logo

Truyện cho các bé mẫu giáo


Ai biết ăn dè (Lớp lá) Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn. Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là….ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con muời hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ đoạt giải thưởng. Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày. Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 ngày. Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngỳa đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc. Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác - khướu có giọng hót vang xa thông báo: - Vô địch ăn dè là …Nh…í…m! Tất cả đều hoan hô Nhím Đúng lúc ấy, Sóc bước ra nói: -Thưa ban giám khảo, cháu còn ai hạt đâu nữa chưa ăn. BÁc Khướu hỏi: -Hai hạt đâu ấy đâu? Sóc thưa: - Xin Ban gíam khảo đi cùng cháu. Nói rồi, Sóc dần cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục: - Hai hạt đậu của cháu đâu? Sóc liền trỏ vào hai cây đâu nhỏ Đã có lá, có ngọn, đáp: - Thưa bác, đây ạ! Cháu đã trồng đúng 20 hôm. Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ: - Giỏi quá! Sóc mới là nhất! Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đâu nữa… Ai đáng khen nhiều hơn? Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa, nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song Thỏ em thì ngược lại, Thỏ em cứ thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em: - Buổi nay các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, Thỏ em ra đồng bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi cẩn thận, đừng có rong chơi, la cà ở đâu. Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay, Thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh. Tới nơi, Thỏ em chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi đồng cỏ, Thỏ em chạy một hơi cào vào nhà ríu rít: - Mẹ ơi! Con mang được hoa đẹp về rồi đây này! Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa: - Hoa đẹp quá! Con mẹ ngoan quá! Thỏ em hớn hở: - Con không la cà một tí nào ở dọc đường đâu mẹ ạ! Thỏ mẹ nhìn con âu yếm: - Thể trên đường đi, con có gặp ai, có thấy gì không? Thỏ con nhanh nhảu: - Có, mẹ ạ. Con thấy Sóc, em bé con nhà Sóc Vàng, đứng khóc bên gốc ổi, nó hư mẹ nhỉ? - Con có hỏi vì sao Sóc khóc không? - Không mẹ ạ. Con sợ ở nhà mẹ mong. - Còn đến lúc trở về. - Con gặp Nhím. Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con. - Con có cho không? - Không mẹ ạ. Con hái đúng mười bông để mang về cho mek. Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì thêm. Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy Thỏ anh về. Chiếc giỏ đeo bên sườn Thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho Thỏ em. - Em thích ăn hạt dẻ, anh mang về cho em đây. Thỏ mẹ hỏi Thỏ anh: - Sao con hái nhiều thể? Thỏ anh tươi cười: - Cũng một công đi, con hái nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng. Thỏ mẹ lại hỏi: - Sao con đi lâu vậy? Thỏ anh thưa: - Thưa mẹ, trên đường về con còn phải đợi cô Gà Hoa Mơ. - Cô Gà Hoa Mơ làm sao? - Dạ, cô Gà Hoa Mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô tìm cậu Gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ! Nghe Thỏ anh nói xong, Thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói: - Các con của mẹ, các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng Thỏ anh đáng khen hơn. Thỏ em luôn nghĩ đến mẹ là đúng. Song Thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến người khác, còn biết hái nấm, mộc nhĩ, và mang quà cho em, giúp Gà mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen mà trước hết vì niềm vui được làm những việc giúp ích cho người khác. Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói: - Thưa mẹ, vâng ạ! Ai quan trọng hơn Khi tiếng gà gáy vừa vang lên, cũng là lúc mọi người thức dậy. Bác nông dân dắt trâu ra ruộng. Mọi người tất bật đi làm trong niềm vui háo hức của ngày mới. Thế nhưng sáng hôm nay, mọi vật cứ im lìm, hình như mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đã 8 giờ rồi, chợt bác Tư tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ, hốt hoảng. Cả nhà ơi, trưa lắm rồi, muộn mất rồi dậy thôi! Mọi người trong nhà hốt hoảng vừa vệ sinh vừa lo công việc cho ngày mới. Chị Lan vội vã đeo ba lô và lên tiếng: Sao hôm nay trời kì quá, trời cứ tối om, mà cũng không nghe tiếng gà gáy, báo hại con đi học trễ rồi. Cả nhà cũng đồng tình. Ừ, hôm nay ngộ nhỉ, sao chú gà trống không gáy, ông mặt trời cũng trốn luôn. Bác Tư chạy sang nhà các bác hàng xóm đánh thức mọi người và rủ nhau đi tìm chú gà trống. Khi gặp gà trống, bác Tư hỏi: - Gà trống ơi! Sao sáng nay chú không gáy vậy? Báo hại chúng tôi trễ nải công việc hết rồi. Gà trống liền trả lời: - Các bác cứ đi tìm mặt trời mà hỏi. Anh ấy bảo: “Tôi chẳng có ích gì, chỉ có anh ấy mới giúp mọi người thức dậy đi làm”. Mọi người hiểu ra liền rủ nhau đi đến nhà mặt trời. Gọi mãi cũng không nghe mặt trời trả lời, nhìn qua khe cửa mọi người ngạc nhiên, giờ này mà mặt trời còn ngủ. Mọi người cố gọi to đánh thức mặt trời dậy, mặt trời tỉnh dậy: - Ủa trời sáng chưa? Để tôi đi báo thức mọi người. Muộn mất rồi, mọi người đã dậy rồi nhưng đã trễ nải công việc hết. Mặt trời ăn năn lắm: - Đúng là lỗi của tôi, tại tôi chê gà trống nên bây giờ tôi cũng dậy muộn chẳng làm việc gì được rồi. Các bác đừng giận tôi nhé. Tôi sẽ đến nhà gà trống xin lỗi. Từ đó về sau, cứ nghe tiếng gà gáy, mặt trời liền chiếu sáng để mọi người dậy đúng giờ đi làm. Ai quan trọng nhất? Bé Lan sắp đi học rồi. Mẹ mua cho bé một cái bút chì thật đẹp và bộ 29 chữ cái. Hằng ngày, bé hay mang cái chữ cái ra xếp thành chữ “ba”, “mẹ” và tập đánh vần. Đêm hôm đó, đợi bé Lan ngủ say, các chữ cái rủ nhau nhảy ra khỏi cái ba lô xinh xinh của bé. Chữ cái “m” nói: - Tớ là chữ cái quan trọng nhất! Ngày nào bé Lan cũng mang tớ ra xếp và ngắm tớ mãi. - Chữ cái "e" cũng lên tiếng: Thôi đi, anh phải đứng gần tôi, lại phải thêm anh "dấu nặng" mới thành chữ mẹ. Thế thì bé Lan mới ngắm, bé yêu mẹ nhất mà. Chữ cái “b” ưỡn cái bụng ra và nói: - Nếu không có tớ, không thể nào ghép thành chữ "ba" được, tớ mới là quan trọng nhất. Chữ cái "a" cũng kêu lên: - Phải có tôi mới thành chữ “ba” chứ! - Ừ đúng rồi đấy!- Cả 4 chữ cái gật gù khen. Chúng vênh váo nhìn các chữ cái còn lại và nói: Các bạn chữ cái kia thật là vô dụng, chẳng bao giờ được bé Lan đụng đến. Các chữ cái còn lại buồn rầu nép vào tận đáy ba lô. Đúng là chẳng bao giờ chúng được bé Lan sờ đến thật. Đúng lúc ấy , bác Bút Chì đứng lên và nói: - Này các cháu, lại đây chơi với bác! Các chữ cái chạy đến vây quanh bác Bút Chì. Bác Bút Chì từ tốn nói: - Các cháu ạ, chữ cái nào cũng quan trọng vì nó có tất cả các chữ cái mới ghép thành các từ có nghĩa. Chữ “b, a, m, e” được bé Lan ghép nhiều vì bé mới học các chữ đó. Khi nào học xong mẫu giáo, bé Lan biết đủ 29 chữ cái, lúc đó bé sẽ sử dụng tất cả các chữ cái. Và lúc đó, bé Lan cũng có thể dùng bác, viết đủ 29 chữ cái các cháu. Bốn chữ cái a, b, e, m rất xấu hổ. Chúng cảm ơn bác Bút Chì, xin lỗi các bạn. Sáng hôm sau, bé Lan lại tung tăng khoác chiếc ba lô có 29 chữ cái và bác Bút Chì đến trường mẫu giáo. Ba Ba tìm nhà Trời mùa thu mát rượi, nắng sớm lung linh chiếu trên mặt đất. Một chú Ba Ba vừa mới đạp vỡ vỏ trứng chui ra được có mấy ngày, đang ngơ ngác đi tìm nhà của mình. Chú nhìn thấy một vật tròn tròn dính trên thân cây to bị đổ nằm ngang, chú liền bò đến hỏi: - Đây có phải là nhà của cháu không ạ? Nghe tiếng động, một đàn ong bay vù ra. Ba Ba sợ quá nghĩ bụng: "Có lẽ nhà của mình ở dưới lòng đất?" Chú bò đi, tìm thấy một cái hang ở góc tường. Ba Ba đang định rúc vào hang, thì mấy chú chuột con chui ra, chít chít chào Ba Ba rồi nói ngọt ngào: - Đây là nhà của chúng tớ. Ba Ba lại nghĩ: "Hay là nhà của mình ở trên núi nhỉ?" Chú bò chậm chạp lên một cái hốc núi vừa lúc gấu con trong hốc đi ra. À, hốc núi là nhà của gấu. Ba Ba nghĩ mãi: "Có khi nhà mình ở dưới sông cũng nên?" Chú bò đến bên bờ con sông nhỏ. Vừa mới xuống nước bơi được quãng ngắn, Ba Ba thấy ngạt đến không thở được. Chú vội lên ngồi nghỉ ở một phiến đá ven bờ. Bỗng, một cô Ốc Sên nhỏ từ trong hẻm đá bò ra. Ba Ba liền hỏi thăm: - Cô bé Ốc Sên xinh đẹp ơi! Có biết nhà của anh đâu không? Cô Ốc Sên có đôi má đỏ bồ quân tươi cười, nhìn Ba Ba từ đầu đến chân rồi trả lời: - Ái chà, sao mà anh ngốc thế! Anh cứ nhìn kỹ em đi, rồi là lại ngắm cái lưng của mình sẽ biết. Ba Ba ngoảnh cổ nhìn cái mai của mình y như viên ngói lợp trên lưng, mà lại giống màu vỏ ốc sên. Thế là Ba Ba đã tìm được nhà của mình. Ba con gấu (lớp mầm) Đang hái hoa, cô bé Tóc Vàng vội đứng dậy: “Ôi! Trời lại mưa rồi, phải tìm chỗ trú thôi”. Cô chạy vào một ngôi nhà nhỏ và nhìn thấy ba cái bàn và ba cái bát, một cái nhỏ, một cái vừa và một cái to. Cô ngồi xuống và ăn thức ăn để trong ba cái bát và tự nhủ: “Ngon tuyệt!”. Cô nhìn xung quanh và nhìn thấy ba cái giường, một cái nhỏ, một cái vừa và một cái to. Cô reo lên sung sướng: “Ôi! Những cái giường mới ấm áp làm sao!”. Cô chọn cái giường lớn nhất để ngủ. Một lát sau, Gấu bố, Gấu mẹ và Gấu con về đến nhà. Vừa bước vào nhà, Gấu bố giận giữ gầm lên: - Có ai đã đến đây thế này? Khi thấy các bát đều hết sạch thức ăn, Gấu mẹ kêu lên: - Ai đã ăn hết thức ăn của chúng ta rồi? Nghe tiếng ồn, cô bé Tóc Vàng choàng tỉnh dậy và kể lại cho gia đình Gấu biết vì sao cô lại ở trong ngôi nhà này. Nghe xong Gấu Bố, Gấu Mẹ vá Gấu Con mỉm cười và đưa cô về nhà. Từ hôm ấy cô bé Tóc Vàng trở thành người bạn thân thiết của gia đình Gấu. Ba người bạn Chim Sẻ, ếch và Cào Cào là ba người bạn thân. Một hôm cả ba đang nhảy nhót vui chơi thì gặp một cái ao to. Chim sẻ nói: - Tôi không thể nhảy qua cái ao này được. Tôi phải bay qua nó và đợi các bạn ở bên kia ao nhé. Ếch phàn nàn: - Tôi không nhìn thấy một lá cây súng nào trên mặt ao. Do đó tôi không thể nhảy qua ao được. Tôi chỉ còn cách bơi qua ao thôi. Cào Cào bình tĩnh nói với hai bạn rằng: - Tôi không thể nhảy hoặc bay qua ao được và cũng không biết bơi. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau hợp sức thì cả ba chúng ta đều sang được bên kia bờ ao. Cả chim Sẻ và Ếch đều hỏi: - Bằng cách nào hả bạn Cào Cào? Cào Cào dõng dạc trình bày kế hoạch của mình: - Trước hết bạn chim Sẻ bay lên cây mang về đây một chiếc lá to. Tôi ngồi trên chiếc lá còn bạn Ếch bơi và đẩy chiếc lá đó qua ao. Khi cả ba sang được bên kia bờ ao, chim Sẻ hỏi : - Này bạn Cào Cào, tôi có công mang chiếc lá về và bạn Ếch có công đẩy chiếc lá đó qua ao. Còn bạn thì làm gì? Cào Cào vui vẻ trả lời: - Tôi đã nghĩ ra kế hoạch qua ao và kế hoạch đó đã giúp đưa cả ba chúng ta sang được bờ ao bên này. Bạn có đồng ý như vậy không? Và bây giờ chúng ta lại cùng nhau vui chơi được rồi. Chim Sẻ, Ếch đều nhảy lên mừng rỡ tán thành. Thế là cả ba bạn cùng nhau nhảy múa tiếp tục cuộc vui chơi của mình. Bác gấu đen và hai chú thỏ (lớp mầm) Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào... bẻ gãy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ. May quá nhà của Thỏ Nâu đây rồi! - Cốc. Cốc. Cốc. Thỏ Nâu đang ngủ liền tỉnh dậy, gắt gỏng hỏi. - Ai đấy? - Bác Gấu Đen đây! Mưa to quá, cho bác trú nhờ một đêm. Thỏ Nâu không mở cửa, nó càu nhàu: - Không trú nhờ được đâu. Bác to quá, bác làm đổ nhà của cháu mất! Gấu đen van nài: - Bác không làm đổ nhà đâu. Bác vào rất nhẹ nhàng thôi! - Nhẹ cũng đổ, không nhẹ cũng đổ. Bác đi đi! Thỏ Nâu vẫn nằm trong nhà nói vọng ra, nó nhất định không ra mở cửa. Gấu Đen buồn rầu. Nước mưa chảy ròng ròng xuống cổ Gấu Đen. Gấu Đen đi mãi, đi mãi, vừa mệt vừa rét. Bỗng nhiên Gấu Đen nhìn thấy có một ngôi nhà. Trong nhà thắp đèn sáng trưng. Có tiếng Thỏ Trắng khe khẽ hát “Là lá la...”. Gấu Đen lại gần và rụt rè gõ cửa: - Cốc. Cốc. Cốc. - Ai đấy? - Bác Gấu Đen đây! Cho bác vào trú nhờ có được không? Thỏ Trắng bước ra mở cửa. - Ồ! Chào Bác Gấu Đen, mời bác vào đây, bác ướt hết rồi! Thỏ Trắng dắt bác Gấu Đen vào nhà, kéo ghế mời bác ngồi trước bếp lò. Gấu Đen hơ người một lúc, nước mưa trên mặt cũng khô, trên cổ cũng khô. Trong khi bác Gấu Đen sưởi ấm. Thỏ Trắng bưng ra một đĩa bánh mời bác Gấu Đen ăn. Gấu Đen cảm động nói: -Cảm ơn Thỏ Trắng. Gấu Đen ăn xong, Thỏ Trắng và bác Gấu Đen cùng đi ngủ. Nửa đêm bão nổi lên ầm ầm cành cây kêu răng rắc. Có tiếng đập cửa thình thình: - Bạn Thỏ Trắng ơi! Cho tôi vào trú nhờ với, nhà của tôi đổ mất rồi! Gấu Đen vội choàng dậy, chạy ra mở cửa. Thỏ Nâu vừa khóc vừa kể với bác Gấu Đen và Thỏ Trắng. - Hu, hu, hu, nhà bị đổ mất rồi. Làm thế nào bây giờ! Gấu Đen kéo Thỏ Nâu đến bên đống lửa an ủi Thỏ Nâu: - Cháu sưởi cho ấm người đi! Nhà bị đổ à? Lo gì. Sáng mai bác sẽ làm lại nhà cho cháu. Thỏ Trắng cũng nói: - Bạn đừng lo. Sáng mai tôi cũng sẽ giúp bạn làm lại nhà! Thỏ Nâu sưởi một lúc, nước mưa trên người đã khô. Lúc này Thỏ Nâu mới ân hận là đã đuổi bác Gấu Đen. Thỏ Nâu ngập ngừng định xin lỗi bác Gấu. - Thỏ Nâu đừng buồn bác không giận cháu đâu. Thôi bác cháu ta đi ngủ kẻo khuya quá rồi! Đêm hôm ấy, Thỏ Nâu và Thỏ Trắng ôm bác Gấu Đen ngủ ngon lành. Bài học đâu tiên của Gấu Ngày Chủ Nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn. Gấu mẹ dặn: - Con chơi ngoan nhé. Nếu làm sai điều gì, con phải xin lỗi. Được ai giúp đỡ thì con phải cảm ơn. Gấu con tung tăng chạy nhảy và mải lắng nghe chim Sơn Ca hót nên va phải bạn Sóc khiến giỏ nấm văng tung tóe ra đất. Gấu con vội vàng khoanh tay và lễ phép nói: - Cảm ơn bạn Sóc! Nói xong Gấu con cúi xuống nhặt nấm bỏ vào giỏ giúp Sóc. Sóc ngạc nhiên nói: - Sao Gấu con lại cảm ơn, phải nói xin lỗi chứ! Mải nhìn Khỉ mẹ ngồi chải lông cho Khỉ con nên Gấu con bị trượt chân, rơi xuống hố sâu. Gấu con sợ quá kêu thất thanh: - Cứu tôi với! Ai cứu tôi !!! Bác Voi ở đâu đi tới liền đưa vòi xuống hố và nhấc bổng Gấu con lên mặt đất. Gấu con luôn miệng: - Cháu xin lỗi bác Voi, Cháu xin lỗi bác Voi! Bác Voi cũng rất ngạc nhiên liền nói: - Sao Gấu con lại xin lỗi, phải nói cảm ơn chứ! Về nhà, Gấu con kể lại chuyện cho mẹ nghe. Gấu mẹ ôn tồn giảng giải: - Con nói như vậy là sai rồi. Khi làm đổ nấm của bạn Sóc, con phải xin lỗi. Còn khi bác Voi cứu con ra khỏi hố sâu, con phải cảm ơn - Con nhớ rồi ạ! - Gấu con vui vẻ nói. Cái áo của thỏ con (Lớp mầm) THANH HIỀN Trong khu rừng nọ có một chú Thỏ mắt hồng trong rất xinh. Thỏ mẹ may cho Thỏ con một cái áo bông trắng giống như áo của tất cả các chú Thỏ khác. Thỏ con không thích cái áo bông trắng, Thỏ con đòi mẹ phải may cho mình thật nhiều áo sặc sỡ khác. Thỏ mẹ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo vàng, có viền mầu nâu giống như áo của Hổ. Thỏ con sung sướng mặc áo mới vào rồi xin phép mẹ ra đường chơi. Vừa lúc đó có mấy chú mèo con tung tăng chạy tới, Thỏ con liền gọi: - Các bạn ơi, cho tôi cùng chơi với nào! Mèo con hỏi: - Thế tên bạn là gì? Thỏ con trả lời: - Tên tôi là Thỏ con. Mấy chú Mèo con ngạc nhiên nhìn Thỏ con rồi nói: - Thỏ gì mà mặc áo giống Hổ thế kia? Thôi đúng là Hổ rồi! Thế là mấy chú Mèo hoảng sợ nấp vào sau bụi rậm. Thỏ con còn trơ lại một mình, chẳng biết chơi đùa ai cả. Thỏ con lủi thủi đi về nhà và nói với mẹ: - Mẹ ơi, con không thích mặc áo giống Hổ đâu. Mẹ may cho con một cái áo khác cơ. Thỏ mẹ lại nghỉ và cuối cùng đành may cho Thỏ con một cái áo màu đỏ chót giống như áo của Cáo. Thỏ con thích quá, mặc luôn áo mới rồi chạy ra đường chơi. Lúc ấy có hai chú Bê con đang đùa húc nhau bằng những cái sừng mới nhú, Thỏ con lại gần và nói: - Các bạn ơi, cho tôi cùng chơi với nào! Hai chú Bê con hỏi: - Thế tên bạn là gì? Thỏ con trả lời: - Tôi là Thỏ con. Bê con nói: - Sao Thỏ lại mặc giống con Cáo thế kia? Thôi đúng là Cáo rồi! Hai chú Bê dương sừng lên quát to: - Không ai thèm chơi với Cáo. Đồ gian ác, hãy cút đi! Thỏ con sợ hãi chạy về nhà. Thỏ con vừa khóc thút thít, vừa mách mẹ: - Mẹ ơi, con không thích mặc áo đỏ giống con Cáo đâu. Mẹ may cho con một cái áo khác cơ. Thỏ mẹ lại nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ mẹ đành bảo con: - Thôi con cứ mặc áo bông trắng của con vậy! Thỏ con phụng phịu mặc áo trắng rồi ra đường chơi. Ngoài đường có rất nhiều con vật đang chơi đùa vui vẻ. Thỏ con rụt rè nói: - Các bạn ơi cho tôi cùng chơi với nào! Các con vật xúm lại hỏi: - Thế tên bạn là gì? Thỏ con trả lời: -Tôi tên là Thỏ con. - Ôi, tên bạn hay quá. Cái áo trắng của bạn vừa đẹp, vừa sạch. Bạn lại đây chơi với chúng tôi đi! Thế là Thỏ con, Mèo convà cả Bê con nữa cùng chơi với nhau rất vui vẻ. Từ đấy trở đi Thỏ con rất thích cái áo bông trắng của mình và không đòi mẹ may cho áo khác nữa. Các cháu thử đón xem vì sao Thỏ con lại thích mặc áo bông trắng? Bác Voi tốt bụng (lớp mầm) Một buổi sáng mùa xuân, trăm hoa khoe sắc, gà con vui vẻ gọi vịt con ra vườn chơi. Gà con rủ vịt con bắt sâu bọ, côn trùng có hại cho cây cối. Nhờ có mỏ nhọn nên gà con bắt sâu rất dễ dàng. Nhưng vịt con không có mỏ nhọn nên không thể nào bắt sâu được. Thấy thế gà con vội chạy tới giúp vịt. Bỗng một chú voi con xuất hiện, chú dùng vòi khều con sâu đưa cho vịt con. Vịt và gà con cùng cảm ơn chú voi. Vịt và gà con lại rủ nhau ra ao chơi . Chân vịt con có màng nên vịt bơi lội rất giỏi, còn gà con vô ý nên bị ngã xuống ao, vì không biết bơi nên gà con bị ướt sũng nước, lạnh đến phát run. May quá, chú voi lại đi tới. Chú cứu gà con lên, chú còn đùa nghịch dùng vòi phun đầy nước vào gà con và vịt con. Gà và vịt cười vang bỏ chạy, còn lũ ruồi đậu trên lưng chú voi cũng phải hốt hoảng bay đi. Sau đó voi dùng kèn thổi acmônica. Chú thổi hay đến nổi gà con và vịt non đang chơi vui cũng phải chạy đến, những chú chim trên cành cây cũng ngừng hót để lắng nghe những âm thanh tuyệt vời mà voi thổi. Gà và vịt con rất yêu chú voi tốt bụng. Chúng thích vui đùa và nhảy vào nằm trong lòng chú voi. Chúng cảm thấy ấm áp và hết sức an toàn. Thỏ con không vâng lời Một hôm Thỏ mẹ dặn Thỏ con:  ­ Thỏ con của mẹ! Con ở nhà, chớ đi chơi xa, con nhé. ­   ­ Vâng ạ! Con ở nhà, con không đi chơi xa. Nhưng bươm bướm bay đến. Bươm bướm gọi: ­ Thỏ con ơi, ra vườn kia chơi đi! Ở đấy có cỏ này, có hoa này, thích lắm. Thỏ con liền chạy theo bươm bướm. Thỏ con đi chơi mãi… chơi mãi… xa… thật xa… Thế rồi Thỏ con quên cả lối về nhà. Thỏ con khóc hu hu và gọi:  ­ Mẹ ơi! Mẹ ơi!  Bác Gấu đi qua, thấy Thỏ con khóc. Bác dắt Thỏ về nhà. Thỏ mẹ chạy ra ôm Thỏ con. Thỏ con nói với mẹ: ­ Mẹ! Mẹ dặn con ở nhà, con lại đi chơi xa, con xin lỗi mẹ. Gấu con bị đau răng Các bạn nhỏ ạ! Tôi là một con sâu răng. Trước đây tôi sống thoải mái trong miệng một chú Gấu con. Chú Gấu này  rất lười đánh răng. Ngày ngày tôi và các bạn của tôi đục khoét các kẽ răng của Gấu con để nhặt thức ăn. Món ăn  mà tôi ưa thích nhất là sôcôla và bánh kẹo. Một hôm, vào ngày sinh nhật của Gấu con, các bạn của chú đến rất đông, Mèo và Thỏ mang bánh ga tô, các bạn chim  mang các viên kẹo đủ màu sắc, Chó thì mang đến một hộp kẹo sôcôla, còn Rùa mang bánh bích qui... đến tặng Gấu. Gấu  ta thích lắm, chú ăn rất ngon lành và không ngớt lời khen: "Ôi! Sao toàn thứ ngon thế này! Tôi cảm ơn các bạn". Khi buổi tiệc sinh nhật đã tan, các bạn đã về hết, như thường lệ, Gấu con không đánh răng mà nhảy tót lên giường đi ngủ.  Chỉ chờ có thế, chúng tôi ­ những con Sâu Răng nhảy ra mở tiệc linh đình, chúng tôi gặm, cậy, đục khoét những chiếc răng  bám đầy bánh kẹo của Gấu con, Đêm đó Gấu con kêu gào thảm thiết vì đau nhức răng. Hôm sau, Gấu mẹ phải đưa Gấu con đến bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ bảo: “Này Gấu con, răng cháu sâu nhiều quá, phải chữa  ngay thôi. Nếu để lâu sẽ bị sún hết đấy. Cháu nhớ là không nên ăn nhiều bánh kẹo, nhất là vào buổi tối. Hằng ngày phải  đánh răng trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy". Nhớ lời bác sĩ dặn, ngày nào Gấu con cũng chăm chỉ đánh răng. Chú đánh răng rất cẩn thận, đánh mặt trước, mặt sau của  răng theo đúng lời dặn của bác sĩ làm cho răng trắng bóng. Gấu con không ăn nhiều bánh kẹo mà ăn nhiều các chất bổ  khác như thịt, cá, trứng, sữa, rau quả tươi, nên răng của chú trở nên chắc và khỏe hơn. Còn những chú Sâu Răng chúng tôi thì từ đấy không còn gì để ăn nữa nên phải chạy ra khỏi miệng Gấu con. Hai chú kiến nhỏ Trên một hòn đảo nhỏ, họ hàng nhà kiến quây quần bên nhau sống thật  hạnh phúc. Kiến Vàng và Kiến Đen chơi rất thân với nhau. Một hôm, hai  chú kiến nhỏ cùng nhau dạo chơi dọc bờ sông và nhìn thấy rất nhiều  hạt cây trôi trên mặt nước. Kiến Vàng xuýt xoa:  ­ Tiếc thật, bọn mình không biết bơi nên chẳng thể vớt các hạt cây lên được ! Nghe bạn than tiếc, Kiến Đen quyết định bò lên một cành cây đang vươn ra mép nước và nói: ­ Chúng mình hãy thử vớt những hạt kia xem sao! Nói rồi, Kiến Đen vươn ra dòng nước và vớt được một hạt cây. Nhưng bỗng…”rắc”, cành cây bị gãy mang theo cả Kiến Đen  rớt xuống sông và bị nước cuốn trôi khỏi đảo kiến. Kiến Đen kêu lên: ­ Cứu tớ với! Cứu tớ với! ­ Hãy bình tĩnh! Tớ sẽ tới ngay – Kiến Vàng trấn an bạn và chạy dọc trên bờ theo cành cây có Kiến Đen. Rồi nó nhảy đại lên  một chiếc lá trôi ngang qua. Khi đuổi kịp Kiến Đen, nó trèo lên cành cây và dùng chiếc lá làm cánh buồm. Gío thổi làm căng  cánh buồm đẩy cành cây trôi về phía đảo. Trên đường đi, hai chú kiến nhỏ đã nhặt được một ít hạt cây. Chúng hết sức vui  vẻ. Bỗng gió chợt đổi hướng, kéo cành cây ngày một trôi xa bờ. Kiến Vàng vội hạ cánh buồm xuống và nói với bạn: ­ Mình cần phải nghĩ một cách gì thôi! Đột nhiên, Kiến Vàng nhìn thấy một chú cá nhỏ đang bơi lại gần và muốn đớp hạt cây. Một sáng kiến chợt lóe lên trong đầu  Kiến Vàng. Nó thận trọng tước một sợi vỏ cây ở cành cây gãy rồi buộc một đầu vào cái hạt và đẩy bạn đứng lên trên sợi vỏ  cây. “Bụp!”, con cá nhỏ đớp gọn và ngậm cái hạt bơi về phía bờ. ­ Đứng cho chắc nhé! – Kiến Vàng nhắc Kiến Đen. Con cá bơi và kéo theo hai chú kiến nhỏ phía sau. Kiến Vàng thông minh còn kịp gẩy nhanh cái lá thả xuống nước để khi  trôi, các hạt cây sẽ bị mắc vào đó. Về tới đảo, Kiến Vàng thả sợi dây ra, trả tự do cho con cá và vớt chiếc lá lên. Ôi, có bao nhiêu hạt cây mắc vào đó! Hai chú kiến nhỏ thở phào nhẹ nhõm và đem hạt cây chia cho các bạn cùng ăn rồi kể lại câu chuyện bị nước cuốn trôi trên  sông của mình. Nghe xong, các bạn kiến nhỏ cùng gật gù nói: ­ Đúng là, khi chúng ta biết bình tĩnh thì mọi chuyện đều có thể được giải quyết ổn thỏa! Các bé có đồng y với các bạn kiến thông minh không nào?
DMCA.com Protection Status Copyright by webtailieu.net