THƠ VUI Ở CUNG ĐIỆN HUẾ
Có những sự việc xảy ra trong đời tôi khi tôi mới vừa lên năm, lên bảy, tưởng như một dòng nước chảy nhẹ qua lòng trẻ thơ, không để lại một dấu vết gì, nhưng thực ra đã in hằn vết trong tâm-hồn tôi mãi đến bây giờ và vẫn còn làm tôi xúc-động.
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
THƠ VUI Ở CUNG ÐIỆN HUẾ CHÚT TÌNH RIÊNG VỚI HUẾ
Trương Nam Hương Kim Tuấn
Ta đây thử khoác long bào Chìm xuống sông Hương câu hò Huế
Tả vu (*) chễm một “thi hào” lên vua Bay lên thành cổ tiếng chim ca
Nửa giờ khoác thử oai xưa Tiếng chuông Thiên Mụ rơi trên song
Nghe trăm năm gió thốc lùa buốt ngai Mùa nhãn trăng thơm khắp mọi nhà
Vợ ta long ngóng bên ngoài Ai về An Cựu đò trên bến
Con ta rón rén như hai lính hầu Cầu ngói Thanh Toàn áo trắng bay
(Vua giàu thơ phú, tiền đâu? Nắng lụa vàng che nghiêng vành nón
Vợ vua trả tấm ảnh màu… chụp vua!) Tiếng guốc lao xao ngõ trúc đầy
Ðang vua người bảo hết giờ Mùa này ở Huế thường như thế
Hẫng ta trong nỗi ngây ngờ mắt con Trời rất xanh và lá rất xanh
Vợ van ta hãy đời thường Mùa gió Hạ Lào ra cửa Thuận
Về thôi, khoác áo bụi đường nhân sinh! Dập dồn con song cuốn xô nhanh
(*) Nơi vua ngự Trường Tiền mấy nhịp sầu mấy nhịp
Ðò qua Vỹ Dạ bóng trăng non
TÓC NGẮN HUẾ Ðất Thuận Thiên giờ lau cỏ mọc
Nguyễn Tấn Cứ Ngự Bình một bong đứng chon von
Em bây chừ tóc ngắn Ðưa em về Huế thăm quê cũ
thơ anh mất thị phần Trời Huế lặng thầm chiều Kim Long
thời khủng long vi tính Thành Nội ngập ngừng em áo tím
ngập tràn đất Thần Kinh Chút lòng ta, con sóng vỗ trên sông.
Em bây chừ vô minh
chiếc quần jean bạc thếch
hơi nóng phà sau gáy
áo lững lờ song Hương
Em bỏ thì em thương
em vương thì em tội
tóc ngày xưa vời vợi
áo ngày xưa dịu dàng
Anh đi một ngày đàng
tìm một đêm lãng mạn
mới hay hồn… lãng đãng
trước núi ngự - Nam Giao
Huế bây chừ sao cao
Chuông rung chùa Thiên Mụ
em bây chừ chớm nụ
bắt đầu mùa nở hương.
Thơ 3/7/2002
Mực Tím số 412 www.MuctimVN.com
CẬU EM TRAI CỦA TÔI
ĐỖ THỊ TUYẾT HOA
Ðánh máy: Nobody
Sang học kỳ hai, lớp tôi được giải phóng khỏi căn phòng cũ . Nhà trường ưu tiên cho
khối mười hai dời vào mấy dãy lớp vừa xây xong. Căn phòng bóng nhoáng, bàn ghế và bảng
viết mới cùng vách tường thơm nức mùi vôi khiến cả lũ cảm thấy hãnh diện lạ lùng. Nơi
chúng tôi học cách các dãy phòng cũ bởi một khoảng sân rộng rợp bóng cây xanh. Giờ chơi,
chẳng ai muốn vượt khỏi phạm vi ấy để nô đuà cùng đàn em phía bên kia. Chúng tôi luôn
coi mình là những người lớn vì không bao lâu nữa sẽ đến ngày từ giã tuổi học trò. Tình bạn
học bình thường bỗng trở nên thân thiết gắn bó, đến nỗi chỉ cần có một đứa vắng mặt là cả
lớp xôn xao và có chút gì đó len lén buồn. Hình như chính môi trường sống đầy tình cảm ấy
đã làm cho tôi bỗng dưng biết suy tư và thích làm thơ dù không hề có năng khiếu môn Văn.
Tôi viết nhiều và ít cho ai đọc. Có lần làm bài toán mãi không ra kết quả, tôi tức mình hý
hoáy viết vào giấy nháp mấy câu thơ than vãn rồi vất vào hộc bàn theo thói quen. Hôm ấy
là thứ sáu. Sáng hôm sau, vì là ngày cuối tuần nên cả trường phải dọn vệ sinh . Tôi lôi đống
giấy vụn ở bàn mình ra, gạt xuống sàn cho mấy nhỏ quét dọn. Tình cờ, tôi nhặt được trong
mớ hỗn độn ấy mảnh giấy gấp tư ngay ngắn. Tò mò, tôi mở ra xem thử vì chắc chắn đây
không phải là "sản phẩm" của mình.
"Em xin chào anh (chị) ngồi chỗ này. Em là Lý Hoài Nam, học phòng này và ngồi chỗ
này buổi chiều. Em có đọc mấy câu thơ của anh (chị), thấy xúc động quá nên viết thư xin
kết nghĩa. Nếu đồng ý, xin anh (chị) vui lòng tiết lộ họ tên để em được rõ. Thư hồi âm xin
để ở đây nhé !"
Tôi suýt cười sặc sụa vì giọng điệu con gái cuả một cậu học trò lớp mười. Thuở mới
vào cấp ba tôi cũng ngô nghê lắm nhưng đâu đến nỗi trẻ thơ và ngoan ngoãn như thế. Từng
nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp bằng mực tím và cả cái cách xếp giấy ngay ngắn tỉ mỉ đều nổi
lên những nét phác họa ban đầu của tôi về cậu con trai ấy không phải là hoang tưởng. Chợt
nhớ đến thằng em quậy bạo ở nhà, tôi cảm thấy mến cậu bé này. Thế là tôi hồi âm cho cậu.
Tôi cố giấu cái giọng văn "phang phang bổ củi" của mình, tự xưng là chị gái với một tên gọi
cực kỳ dễ thương.
Thư đi thư lại được vài lần, Nam xin được kết nghĩa với tôi. Cả hai đều đồng ý chỉ gặp
mặt nhau qua thư hộc bàn. Ban đầu, những lá thư cứ tưng tửng, hài hước. Lắm khi đọc thư,
tôi ôm bụng cười khì và đoán chắc Nam cũng vậỵ
Chuyện "tỷ - đệ" hai đứa chúng tôi tưởng như chỉ là một trò chơi nào ngờ dần dà quý
mến nhau thật. Nam kể tôi nghe về cuộc sống khó khăn nơi gia đình và những bỡ ngỡ xung
quanh quan hệ thầy trò, bè bạn. Tôi thì tâm sự với cậu em trai ngoan ngoãn của mình về sự
gắn bó và thèm ôm mãi thời học sinh đầy kỷ niệm. Gia đình tôi sống bằng nghề nông nên
nghèo lắm. Tôi lại là anh cả (về chuyện này thì dĩ nhiên tôi "phịa" với cậu là chị cả) nên sợ
không được vào đại học mà phải ra đời kiếm tiền. Tôi thèm học tiếp biết bao nhiêu. Nhìn
bạn bè náo nức học ngày học đêm để thi tuyển, lòng tôi hụt hẫng và đau âm ỉ mãi. Tôi trải
hết những suy nghĩ của mình lên trang thư gửi Nam, rất chân thực và đều đặn. Tôi không
giấu giếm em việc gì, kể cả những đứa em trai của tôi ở nhà ra sao, kể cả ba mẹ tôi là
người thế nào, kể cả việc chiếc xe đạp của tôi mỗi tuần phải bơm sửa mấy lần. Chỉ có một
điều tôi chưa muốn nói và chưa tiện nói với Nam: tôi là một gã con trai chính hiệu ! Những
bức thư Nam gửi tôi cứ xưng em gọi chị nghe sao thương quá đỗi. Lòng tin của em khiến đôi
lúc tôi có cảm giác là kẻ lường gạt và cảm thấy lo lo. Tuy nhiên, tính tò mò và sự hiếu kỳ
chưa cho phép tiết lộ bí mật .
*****
Ban chấp hành đoàn trường tổ chức chuyến cắm trại cho khối mười hai ở Cần Giờ. Vì
toàn khối có đến mười lớp nên số thành viên tham dự của mỗi chi đoàn giới hạn ở con số 8,
bao gồm ban chấp hành và cán sự. Tôi may mắn được tham gia. Và rồi tự nhiên như không,
lần đầu tiên, trái tim tôi cãi lại lý trí. Nó đập thình thịch theo cấp số nhân khi mắt chạm phải
một gương mặt con gái. Tôi xấu hổ và lo lắng kinh khủng nhưng không thể cưỡng lại được.
Truyện Ngắn Page 1 of 2 February 27, 2002
Mực Tím số 412 www.MuctimVN.com
Suốt buổi tối, giữa bao nhiêu con người năng động cười giỡn ấy, tôi ngấm ngầm dõi mắt
theo dáng cô bé. Một cô bé ôm ốm, nhí nhảnh, có tài và lúc nào cũng kè kè bên cạnh thầy
trợ lý thanh niên. Bấy nhiêu thôi cũng đủ biết cô bé là đệ tử ruột của thầy, là một cán bộ
đoàn tầm cỡ. Vậy mà tại sao bọn bạn và cả tôi đều không biết cô bé "xuất thân" từ chi đoàn
nào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy tiêng tiếc khi phải sang dãy phòng mới học để rồi bị cách ly
với các lớp khác. Thỉnh thoảng, cô bé hồn nhiên đưa cặp mắt trong veo nhìn về phía tôi. Cô
bé chỉ nhìn thế thôi chứ ánh mắt ấy đâu chỉ dành cho ai. Vậy mà tôi phải xoay hướng khác
hoặc cuối mặt một cách lúng túng đến độ tội nghiệp. Tôi mơ hồ sợ một điều gì đó mênh
mang lắm. Tôi sợ mình không giữ vững quan niệm chớ nên yêu khi còn đi học.
Về đến nhà đã hai hôm mà đôi mắt cô bé cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi phải vờ hỏi
thầy trợ lý thanh niên. Câu trả lời chỉ qua quýt: "À, đó là một bạn khối 10 hồi đó học trường
đào tạo học sinh giỏi. Bạn tên Hoàng Hương, có tài lắm đấy". Tôi không dám hỏi gì thêm.
Lớp mười có đến hơn chục, tôi biết hỏi thăm ai về cái tên Hoàng Hương lạ hoắc ấy, nhất là
khi cô bé lại học trái buổi với mình .
Tôi buồn, buồn kinh khủng mà chẳng dám tâm sự với ai trong lớp vì sợ bị chọc ghẹo.
Cuối cùng, tôi viết thư cho Hoài Nam: "Hoài Nam thân mến. Xin thú thật với cậu chị là con
trai. Trước đây chị, à không, anh định đùa với em nên mới giả danh như vậy đó. Mọi việc
cũng đâu có gì trầm trọng phải không Nam, nhất là khi anh em mình đã thật lòng chia xẻ
với nhau những vui buồn trong cuộc sống. Sỡ dĩ hôm nay anh nói thật với Nam vì anh buồn
quá. Nam này, cậu có biết bạn Hoàng Hương cán bộ đoàn cùng khối với cậu không? Anh mới
gặp lần đầu nhưng mến bạn ấy lắm chưa có dịp làm quen Nam ạ. Vả lại anh cũng sắp thi
học kỳ rồi, bận bịu nhiều ... Nam này, anh nói thật nhé, cậu giống con gái quá đi thôi, giống
từ giọng điệu trong thư, nét chữ và đến cả suy nghĩ cũng giống nữa. Đọc thư cậu bấy lâu
nay mà anh không hình dung nổi vóc dáng cậu như thế nào cả. Hôm nào anh em mình hẹn
nhau đi uống nước nghe? À, anh cho cậu biết, anh là Nguyễn Văn Thạch. "
Bẵng một tuần sau, tôi nghĩ Nam đã quên bẵng "bà chị" dở hơi thì cũng là lúc bất
ngờ nhận được thư cậu. Có điều, bức thư không nằm trong hộc bàn. Nó do một cô bé ngực
đính phù hiệu lớp 10A1 mang đến trao tận tay tôi, bảo tôi là bạn thân của Hoài Nam.
"Anh Thạch thân mến. Bất ngờ quá khi nhận được thư anh. Em cứ ngỡ mình đang
chơi trò ú tim với người khác, ai ngờ bị người ta chơi lại mình. Vui thật, anh không "cao tay
ấn" hơn em đâu, bởi vì em không phải là con trai như anh nghĩ . Em là con gái đấy. Anh nói
đúng. Giọng điệu, nét chữ và đến cả suy nghĩ đều giống con gái là hiển nhiên rồi. Nhưng
em sẽ không cho anh biết tên đâu. Chuyện hẹn nhau đi uống nước em xin khất, đợi dịp khác
nhé. Anh Thạch ơi, dù là con gái nhưng em lúc nào cũng muốn làm cậu em trai cuả anh. Bởi
vì em thích nghịch lắm".
Tôi không ngờ đó là bức thư cuối cùng anh em tôi trao đổi. Dãy phòng mới được cắt
băng khánh thành hôm chào cờ tuần trước và thầy hiệu trưởng đã cho phép các lớp buổi
chiều dồn học vào buổi sáng. Cái hộc bàn nhỏ bé giờ đây là sở hữu của riêng tôi. Tôi không
biết viết những bức thư ngăn ngắn đặt vào đấy nữa vì biết rằng cô bé sẽ không thể nhận
được. Vậy mà có lúc tôi chờ thư, vẫn hy vọng một sự bất ngờ nào đó. Cô bé là ai. Tôi không
biết, chỉ biết cái tên Lý Hoài Nam do cô ngẫu nhiên đặt ra, bởi vì cô bé thích dân ca vô cùng.
Mãi đến lúc hoàn tất chương trình, chuẩn bị thi đại học, tôi mới biết "cậu em trai" của
tôi chính là cô bé Hoàng Hương nhỏ nhắn tôi gặp lần đầu đi cắm trại. Tôi lờ mờ hiểu vì sao
Hoàng Hương không dám nhận lời mời đi uống nước, vì sao cô bé bảo lúc nào cũng muốn
làm em trai mà thôi. Khi trở thành sinh viên, thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm trường cũ thăm
thầy cô và được biết Hoàng Hương đã chuyển trường.
"Cậu em trai" đáng yêu đáng mến của tôi ơi, em có biết không, tôi vẫn nhớ em da
diết. Có bao giờ em chợt nhớ về tôi ?
D.T.T.H
Truyện Ngắn Page 2 of 2 February 27, 2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
CHỊ NGOẠI THÀNH
Phạm Minh Dũng
Tôi có nhiều anh, chị, em là con của cô, dì, chú, bác cùng trang lứa. Nhưng tôi
quý mến nhất là chị Ngân, con bác Duy, anh ruột ba tôi. Nhà chị Ngân ở một xã
ngoại thành xa ngái. Từ nhà tôi đến nhà chị phải vòng vèo trên mấy con đường đất
đỏ. Mùa khô lớp bụi trên mặt đường dày cả gang tay, ngập lút vỏ xe. Khi mùa mưa
đến, lớp bụi ấy gặp nước chuyển hóa thành bùn nhão nhoét, xe rất khó lăn bánh. Đã
nhiều lần ba chở tôi ra nhà bác Duy chơi, tôi bấm giờ chuyến nhanh nhất là bốn mươi
phút, còn lại đều xấp xỉ một giờ cả.
Là chị nhưng nếu so bì tuổi tác chị Ngân còn kém tôi những ba tháng nên mỗi
khi có dịp gặp nhau chị Ngân vẫn bị thằng em láu lỉnh bắt nạt dài dài. Tôi và chị
Ngân đều cắp sách đến trường một năm, rồi cứ đều đặn sau mỗi kỳ nghỉ hè lên học
lớp cao hơn. Hết tiểu học, tôi thi vào trường chuẩn cấp 2 của quận, còn chị Ngân vào
học cấp 2 trường xã. Mãi đến năm lớp 8, huyện ngoại thành mới mở được trường
chuyên, chị Ngân cũng được tuyển chọn vào học, nhưng vì nhà bác Duy ở cách
huyện ly những mười cây số, đi lại khó khăn nên chị ấy đành nhường xuất của mình
cho bạn khác có điều kiện hơn.
Trong những năm tôi học lớp 6, lớp 7, lớp 8, tháng nào ba cũng đưa tôi về
thăm bác Duy một lần. Còn bác Duy bận bịu việc mùa màng, đồng áng, năm bảy
tháng bác mới thu xếp đưa được chị Ngân vào thăm nhà tôi một chuyến. Mỗi lần
được ra nhà bác Duy chơi, tôi thường thích theo anh Bình, em kế chị Ngân đi bắt dế
mèn ở bờ mương, hay đi hái hoa sung ngoài cánh đồng, hoặc trèo cây hái hoa quả
chín trong vườn nhà. Nhưng lần nào cũng vậy, vừa mới nhìn thấy tôi ngoài ngõ, chị
Ngân đã chạy ùa ra kéo tay năn nỉ:
- Chị đợi mãi sao hôm nay em mới xuống. Có mấy bài toán hóc búa quá, chị
nghiền ngẫm mãi không ra đáp số, đợi Tùng xuống giải giùm.
Bác Duy chau mày lại can thiệp:
- Ngân! Ðược ngày chủ nhật em nó xuống chơi, phải để cho nó bay nhảy cho
thư giãn đầu óc chứ. Con lại bắt em nó chúi mũi vào toán với tính giúp mình thì rồi
nó ngại không xuống chơi nữa đâu.
Ánh mắt đang lấp lánh hy vọng của chị Ngân cụp xuống, gương mặt chị buồn
hiu. Tôi ngắm chị mặc bộ quần áo cụt cỡn, mái tóc đuôi gà hoe hoe đỏ và liên tưởng
đến các bạn gái học cùng lớp với tôi trong nội thành. Cùng tuổi với chị đây, nhiều
bạn đã biết làm điệu rồi, quần này áo nọ rất chi là đúng mốt. Còn chị... tình thương
yêu trong lòng tôi bỗng dâng lên ào ạt, tôi quay sang nói với anh Bình đã tay cần,
tay giỏ sẵn sàng cho chuyến đi câu :
- Anh Bình ơi ! Nán lai chút xíu chờ em giải cho chị Ngân mấy bài toán đã.
Nghe tôi nói vậy, mắt chị Ngân vụt sáng trở lại, nhìn tôi biết ơn, cái miệng
nhỏ xíu nở nụ cười bẽn lẽn. Chẳng biết chị Ngân kiếm ở đâu ra những bài toán hay
đáo để. Học sinh lớp chuyên toán cấp quận như tôi cũng phải đổ mồ hôi hột, vận
dụng hết mọi kiến thức mới tìm ra đáp số. Nhiều bài tôi còn phải chép lại đề vì không
giải được, khất chị về nhà nghiên cứu, lần sau xuống giải tiếp. Mỗi lần giúp chị giải
toán xong, bao giờ chị Ngân cũng có quà thưởng cho tôi khi thì là quả ổi chín vàng,
thơm lựng, khi thì là mấy chú cá cờ chị nuôi từ bao giờ... Những tờ giấy khen bác
Duy để trong tủ chè giữa nhà mách bảo cho tôi biết chị Ngân là học trò giỏi nhất nhì
xã này mấy năm qua. Nhưng tôi vẫn nghĩ, dù có chăm chỉ đến mấy, chị Ngân cũng
chẳng lúc nào qua mặt tôi được. Học trò ngoại thành ấy mà.
Sưốt năm lớp 9, tôi không có dịp gặp chị Ngân lần nào. Bởi ba tôi luôn luôn
phải đi công tác xa, hơn nữa ông muốn năm học cuối cấp tôi tập trung vào ôn luyện
để kỳ thi tốt nghiệp đạt điểm cao, được tuyển thẳng vào cấp 3. Khi đã biết chắc chắn
tôi có trong danh sách được tuyển thẳng vào trường cấp 3 của quận, ba tôi bảo :
Truyện Ngắn Page 1 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
- Chủ nhật này, ba đưa con xuống nhà bác Duy chơi xem chị Ngân thi cử ra
sao ?
Tối như mở cờ trong bụng, chỉ chăm chăm mong ngày chủ nhật mau đến để
gặp chị Ngân xem chị đã lớn chừng nào. Nghe tiếng còi xe máy, chị Ngân chạy ra mở
cổng, ba tôi hỏi ngay :
- Kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 vừa qua cháu đuợc bao nhiêu điểm ?
- Dạ thưa chú! Không kể điểm cộng, cháu được 48 điểm ạ!
Gương mặt ba tôi thoáng buồn, quay sang tôi ông bảo :
- Thằng Tùng nhà chú chỉ được 47 điểm thôi, vậy mà nó luôn khoe học hành
hơn người.
Chất tự ái trong tôi cuồn cuộn nổi lên, tôi gân cổ lý sự:
- Đề thi tốt nghiệp là đề cho học sinh trung bình yếu cũng làm được. Thủ khoa
đâu đã phải là giỏi. Trước mắt còn mấy kỳ thi vào trường chuyên của bộ, của thành
phố ba ạ ! Lúc ấy mới biết khả năng thực sự.
Ngỡ là chị Ngân sẽ giận, nhưng tôi không ngờ chị lại lên tiếng bênh vực thằng
em :
- Chú ơi ! Tùng nó nói đúng đấy. Thi tốt nghiệp cháu được nhiều điểm hơn
Tùng, nhưng tự cháu biết học hành cháu còn kém Tùng nhiều lắm.
Ba tôi vui vẻ trở lại, ông xoa đầu chị Ngân nói :
- Cháu bênh, nó được thể lại vòi vĩnh bà chị đủ thứ đấy. Ði chơi với chị không
được nghịch ngợm nhiều nghe con.
Ba dặn tôi trước khi đi vào nhà. Còn chị Ngân lại túm lấy tôi năn nỉ như những
lần trước :
- Chị có mấy bài toán...
- Thi tốt nghiệp chị được những 48 điểm. Ắt hẳn là chị đã được tuyển thẳng
vào cấp 3 rồi còn toán với tính gì nữa.
Tôi cắt ngang, chị Ngân bẽn lẽn giải thích :
- Nhưng ba chị lại muốn chị dự thi vào mấy cái trường chuyên của bộ, của
thành phố em nói lúc nãy đấy. Nên hiện nay chị vẫn phải học ôn.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên đến mấy giây đóng bồ, sau đó mới cao giọng giảng
giải :
- Thi vào mấy cái trường chuyên ấy khó lắm chị ơi! Tất cả học sinh các trường
chuyên của các quận nội thành đều nhắm vào đấy cả. Một đọ những mấy mươi, em
đây còn đang lo trượt vỏ chuối thì chị thi làm gì cho hao tiền, tốn thời gian. Học trò
ngoại thành chẳng có mấy người lọt qua cửa các trường ấy đâu.
Không hề tự ái. chị Ngân lý giải :
- Chị cũng hiểu thế ! Nhưng ba chị đã quyết rồi, chị muốn thoái thác cũng
không được. Mà đi thi ai cũng muốn mình đậu cả, nên chị cũng cố xem sao.
Tôi thầm nghĩ : "Bao nhiêu đứa bạn đang suốt ngày tầm sư học đạo ở các lò
luyện thi còn chẳng nghĩ đến chuyện đậu, thì bà chị ngoại thành của mình cứ lúi húi
tự học ở cái vùng hẻo lánh này trượt là cái chắc...".
Nhưng chị Ngân tôi đã đàng hoàng đậu vào hai trường chuyên của bộ và
thành phố mới làm “bẽ mặt” tôi chứ. Chị không chỉ đậu, mà còn đậu với điểm số rất
cao, qua mặt tôi cái vèo, làm cho ba tôi cứ nhắc đi , nhắc lại : “Học trò ngoại thành
như chị Ngân mày đấy, học trò nội thành chúng mày có mà ma-ra-tông cả đời cũng
không kịp cái kiến thức…”.
Tôi nóng mặt lên nhưng cũng đành phải công nhận :
- Con phục, chị Ngân giỏi thật đấy Toán thi vào trường chuyên mà đạt điểm
tối đa thì miễn bình luận.
Ngày bác Duy đưa chị Ngân vào thành phố tựu trường, gặp nhau, tôi ngượng
ngùng hỏi chị :
- Chị Ngân ơi ! Bí quyết nào giúp chị đến bộ vượt bậc ?
Truyện Ngắn Page 2 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
- Chị chẳng có bí quyết gì đâu, mà chỉ thấy ai hơn mình thì năn nỉ họ dạy dỗ,
bảo ban cho. Tùng cũng đã giúp chị được nhiều lắm đấy. Chiều nay, Tùng đưa chị đi
thăm thành phố nhé !
Đây là lần đầu tiên gặp nhau chị Ngân rủ tôi đi chơi. Dẫu đang buồn nhưng tôi
vẫn gật gật đầu đồng ý.
P.M.D.
Truyện Ngắn Page 3 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
GIÓ HÀNG DƯƠNG
Nguyễn Duật Tu
Hàng Dương gió lộng liên hồi
Ù ù giữa đất giữa trời, tự nhiên
Gió từ lòng biển gió lên
Gió từ nơi đất mẹ hiền gió ra…
Nghe từ trong gió thiết tha
Lời ru “Nước mất thì nhà cũng tan”
Ầu ơi trong bước gian nan
Vững gan bền chí mặc ngàn chông gai…
Tôi nghe trong gió ban mai
Lời ru của mẹ trải dài bốn phương
Tôi nghe trong gió Hàng Dương
Lời ru của mẹ yêu thương thuở nào…
Nơi đây đất thắm máu đào
Gió ru lời mẹ ngọt ngào ngàn năm…
Thơ 3/6/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
HUẾ, FESTIVAL THƠ…
Bùi Chí Vinh
Anh sẽ làm thơ về Huế mà
Nghĩa là Huế hôm nay áo trắng
Nghĩa là mắt anh vừa mới cận
Chứ sao dụi mãi nhìn không ra
Thảo nào hồi đó Hàn Mặc Tử
Chỉ ngó sơ mà đã đậm đà.
Làm thơ về Huế thường nhuốm bịnh
Chẳng hạn như đêm nằm bịn… rịn
Sớm mai áo trắng làm anh mơ
Tưởng lạc giữa sân trường Ðồng Khánh
Tưởng trôi về tận chốn cố đô
Lạc trôi đâu đó trong thành nội
Mần răng bên nớ biết mà chờ
Bên ni dù buốt lòng vẫn đợi
Một đời tráng sĩ, một đời thơ
Bao nhiêu đó tuổi còn giang hồ
Thi sĩ đi nhiều hơn tráng sĩ
Nhà trọ vốn thường không địa chỉ
Làm sao can đảm mời em qua
Sông Hương trong đục là như thế
Ðục phần anh, trong suốt em mà
Thì nếu có làm thơ nhớ Huế
Hãy hát giùm anh: “Mộng dưới hoa…”.
Thơ 3/6/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
MỘT SỐ PHẬN
LÊ HUY
Ðánh máy: Nobody
Chiếc xe cọc cạch đưa hắn lắt lẻo theo dọc con hẻm. Thứ nước ứ đọng bốc
mùi từ con đường lổm nhổm đá, khiến mũi hắn khụt khịt liên tục. Nhẫn nại theo địa
chỉ thằng bạn giới thiệu, hắn hỏi liên tục. Lúc này, hắn có cảm giác sờ sợ bởi sự
ngoắt ngoéo của con hẻm. Cuối cùng, căn nhà hắn cần tìm xuất hiện, lọt thỏm cuối
hẻm. Cổng sắt cao lớn, cũ kỹ . Giương mắt cố tìm chuông cửa, thất vọng, hắn đứng
đơi. Hẻm cụt, mọi vật im ắng. Hắn chợt thấy vui vui. Dù sao hắn cần nơi yên tĩnh
hơn cả. Không cây. Không bụi hoa. Mọi thứ khô khốc. Những khối nhà cũ xám xịt,
lắm rêu phong. Tiếng xe bành bạch từ xa. Người đàn ông trạc tuổi lục tuần trong bộ
quần áo xuềnh xoàng. Dừng xe trước cổng, giọng nặng: "Bác giúp được gì cháu".
Hắn ngập ngừng, hai tay đan xen nhau: "Cháu là Duy, bạn của Dũng". Dường như
đoán được mục đích của cuộc viếng thăm, ông chuyển phụ chiếc va ly vào trong nhà.
Cánh cổng kêu rin rít. Hiên nhà rộng. Khác với hắn tưởng tượng. Căn nhà
nhỏ, gọn phía trên có gác:" Cháu sẽ ở trên đó. Bác đã dọn dẹp từ lâu rồi". Nói dứt,
ông biến mất sau cửa bếp. Rụt rè bước vào nhà, trước mắt hiện ra căn phòng khách
đượm màu thời gian. Bộ bàn ghế cũ kĩ. Phía góc bàn làm việc là giá sách lớn. Cửa sổ
được trang hoàng mấy giỏ phong lan. Chúng bị héo, ủ rũ từ lâu. Hắn dừng trước
khung ảnh đặt trên chiếc bàn thờ ở góc nhà. Khuôn mặt một người phụ nữ quý phái,
nét hao hao buồn. Có tiếng loảng xoảng, hắn đi về hướng bếp. "Không sao, bác bất
cẩn thôi!". Người đàn ông lúi cúi với ấm nước sôi. Trên bàn, tô mỳ ăn liền đầy ắp.
Căn gác gỗ không lớn cho lắm. Với hắn vậy là đủ. Hắn cảm thấy hài lòng sau
buổi dọn dẹp phòng... Đối với một sinh viên ngữ văn như hắn, chiếc cửa sổ trở nên
thú vi... Hắn mở đóng liên tục cánh cửa sổ như muốn thử xem "sức già" của nó. Như
vậy, hắn có thể tha hồ mơ mộng ngắm trời mà không bị gì ngăn cản. Tiếng người
đàn ông văng vẳng dưới nhà. "Duy xuống đây, bác có chuyện!". Lần theo gác gỗ,
hắn yên vị trên ghế. Với tờ báo trên tay, người đàn ông ngồi đợi từ trước :" Cháu ở
đây phải nghiêm túc đấy!" Hắn chưa hiểu ý. Mang máng chỉ không làm ồn, hò hét,
liên hoan như cách giải trí bao sinh viên. "Cháu về đây nhà vui hơn. Trước lạ, sau rồi
cũng quen thôi! " Buổi làm quen khởi đầu ngắn ngủi. Người đàn ông dắt xe ra, không
quên nhắc hắn khoá cửa.
Hắn đi quanh căn phòng. Hắn đoán chủ nhà là nhà văn, nhà thơ hay nghệ sĩ
gì đó. Cách trang trí căn nhà giúp hắn mày mò, suy đoán vẩn vơ. Vô tình chạm phải
khung gỗ trên bàn, hắn bắt gặp ảnh người thiếu nữ có khuôn mặt sáng.
Một tuần, hai tuần... Mọi việc diễn ra đều đặn và trầm lặng. Sáng ở trường,
chiều thư viện, những cuộc vui cùng bạn bè. Hắn chỉ có mặt tại nhà sau buổi tối.
Người đàn ông vắng mặt thường xuyên. Đi, về như những công việc được sắp đặt
sẵn. Nhiều hôm bị đau ông vẫn đi. Hắn thấy người đàn ông có vẻ cặm cụi với công
việc, kể cả những công việc lặt vặt và thở dài. Hiếm khi bắt gặp nụ cười trên khuôn
mặt ông. Sáng chủ nhật nào ông cũng dậy sớm hơn thường lệ, lầm lũi đón chuyến xe
buýt đi ngoại thành. Hắn lấy làm lạ bởi sự đơn độc của người đàn ông. Căn nhà
không ti vi, tủ lạnh trở nên buồn tẻ. Đều đặn hàng tháng gửi tiền nhà trọ , hắn thấy
nhiệm vụ mình toàn vẹn.
Sài Gòn chiều mưa xám xịt. Mở toang cửa sổ, hắn ngồi lặng. Hiếm khi Sài
Gòn có những cơn mưa phùn như vậy. Hắn thấy thích thích. Miệng nhẩm theo lời hát
từ chiếc máy cát xét cũ của Dũng cho mượn. Nhạc Trịnh Công Sơn nhè nhẹ, buồn
hoà lẫn không khí yên tĩnh. Hắn thấy mình như được ở trong nhà. Ước cuộc sống ồn
ào, năng động ở thành phố. Đơn điệu với chính hắn. Nhưng hắn không thấy chán vì
không phải bon chen như bao đứa khác.
Có tiếng cọt kẹt gác gỗ. Người đàn ông xuất hiện từ sau lưng. Hắn giật
mình, tay ấn nút. " Đừng tắt!. Bác thích nghe nhạc này lắm ! Lâu rồi, bác không có
Truyện Ngắn Page 1 of 2 February 27, 2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
thời gian thư giãn như thế này ! ". Người đàn ông ngồi xịch xuống sàn gỗ, khuôn mặt
đăm chiêu. Hắn thấy là lạ. Tay vơ đại tập thơ tình trên giá gỗ, lật vu vơ "Vợ bác cùng
quê cháu đấy ! Bác gái ở vùng biển. Nhạc Trịnh Công Sơn là đam mê của bà ấy".
Người đàn ông bắt chuyện tự nhiên, như thể muốn chia sẻ điều gì đó. Hắn gục gặc
đầu, ít nhiều hắn hiểu thêm những con người trong ảnh. Vợ người đàn ông từng là
hoa khôi trường Đồng Khánh cũ, đảm đang như bao cô gái Huế khác. Ông vốn là
công chức chế độ cũ, nhà có thế lực ở Sài Gòn. "Lúc đó, vợ bác là học sinh, đưa đón
bác gái Lãng mạn lắm ! Nhưng bác hơn cô ấy gần một con giáp nên trông ngồ ngộ".
Bất chợt, người đàn ông cười, khuôn mặt hằn nếp nhăn phong trần. "Vợ chồng bác
chỉ có duy nhất đứa con gái. Bác gái mất trong đợt chạy loạn, còn đứa con không
biết lưu lạc nơi đâu !." Nói đến đó, ông ngưng bặt. Hắn chăm chú nhìn người đàn
ông. Thỉnh thoảng, mắt hé nhìn cửa sổ. Mưa lất phất. Ngoài trời tối hơn. Đèn từ
trong căn nhà hẻm hắt ra yếu ớt.
Hắn đánh liều hỏi: " Răng bác không đi tìm chị? Giọng người đàn ông đều
đều: "May thay, sau hơn chục năm, bác gặp chị ấy, trong một nhà thương điên ở
Biên Hoà. Trông nó mơ mơ, tỉnh tỉnh mà thấy mình có tôi. Có lẽ ác giả, ác báo phải
không cháu. "Như người đàn ông giải thích, nhờ chiếc thẻ bài trên cổ cô gái cùng với
nét hao hao giống vợ ông, giúp ông nhận ra con gái mình. Lúc này, hắn hay rằng
chính những buổi sáng lầm lũi, ông lên thăm con gái ở trại thương điên. "Chị có về
được một thời gian rồi phải đi lai."- mắt ông hướng về hắn- "Bác phiền cháu. Thôi
bác đi làm đây!".
Hắn chùng mình lại. Câu chuyện khiến hắn nghĩ ngợi. Trên mái nhà, không
còn tiếng tíc tách mưa rơi. Mặt hắn thừ ra. Người đàn ông vất vả không vì sự giàu
có, sự thành đạt, mà vì một lẽ gì đó nhất thời hắn chưa thể gọi tên. Ông có thể lầm
một cô gái điên với con gái mình. Có thể lắm chứ. Một tấm thẻ bài không nói lên
được gì cụ thể. Và cái nét hao hao giống người vợ ông nữa, sao mà mơ hồ và vu vơ
thế !! Nhưng phải chăng đó là một điều may mắn vì ít nhiều ông cũng đã tìm dược
cho mình một người thân để quan tâm chia sẻ, hay cũng bớt phần nào sự cô độc của
cuộc sống!? "Bác chỉ mong chị chóng lành bệnh, cha con có nhau vui hơn"- câu nói
của người đàn ông văng vẳng trong đầu hắn. Hắn vặn máy lớn hơn. Nhạc êm ái -
"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không?..."
Truyện Ngắn Page 2 of 2 February 27, 2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
NHÍ NHỐ NHÍ NHỐ
Cười Mím Chi Cọp
AI BIỂU NHẮC THÌ RA LÀ VẬY
AD : Ông thuộc bái hôn ? Nhắc tui câu 3 MR 1 tới nhà MR 2 chơi, thấy MR 2 ngồi
coi ! dưới gốc cây bàng buồn bã.
MR : Tui quên rồi ! MR 1 : Mất “người iêu" hay sao mà buồn
AD : Sao ông hay quên quá dzậy ! Bài dzậy ?
mới hôm qua đã quên, bài tháng trước MR 2 (tay chống cầm) : Cứ nhìn những
sao nhớ nổi ? chiếc lá vàng kia rơi tao cảm thấy buồn
MR : À! Tháng trước bà mượn tui 10 và
ngàn chưa trả. xao xuyến quá !
MỘT BẠN QUÊN GHI TÊN MR 1 : Mày thật là lãng mạn và thơ
mộng.
CÓ GẠCH NÈ MR 2 : Không phải, sáng tới giờ tao phải
MR (thấy AD hơi bị đẹp nên hót) : Hình quét sân tới 13 lần rồi.
như bạn cao hơn tui 1 phải hông ? MR 1 (??) : Hả ?!
AD : Tất nhiên ! Nhưng mà có ý gì đây ? LÊ THỊ THANH (Khánh Hòa)
MR : Không sao, mai mốt đám cưới chụp
hình tui kê gạch. TÊN
AD (nổi sùng) : Khỏi cần đợi, có ngay Một MR đang "tâm sự” với một AD.
bây giờ (cúi xuống lượm gạch). MR : Hồi nãy giờ tui nói chuyện với bà
MR (dzọt lẹ) mà tui chẳng biết bà tên gì cả ?
VŨ THỊ NGỌC LỚP (Bình Phước) AD (chớp mắt) : Thì ông đoán thử xem !
MR : Bà phải nói tên của em gái kế bà tui
CON NGOAN mới đoán được chứ !
Anh Hai mắng em gái : AD : Em gái tui tên “Thủy" !
- Mày là con gái sao cứ để mẹ mắng hoài MR : Vậy là bà tên “Phù”
vậy. Mày thấy tao hôn, suốt ngày không AD (trợn mắt) !
bị mẹ mắng một tiếng nào. MR (dzot lẹ) !
- Chớ vừa sáng anh đã đi đến gần nửa TRẦN LÊ THƯỢNG BẢO (BR-VT)
đêm mới về sao mẹ mắng được
NGUYỄN HOÀI THIỆN TỐT BỤNG
(xã Tân An Hội, Củ Chi) Một AD đang thút thít khóc.
MR : Thôi nín đi , cho bà mượn khăn nè.
VÍ DỤ AD : Cảm... hic... ơn... híc ! Mà khăn...
Sau một hồi giải thích nhiều lần cho B về híc... ở đâu vậy híc. Tui híc... có bao
"động năng chuyển hoá một phần thành giờ... thấy ông... hic... đem khăn đến
nhiệt năng trường... hic. . đâu ?
A hỏi B : MR: Khăn lau bảng của lớp í mà (rồi
A : Mày hiểu không ? chuồn thẳng).
B : Tao vẫn thấy nó sao sao đó! AD : Hả ! Oa... oa… oa…
A (tức quá) quát : Vậy "dzí dzụ” bây giờ TRẦN THỊ MINH HẰNG (NT)
tao “bụp" mày có "nóng” lên không ?
HUỲNH BẢO NGỌC (Q. 7)
Chuyện Thiệt 100%
THỨC KHUYA
(xảy ra tại lớp 11C trưng PTTH Buôn Ma Thuột trong giờ Giảng văn)
Cô giáo đang giảng bài “Hai đứa trẻ" của Thạch Lam.
Cô giáo : Các em biết mọi người ở cái phố huyện heo hút, tối tăm này lại thức khuya
để làm gì không ?
MR (mạnh dạn) : Dạ, thức khuya để... học bài.
Nhí Nhố Page 1 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
Cô và cả lớp được một trận cười.
N.T.THÚY
Bí Quyết Của Chàng
BÍ QUYẾT 1
MR 1 : Ê ! Sao tao thấy mày hay thủ sẵn me, xoài, cóc, ổi khi chọc mấy “bà chằn"
lớp mình dzậy ? Bộ hổng sợ mấy bà chằn sao ?
MR 2 : Mày ngốc quá ! Cứ mỗi lần mấy bả há miệng ra chửi thì tao “đớp" miếng me.
Mấy bả thấy dzậy thèm chảy nước miếng, ê răng luôn, làm sao mà chửi nổi nữa chứ.
MR 1 : Ừa hén ! Mày thông minh thiệt.
MIMOSA (Đồng Nai)
BÍ QUYẾT 2
MR 1 : Ê ! Sao hôm trước lên nhà con Hiền ăn hết mít rồi mà tao thấy mày cứ gặm
xơ hoài dzậy ?
MR 2 : Tao làm thế là để thuyết phục nó hái thêm trái nữa đấy. Hí... hí…
MR 1 : Trời !...
NGUYỄN THỊ ĐIỆP (Lớp 12C trường PTTH T.Nghĩa 1, Quảng Ngãi)
Nghịch Ngợm Ngoại Ngữ
LÀM “CARD”
MR : Đố bà chớ postcard nghĩa là gì ?
AD : Là bưu thiếp chớ gì.
MR : Vậy post là bưu còn card là thiếp phải không ?
AD (ngơ ngác) : Vậy là sao ?
MR : Vây là… bà có muốn làm "card” của tôi không ? (nói xong biến).
AD : Xí… í…
PHƯƠNG THÚY (st)
Thơ Nhéo Ngang Hông
“ÁI DÀO” GIẢ TƯỞNG CHUYỆN!?
Mày râu hãy lắng tai nghe !
Câu chuyện... giả tưởng của phe... "ái dào" !!!
Một ngày chẳng nói tào lao,
Thì chim chóc sẽ... bổ nhào xuống sông !
Trốn học mà chẳng chạy... rông !?
Đường phố sẽ lắm người tông nhau... què!!!
Các ả mà chẳng "biêt”... me,
Mận, xoài, cóc, ổi, táo, lê thì rằng:
Cây cối mọc ở... mặt trăng !
Sáu năm kết trái, “chị Hằng"... bắc thang !
Nửa giờ mà chẳng khóc than.
Trời mưa không dzứt... năm canh mỗi ngày !
Trả bài mà đọc thuộc ngay ?!!
Bát Giới cũng sẽ. .. "ăn chay” khá nhiều !!!
“Ái đào" mà chẳng biệt... “iêu" ???
Động đất, hạn hán, tiêu điều cỏ cây !
Đến cá cũng phải lên mây !
Ông Tơ, bà Nguyệt lấy dây... thả diều !?
“Ả" nào mà chẳng biết... kiêu,
Thế giới sẽ hết những điều... hay ho
VŨ NGỌC NHẬT QUANG (11B trường PTTH Trần Phú)
Ðối Ðáp Lượm Liền
Nhí Nhố Page 2 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
• Mày râu và áo dài đang “đấu võ mồm" với nhau.
MR : Bà là đồ... đồ... cá dồ.
AD (chẳng vừa) : Dzậy ông là "thức ăn" của tui hả ?
MR (nín luôn).
THU TRÂM (Cần Thơ)
• MR : Món bánh mà bà đưa tui ăn không ra cái gì cả !
AD : Thì tui thấy ông nuốt vô hết chớ có "ra" miếng nào đâu.
MR (tắt đài).
H.THIỆN (Củ Chi)
• Một AD bị ghép đôi với MR nọ.
AD : Xờ…I ơ… i ! Tui mà đi chung với hắn đúng là một điều sỉ nhục cho tui !
MR : Còn tui mà đi với bà người ta tưởng Thị Nở đi dzới Quách Phú Thành !
AD (nổ ban đỏ).
PHƯƠNG HÀ (Hùng Vương, Bình Dương)
• Xảy ra trong giờ ra chơi.
MR : im giùm coi, “hót” hoài.
AD : ông im thì có, "sủa” hoài.
MR (trợn mắt, im re).
MAI THỊ CẨM PHƯỢNG (trường Nguyễn Trãi, Phan Rang, Ninh Thuận)
Nhí Nhố Page 3 of 3 3/7/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
NHỮNG CÔ EM GÁI
Nguyễn Nhật Ánh
Kỳ 14
Tôi hứa một cách hung hổ và nuốt lời hứa cũng hung hổ không kém.
Chiều đó trời chuyển gió, mây đen vần vũ. Và đến tối thì mưa trút xuống như
thác. Mưa mù trời mù đất, kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Gần nửa đêm. Rimbaud đội mưa từ nhà người yêu trở về, người ướt đẫm.
Chiếc áo mưa mỏng manh của nàng khoác lên vai chàng chả che chắn được gì.
Run cầm cập, Rimbaud thay đồ xong liền vội vã ngồi vào bàn, trút rét mướt
vào thơ:
Anh đi về hướng mưa rơi
Bữa ấy lênh đênh kín một trời
Một dòng sông trắng từ xa lại
Hay là vạt áo của em phơi?
Viết xong bài thơ bốn câu, Rimbaud ngồi khoái trá rung đùi, phần để đỡ lạnh,
phần ví thích thú với câu thơ “vạt áo của em phơi” đầy hình ảnh.
Ðang say sưa thưởng thức tài thơ của mình, Rimbaud bỗng tái mét mặt.
Chính câu thơ thiên tài đó đã khiến chàng nhớ tới thau đồ dơ đang chờ đợi chàng
chiếu cố mấy ngày nay. Quần chàng chưa giặt, vạt áo chàng chưa phơi, vậy mà sang
nay chàng đã hứa với bác Ðán chắc như đinh đóng cột.
Rimbaud lập tức ném bút, phóc ra khỏi bàn, lao như bay ra sau hè.
Dưới vòi nước máy, chiếc thau vẫn còn đó nhưng quần áo của chàng đã biến
mất.
Ngạc nhiên, chàng đảo mắt trông ngang ngó ngửa một hồi và nhanh chóng
phát hiện quần áo chàng đã có ai giặt giùm và đang phơi phóng dưới mái hiên. Cô
Tấm đã đến nhà ta chăng? Chàng sửng sốt tự hỏi. Rồi chàng tự trả lời một cách buồn
rầu: Không, cô Tấm chỉ cư trú trong truyện cổ, còn ở nhà ta chỉ có bác ta thôi!
Sáng hôm sau, chàng Rimbaud thảm hại là tôi không dám ngồi lên khỏi ghế
bố, thậm chí không dám kéo mền ra khỏi đầu, mặc dù giờ vào học đã gần kề. Tôi sợ
chạm mặt bác Ðán. Tôi sợ bác sẽ hỏi tôi bằng giọng phiền muộn “Con có biết câu
“nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” không hở con?”.
Tôi định bụng chỉ tung mền ngồi dậy khi bác Ðán đã ra ngoài. Tôi sẵn sang bỏ
học một hoặc hai tiết đầu để chờ bác đi khỏi.
Nhưng rốt cuộc toan tính của tôi chẳng thực hiện được.
Bác Ðán lay chân tôi:
- Dậy đi con!
Tôi làm thinh, vờ ngủ say như chết.
Bác Ðán đập đập lên chiếc mền:
- Coi chừng trễ học con ơi!
Lần này, tôi vừa trở mình vừa ú ớ, ra vẻ ta đây đang mê ngủ khủng khiếp, chỉ
có người nào vô lương tâm lắm lắm mới nỡ phá giấc ngủ của ta trong lúc này thôi.
Nhưng khổ nỗi, bác Ðán tôi lại nghĩ khác. Bác cho rằng người vô lương tâm là
người không chịu kêu cháu mình dậy đi học đúng giờ. Nên lần thứ ba bác vừa đập
vừa lay vừa gọi lớn:
- Khoa, ngồi lên đi con!
Tôi đành ngồi lên. vờ đưa tay dụi mắt.
Dụi tới dụi lui một hồi, không nghe bác Đán nhắc gì đến chuyện thau đồ, tôi
từ từ mở mắt ra và bình tĩnh leo xuống đất.
Bữa đó, cho đến khi tôi ôm tập bước ra khỏi nhà. bác Đán vẫn không hé môi
nửa lời về chuyên bác đã giặt đồ giùm đứa cháu lười biếng của bác.
Bác Đán tôi quả là người hiền lương. Bác “thi ân bất cầu báo”. Trong bữa cơm
trưa rồi trong bữa cơm chiều, bác vẫn làm như không nhớ gì đến chuyện đó.
Truyện Dài Page 1 of 4 3/14/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
Bác không nhớ nhưng tôi nhớ. Thoạt đầu, thấy bác không nói gì, tôi nhẹ cả
người. Nhưng tôi chỉ nhẹ được có một ngày. Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm
thấy áy náy. Bây giờ thì tôi hiểu rằng chẳng thà bác quở trách, mắng mỏ, tôi còn
thấy dễ chịu hơn. Bác cứ làm lơ như thế này, tôi bứt rứt quá đỗi.
Đến tối thì tôi hết nhịn nổi. Tôi rón rén lại gần chỗ bác ngồi:
- Bác ơi...
Bác Đán buông tờ báo xuống, quay nhìn tôi:
- Gì hở con?
Tôi lúng búng trong miệng:
- Thau đồ...
Bác Đán gật đầu, điềm nhiên:
- Bác đã giặt giùm con rồi.
- Con cảm ơn bác! - Tôi nói, cố tìm những lời nịnh nọt cảm động nhất - Chắc
bác biết con dạo này bận học thêm nên đã...
- Không phải đâu con! - Bác Đán giọng nhẹ nhàng - Con người ta dù bận rộn
đến mấy vẫn tìm ra thì giờ để giặt quần áo. Bởi một lẽ đơn giản là chẳng ai có thể
trần truồng đi ra đường. Bác giặt thau đồ đó giùm con không phải là đỡ đầu cho con
đâu. Chỉ tại con ngâm lâu ngày, quần áo bốc mùi nặng quá, bác không chịu nổi nên
đành giặt giùm con đó thôi.
Bác Đán làm tôi thẹn đến đỏ mặt tía tai. Thì ra bác tôi không được hiền lương
cho lắm. Bác “mưu sâu kế hiểm" khôn lường. Bác không thèm nói, đợi cho đứa cháu
khù khờ mở miệng để ra tay dạy một bài học nhớ đời.
Tôi đứng chết trân có đến hai ba phút, cuối cùng thấy trong ba mươi sáu cách
không có cách nào hay hơn là cách lí nhí:
- Con xin lỗi bác. Lần sau con sẽ…
Bác Đán cắt ngang:
- Bác đã nghe con hứa nhiều lần rồi. Con không cần nói nữa, bác chỉ chờ con
làm.
Bữa đó bác Đán làm tôi xấu hổ quá. Nhưng tự trong thâm tâm tôi biết bác
Đán không ghét bỏ gì tôi. Bác thương tôi như con. Bác nghiêm khắc với tôi chỉ vì
muốn tôi nên người. Bác không muốn tôi giống chàng trai trong thơ Xuân Diệu “Tôi
khờ khạo lắm, ngu ngơ quá. Chỉ biết yêu thôi… chả biết gì”, kể cả chuyện giặt quần
áo cỏn con kia.
Tôi không muốn phụ lòng tin cậy của bác Đán tôi. Tôi cố chứng tỏ cho bác
thấy tôi không phải là đứa lười chảy thây bằng cách ngày hôm sau è cổ ngôi giặt
ngay thau đồ mới nhất.
Thau đồ tiếp theo tôi cũng “thanh toán” nhanh gọn.
Bác Đán rất hài long, nhưng không muốn khen tôi. Khen tôi, bác sợ tôi
ngượng. Bác chỉ gật gù, bâng quơ:
- Quả là nam nhi chi chí!
Bác Đán tôi tuổi trung niên nhưng không để râu. Lúc nói câu đó, chắc bác tiếc
hủi hủi về điều đó. Nếu có râu dài, tôi tin bác đã vuốt lấy vuốt để có đến mười phút
là ít.
Nhưng bác Ðán chỉ nói câu “nam nhi chi chí" được mỗi một lần. Những ngày
sau bác không có cơ hội để thốt lên hào hứng như vậy nữa.
Thau đồ thứ ba, tôi vẫn giặt, nhưng đã uể oải lắm. Cho đến mãi mãi sau này,
công việc tôi sợ nhất trên đời vẫn là giặt đồ. Tôi có thể đi chợ, làm bếp, nấu ăn, sẵn
lòng gánh nước, chẻ củi, thậm chí đóng bàn đóng ghế, nhưng giặt quần áo đối với tôi
bao giờ cũng là công việc đáng chán nhất thế giới. Vì vây tôi tin rằng không phải điện
thoại, vô tuyến truyền hình hay máy điện toán, mà chính máy giặt mới là phát minh
quan trọng nhất của loài người.
Truyện Dài Page 2 of 4 3/14/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
Nhưng hồi tôi sống với bác Đán, chưa gia đình nào có máy giặt. Vì vậy mà sau
khi giặt xong thau đồ thứ ba, tôi nhanh chóng trở lại là thằng Khoa lười biếng trước
đây.
Tôi lại ném quần áo dơ vào thau, vặn nước máy: pha bột giặt quậy đến ngầu
bọt rồi để đó ngày này qua ngày khác.
Bác Đán im lặng theo dõi tôi đến ngày thứ ba, thấy tôi vẫn chẳng có ý định rớ
đến thau quần áo: đành phiền muộn thốt câu quen thuộc:
- Chừng nào con mới chịu giặt đồ hở con?
Và tôi trả lời bằng một câu cũng quen thuộc không kém:
- Tối nay bác ạ.
Tất nhiên tối đó tôi ngủ thẳng cẳng, chẳng ngó ngàng gì đến thau đồ.
Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy thau đồ của tôi bốc mùi thối khẳm, ruồi muỗi
trong nhà chịu không nổi, chết rơi lộp độp. Tôi thấy bác Đán tôi mặt mày nhăn nhó
Bác ngồi dưới vòi nước máy, một tay bịt mũi, một tay vò quần áo giùm tôi.
Ðó là giấc mơ. Đã là giấc mơ thường không có thực. Thế nhưng sáng dậy, mở
mắt ngó ra tôi mùng rỡ thấy quần áo tôi đã được phơi phóng trên sợi dây căng dưới
mái hiên sau. Tôi không rõ hồi hôm khi giặt quần áo cho tôi, bác Đán có lấy tay bịt
mũi hay không nhưng quả tình hành đông của bác đã diễn ra đúng như mưu kế trong
đầu tôi.
Bác Đán đang ngồi đằng bàn đọc sách, biết tôi thức giấc, vẫn không buồn
quay lại.
Tôi rất muốn biết lúc này bác đang nghĩ gì nhưng không tài nào đoán nổi. Chả
rõ bác có hiểu được ý định của tôi hay không mà tự nhiên bác bỗng cao giọng đọc:
- Trong Nhan Thị Gia Huấn có câu “Việc đời vì khó mà bỏ qua, mười việc có
chừng một việc. Vì lười mà bỏ, mười việc có đến chín việc”.
Tôi còn đang ngẩn ngơ, đã nghe bác tlếp:
- Gia Ngữ bảo "Ai mà thân được nhàn rổi thì chí thường eo hẹp".
Thoạt đầu tôi tưởng bác đọc sách thật, nhưng nghe tới câu thứ hai, biết bác
muốn mượn lời vàng ngọc của thánh hiền để răn tôi, tôi liền nhón gót đi thụt lui và
len lén chuồn tuốt ra sau hè.
Đứng loay hoay ngoài hè, tôi bỗng vẩn vơ nghĩ đến nhỏ Quyên. Nếu nó chịu
về ở chung với tôi, tôi đâu có rơi vào cảnh ngộ éo le này. Tôi đâu có để bác Đán
mượn cớ đọc sạch nói xa nói gần. Nhỏ Quyên xinh đẹp, diệu hiền, chắc chắn sẽ là
một người vợ đảm đang không ai bì. Nghĩ ngợi lan man một hồi, tôi lại đâm lo.
Những ngón tay nuột nà chỉ biết dạo dương cầm kia có thích hợp với chuyện giặt đồ
không nhỉ? Hay có nó về, tôi phải è cổ giặt giũ gấp đôi?
24
Từ ngày được Hồng Hà động viên, khuyên giải, lòng tôi đã thôi buồn. Cũng
thôi lo sô. Tôi lai ngày hai buổi đến nhà nhỏ Quyên vui vẻ như trước đây.
Và cũng như trước đây, mỗi khi tôi đến, thường tôi ngồi một góc, nhỏ Quyên
một góc, mỗi đứa một cuốn tập trên tay. Chúng tôi im lặng học bài bên nhau. Những
lúc đó, chẳng ai nói với ai một câu nào mà sao lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Có lẽ vì
tôi sung sướng biết rõ tôi đang được ở bên cạnh người tôi thương. Nếu bạn thương
một ngươi nào đó và bạn biết chắc rằng người đó đang ở bên cạnh bạn trong vòng
bán kính mười mét thì dù cả hai không nói với nhau một câu nào, thậm chí không
nhìn thấy nhau, bạn vẫn cảm nhận rất rõ hương thơm và hơi ấm của người bạn yêu
thương đang lan toả quanh người bạn và trái tim bạn sẽ không ngừng thổn thức một
cách dịu dàng, đằm thắm. Cũng như tôi vậy.
Tất nhiên khi học bài xong, chúng tôi lại trò chuyện với nhau. Tôi và nhỏ
Quyên ríu rít đủ chuyện trên đời. Nếu là buồi tối, bao giờ trước khi tôi ra về, nhỏ
Quyên cũng đàn cho tôi nghe vài bản nhạc. Nhưng bản nhạc đó, khi còn bó gối ngồi
bên kia đường ngóc cổ trông lên, tôi đã nghe đến thuộc long. Nhưng tôi vẫn chăm
chú nghe, không hé môi nửa lời về những chuyện đã qua.
Truyện Dài Page 3 of 4 3/14/2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
Cho đến mãi sau này, nàng Stéphanette vẫn không hề biết có một dạo đêm
đêm tôi vẫn quẩn quanh trước cửa nhà nàng, vẫn ngồi bệt xuống vỉa hè như một gã
hành khất để nghe nàng dạo nhạc và để mơ tưởng viễn vông. Nghĩa là nàng không
biết tôi yêu nàng, thậm chí yêu từ rất lâu trước khi tôi gặp nàng và dĩ nhiên yêu
nhiều hơn là nàng tưởng.
Nhỏ Quyên không biết. Cho nên khi đóng hộp đàn lại, nó nheo đôi mắt đẹp
nhìn tôi:
Ngày mai Quyên sẽ đàn cho Khoa nghe bản khác. Bản này lạ lắm, có thể
Khoa chưa từng nghe qua.
Tôi tủm tỉm:
- Bản nhạc nào Quyên đàn tôi nghe cũng lạ.
Tôi dóc tổ. Và tôi hân hoan ra về.
Suốt trong thời gian đó, tôi như sống trên mây. Ngày nào tôi cũng được gặp
nhỏ Quyên, được nhìn nó cười, được nghe nó nói, được xem nó dạo nhạc. Tôi làm cả
khối thơ. Những vần thơ tươi tắn, đầy chim nắng lá hoa:
Tình anh như lá
Reo vui mỗi ngày
Có chim về hót
Trong lòng sớm mai
Mai này lá rụng
Là mùa thu phai?
Không, tình yêu vẫn
âm thầm trong cây!
Khi mùa xuân đầy
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay...
Tôi chưa được nắm tay nhỏ Quyên lần nào. Nhưng trong mơ và trong thơ, tôi
đã nắm. Tôi tin rằng một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ làm được như mơ tôi và thơ
tôi.
Chìm đắm trong viên ảnh xán lạn đó, tôi quên bẵng câu chuyện nhỏ Minh Hoa
nói với tôi hôm nào. Tôi đinh ninh ngoài tôi ra, nhỏ Quyên không có một người bạn
trai nào khác.
Nhưng cuộc đời bao giờ cũng tréo ngoe, làm như không tréo ngoe thì không
phải cuộc đời hay sao ấy.
Điều tréo ngoe đó xảy ra vào lúc tôi tình cờ bắt được một tờ giấy trong tập
của nhỏ Quyên rơi ra.
(còn tiếp)
Truyện Dài Page 4 of 4 3/14/2002
Mực Tím số 412 www.MuctimVN.com
QUÂN SƯ
Ðinh Thúy Phương
Ðánh máy: TieuquyAT
Tôi là đứa con gái vô tư (thậm chí cho rằng hơi vô tâm cũng đúng). Có lẽ đó là đặc
ân duy nhất mà ông trời đã ban cho tôi. Bạn sẽ cho tôi là dở hơi, có cái tính vô tâm mà cũng
khoe là hạnh phúc. Không, bạn ơi ! Nếu bạn ở hoàn cảnh của tôi, bạn sẽ coi nó là cả một sự
may mắn đấy.
Này nhé ! Khi bạn là một đứa con gái bình thường : không xinh không xấu, không
giỏi không dốt, không sắc sảo không cù lần thì cũng chẳng có gì là bi kịch lắm, phải không ?
Nhưng nếu bạn lại có một con bạn thân là hình mẫu lý tưởng của tất cả lũ con trai thì sao ?
Bạn sẽ gặp nhiều khó chịu vì ghen tỵ đấy !
Trang là bạn thân của tôi từ hồi lớp 10. Lần đầu tiên gặp nó, tôi đã có ấn tượng ngay
về một đứa con gái tài sắc vẹn toàn. Nó xinh như kiểu Tây nên rất dễ gây sự chú ý. Nó ăn
mặc đúng mốt, đẹp, nổi nhưng không hề kệch cỡm. Nó nói chuyện vui vẻ và rất sắc sảo. và
sau này, khi đã học chung với nó một thời gian, tôi lại biết thêm là nó học rất giỏi, không
phải nhờ chăm chỉ (nó vẫn thường suốt ngày đi chơi với tôi) mà là vì thông minh. Hơn thế,
nó lại rất lắm tài lẻ : chơi piano, hát hò, khiêu vũ, bơi lội, nấu ăn... cái gì nó cũng giỏi được
mới gọi là đáng nể. Nhiều lúc chính tôi cũng phải tự hỏi nó đào đâu ra thời gian để làm được
lắm việc như thế ! Ðến đây bạn có thể tin hoặc không tin rằng có một đứa con gái toàn diện
như thế trên đời, nhưng sự thật nó là bạn thân của tôi và câu chuyện này kể về chính chúng
tôi.
Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Trang có hàng tá những thằng đeo đuổi. Dù đi
bất cứ đâu, ở lớp học thêm hay một quán ăn, thế nào cũng phải có ít nhất một đứa con trai
chết mê chết mệt nó. Tôi đã bảo mà, nếu bạn không phải là một đứa vô tâm như tôi, bạn sẽ
phải tức tối Trang đến chết đấy, khi bọn con trai cứ vây chặt quanh nó mà chẳng thèm đếm
xỉa đến mình. Tôi thì đã quá quen với cảnh ấy rồi, nên cũng chẳng nghĩ ngợi làm gì cho nhọc
xác. Trái lại, nhiều lúc tôi còn đem chuyện về bọn con trai ấy ra để trêu chọc Trang làm nó
vừa tức vừa buồn cười rồi đấm tôi thùm thụp.
Kể ra thì cũng là hơi quá khi bảo rằng bọn con trai chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi.
Chúng nó đếm xỉa đến tôi cũng khá nhiều, không phải vì thích tôi mà chỉ đơn giản vì tôi là
bạn thân của Trang. Chúng nó muốn gạ gẫm tôi cho biết về những sở thích của Trang và
muốn tôi giúp đỡ chúng nó trên đường... tình duyên. Nói chung, tôi là một đứa tốt tính nên
luôn sẵn sàng giúp đỡ bọn nó. Có điều, tôi chưa làm cho đứa nào được toại nguyện cả vì
quyền quyết định lại thuộc về Trang chứ không nằm trong khả năng của tôi. Thường thì khi
Trang nói rằng nó không thích đứa này, đứa nọ. Tôi cũng không hề cố ghép nó. Tôi biết nó
là đứa thông minh và dĩ nhiên nó biết nó cần gì. Cứ thế, năm lớp 10, lớp 11 của chúng tôi
trôi qua vui vẻ và gắn bó mặc dù chúng tôi càng ngày càng quen biết rộng hơn.
Ðầu năm lớp 12, tôi và Trang không còn chơi nhiều và học hành amatơr như trước.
Chúng tôi cũng đã phải bắt đầu lo lắng cho hai kỳ thi quan trọng nhất trong đời học sinh
kia. Chúng tôi đi chơi ít hơn và dành thời gian để đi học các lớp học thêm nhiều hơn. Dù
vậy, tôi với Trang vẫn luôn cặp kè như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, đến nỗi khi một
ai đó nhắc đến Trang thì không thể không nhắc đến tôi. Liệu đó có phải là sự đền đáp cho
tính vô tư lự của tôi không nhỉ ?
Nghe tôi than thở về tình hình học thêm, bà chị họ đã trải qua thời kỳ cuối cấp gian
khổ của tôi đã thương tình mách cho tôi một lớp học thêm Toán khá tốt. Thế là tôi đến đó
học và tất nhiên là có cả Trang nữa. Cũng như mọi lần khác, mọi lớp học thêm khác, sự
xuất hiện của Trang đã làm bọn con trai ở lớp đó xôn xao. Lúc Trang mới bước vào lớp, bọn
nó đã rú lên ầm ầm, huýt sáo inh ỏi làm náo loạn cả lớp học. Bọn con gái ở đó thì ngạc
nhiên lắm còn tôi và Trang thì chỉ cười - những chuyện như thế này chẳng có gì là lạ với hai
đứa tôi cả.
Học ở đây được một tháng, tôi đã quen được gần hết với bọn con trai trong lớp.
Không phải là tôi bắt chuyện trước mà là chúng nó cứ muốn thông qua tôi để tiếp cận được
Truyện ngắn Page 1 of 2 January 30, 2002
Mực Tím số 412 www.MuctimVN.com
với Trang. Chuyện lớn chuyện nhỏ liên quan đến tình cảm ấy, bọn nó đều kể với tôi. Nhờ
vậy mà tôi biết khá rõ về tụi con trai lớp này. Lớp có 24 đứa thì hai phần ba là con trai.
Trong số ấy thì cũng khoảng gần hai phần ba là thích Trang. Cũng như nhiều lần khác, tôi
cũng giúp đỡ bọn nó rất vô tư và cũng để phần quyết định hoàn toàn cho Trang mà không
hề có sự gợi ý nào.
Thế nhưng, lần này tôi đã làm một ngoại lệ. Người may mắn được hưởng ngoại lệ ấy
là Hoàng. Tôi chưa từng thiên vị tình cảm cho ai trong số những người theo đuổi Trang trước
đây, nhưng không hiểu sao với Hoàng lại khác. Nói chuyện với Hoàng, tôi luôn có cảm giác
rằng hắn hợp với Trang. Có lẽ vì thế mà tôi luôn nhắc tới Hoàng trước mặt Trang, kể tốt về
hắn cho Trang hơn bất cứ đứa con trai nào khác. Lúc đầu Trang rất ngạc nhiên về thái độ
của tôi nhưng rồi nó cũng bắt đầu có cảm tình với Hoàng. Ðó là điều tôi mong đợi bởi trong
thâm tâm, tôi luôn nghĩ điều ấy tốt cho cả Trang lẫn Hoàng.
Một lần Trang bận việc nhà, tôi đi học một mình. Khổ thân tôi ! Cả buổi tôi phải ngồi
giải thích cho tụi con trai biết vì sao Trang nghỉ. Thế mà vẫn có đứa nghĩ Trang ốm và tỏ ra
rất lo lắng. Tôi phì cười, Trang thật là hạnh phúc ! Hôm ấy, Hoàng phóng lên xe đi về cùng
với tôi. Câu chuyện của chúng tôi chủ yếu xoay quanh Trang - một vấn đề Hoàng rất quan
tâm, tôi biết. Bỗng, Hoàng quay ra hỏi về chuyện của tôi. Chưa bao giờ tôi ngạc nhiên đến
thế, có lẽ bởi chưa từng có đứa con trai nào hỏi tôi về chính tôi như vậy. Chính vì sự xúc
động ấy mà tôi đã nói rất thật lòng về tôi cho hắn. Tôi kể một hơi, không hề giấu giếm sự tự
ti của mình khi đi cạnh Trang. Tôi còn kể rằng tôi rất muốn được như Trang, kể xong, tôi tự
ngạc nhiên với chính mình. Và chẳng hiểu tôi có lỡ nói gì sai không mà Hoàng nhìn tôi rất
buồn (mặc dù trong lòng, tôi luôn tự bảo mình là một đứa vô tâm, là chẳng bao giờ có cái
thói tự ti vớ vẩn ấy cả).
Sau lần ấy, mỗi khi nói chuyện với Hoàng, chủ đề câu chuyện của chúng tôi thường
có hai nhân vật chính, Trang và tôi. Hoàng thường hay hỏi han về tôi hơn. Có vẻ như lần nói
chuyện ấy đã khiến Hoàng thấy tôi tội nghiệp và muốn an ủi tôi hay sao ấy. Dần dần, những
cuộc nói chuyện ấy đi xa hơn và tôi đã có thể linh cảm được sự thay đổi trong cách cư xử
của Hoàng đối với mình.
- Phương này, mày đừng cố ghép tao với Hoàng nữa, không ăn thua đâu. Tao nghĩ
mày cũng đã đoán được rồi. Hoàng thích mày đấy, Phương ạ ! Tao nghĩ hắn cũng hợp với
mày. Hãy trân trọng tình cảm ấy đi. À phải rồi ! Từ trước đến giờ mày toàn được làm quân
sư cho tao. Ðến giờ ta sẽ làm quân sư lại cho mày, cho mày nếm mùi bị trêu như thế nào.
Hồi trước mày thường trêu tao như thế mà !
Trông Trang rất tự tin khi nó tưởng tượng được làm quân sư tình yêu cho tôi. Nhìn
điệu bộ của nó, dù đang nghĩ rất lung về chuyện của Hoàng, tôi cũng phải bật cười. Tôi
thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi có một người bạn toàn diện và tốt bụng như nó. Và lúc này,
hơn bao giờ hết, tôi biết ông trời còn ban cho tôi một đặc ân khác ngoài tính vô tư. Ðó là
Trang - vị quân sư tình yêu dễ thương của tôi.
Ð.T.P
Truyện ngắn Page 2 of 2 January 30, 2002
Mực Tím Số 412 www.MuctimVN.com
VƯỜN HOANG
Hỏi : Nếu một người con gái nói với mình rằng rất thích nói chuyện với mình,
muốn hiểu con người mình nhiều hơn thì anh nghĩ như thế nào và có nên chủ động
"tấn công" không hở anh ? (Bạn ấy ngồi gần em)
THỎ DẠI (An Giang)
Đáp : Cần... cảnh giác ! "Mật ngọt chết ruồi". Coi chừng nhỏ tìm hiểu xem em
có... dại không để tiện bề... sai vặt.
Hỏi : Với anh, con gái để tóc dài hay tóc ngắn, người nào "khó thương” hơn
anh ? Những người cắt tóc “sư tử” em thấy họ chẳng dễ thương chút nào (!), hay họ
muốn trở thành... "sư tử Hà Đông" ?
VĂN HÒA THÂN (Hội An)
Đáp : Tóc dài hay... ngắn, đều không quan trọng bằng tính tình có dễ thương
hay không ? Đừng nhìn... bề ngoài mà đánh giá, coi chừng có bữa em gặp một “bà la
sát” có mái tóc rất ư là... dịu dàng.
Hỏi : Em có nhỏ bạn kỳ lắm. Nhỏ học giỏi hơn em, nhà cũng khá giả hơn em.
Vậy mà em đi học thêm Hóa, nó không đi học lại mượn tập em về chép lại. Một tuần
học ba buổi nhỏ mượn đủ ba lần. Nói thẳng thì ngại nhưng cho mượn hoài thì em
không muốn. Không phải em keo nhưng rõ ràng nhỏ có điều kiện đi học hơn em (nhà
em nghèo) nên em không thích. Anh chỉ cách nào giúp em làm cho nhỏ đừng mượn
nữa không mà không mích lòng bạn bè không ?
TRẦN THỊ KIM TUYẾT (TP.HCM)
Đáp : Bạn bè đâu cần tính tóan kỹ vậy em. Nó mượn tập em để học, tốt hơn
là mượn bài kiểm tra của em để... “phôtô" chứ !
Hỏi : Có phải con gái gò má cao là sát chồng khơng ? Anh hãy trả lời đúng sự
thật chứ đừng lừa dối em nhé.
NGUYỄN THỊ NHÃ UYÊN
Đáp : Chắc em mới đi… coi bói phải không ? Sao em không tự hỏi : “Mấy bà
thầy nói đúng qúa, sao không đóan được... công an vô “thăm" lúc nào đặng trốn"
cho mau !".
Hỏi : Trong lớp muội có một bạn gái rất "chảnh" vì bạn ấy đẹp. Vậy mà muội
thấy mấy bạn trai cứ hay nói chuyện lại có vẻ thích thích nữa. Có phải mấy bạn trai
không biết "chảnh" là gì không huynh ?
T.OANH
Đáp : Tụi hắn biết... thừa đi chứ. Nhưng có lẽ tụi hắn muốn thử... sức chịu
đựng của mình.
Hỏi : Nếu có người lâu lâu lại phone cho anh mà anh không biết mặt (do mấy
đứa bạn cho số điện thoại. Anh sẽ làm gì ? Nói xẵng thì sợ họ cho là dữ tợn. Còn nói
nhỏ nhẹ thì họ tưởng( mình ưng rồi nên cứ gọi hoài làm ba má la.
T.T
Đáp : Dễ ợt. Không nói gì cả, nhờ ba má nói "vài lời" với kẻ ấy xem sao !
Hỏi : Anh nghĩ thế nào về chàng trai tự xung phong làm thủ quỹ ?
Nhóm DNT
Đáp : Cũng còn tùy chàng trai ấy có tính... "tham nhũng" hay không.
Hỏi : Giả sử anh là con gái (em chỉ giả sĩ thôi nha); có một bạn trai chiều cao
hơi bị "khiêm tốn" thích anh, cứ rủ anh đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, còn đòi tới
nhà anh nữa. Anh chỉ xem như bạn thôi thì anh sẽ làm sao?
Em gái CỎ TRANH (11 PTTH Phạm Thái Bường, TV)
Ðáp : Em giả sử cái chi mà... ác dữ. Nếu đã không thích thì dù cao hay thấp
mình cũng… từ chối cho sớm thôi.
Hỏi : Em có thằng bạn, ngồi cùng bàn với em. Hắn rất kỳ. Trong giờ kiểm tra,
em quay qua quay lại hỏi bài người khác thì hắn đòi méc thầy cô. Khi em hỏi hắn thì
hắn không chỉ bài. Vậy hắn là người như thế nào hả anh ?
Vườn Hoang Page 1 of 2 3/14/2002