QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH
"Một quả bóng Tennis nghịch ngợm vô tình chui ra từ balô của một cậu nhóc-một
thiên tài được mệnh danh là "Hoàng tử Tennis" và lăn tới chân một cô nhóc có hai bím tóc
xinh xinh,đáng yêu. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi mà định mệnh đã buộc chặt
số phận họ vào nhau. Hạo Tinh từ có tất cả, giờ lại mất tất cả: sự nghiệp,đam mê và cả
mối tình đầu. Chuyện gì khi họ vô tình gặp lại nhau ,đối mặt nhau mỗi ngày nhưng lại cứ
vờ như chưa từng quen biết? Cô gái kia liệu là một tội nhân hay nạn nhân? Định mệnh là
gì? Con người và số phận của họ liệu có phải chỉ là một phần trong trò chơi của cái gọi là
định mệnh? Hay... trò chơi của Tiểu Hổ Bivian? Hãy tự bạn tìm câu trả lời... "
Chương mở đầu: Thì là chương mở đầu
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
Trường trung học Phụng Hoàng thành phố Cát Lan, Ocean…
Cuối cùng, trận tranh cầu cũng kết thúc với tỉ số sát sao và giải quán quân toàn thành đã
thuộc về Âu Tuệ Mẫn, cô bé học sinh lớp mười một của trường trung học Phụng Hoàng. Đối thủ
của cô bé không ai khác cũng chính là một cô bạn cùng trường - Lâm Trà Mi. Tuệ Mẫn bước lên
bục danh dự khi được xướng tên mà chẳng tiếng vỗ tay tán thưởng,có chăng cũng chỉ là một phép
xã giao hình thức… Cái thật ở đây chỉ toàn là những lời tiếc nuối dành cho đối thủ của Tuệ Mẫn-
cô nhóc Trà Mi.
1
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Mẫn lãnh đạm nhận lấy chiếc cúp.
Thế nhưng những cặp mắt soi mói của mọi người trong khán đài làm cô nhóc cảm thấy ngột
ngạt,khó chịu. Việc cô nhóc đã thắng là một sự thật,dù sự thật khiến cho những người không đứng
về phe của cô hài lòng… Chiếc cúp này thật ra chỉ là một thứ vô tri, nó nói lên được điều gì chứ?
Vờ như đánh rơi chiếc cúp, Tuệ Mẫn thản nhiên rời khỏi nhà thi đấu,để lại chiếc cúp vỡ
vụn sau khi vô tình hay cố ý tỏ ra tiếc nuối : “Tiếc quá nhỉ?” với một ánh mắt lạnh-vô cảm…
oOo
Hôm sau… Mọi ngóc ngách trong trường đều nghe người ta bàn tán về trận đấu Tennis hôm
qua và việc xảy ra lúc trao giải…
- Nó thắng chỉ do hên thôi. Hoặc là con nhỏ Phù Thủy đó đã phù phép gì ban tổ chức rồi.
- Đúng vậy, Công Chúa đáng nhận giải hơn.
- Ừa. Con nhỏ Tuệ Mẫn chảnh chọe, sao mà tao ghét nó thế không biết!
- Tao dám cá hôm qua nó cố tình đánh rơi chiếc cúp. Thứ không biết điều !
- Nhìn mặt nó lúc bỏ đi thì biết! Thấy gúm!
Tuệ Mẫn bước vào. Ngay lập tức đáp lại cô bé là sự im lặng và những cái nhìn thiếu thiện
cảm. Cô bé thản nhiên bước về chỗ ngồi,ngâm nga huýt sáo một giai điệu bài hát đang thịnh
hành.Những việc như thế cô nhóc gặp hàng ngày rồi,vì thế nó trở nên nhàm…
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô bé. Đó là Kiều Lan.
- Mặc kệ họ đi.
- Tao đâu có bận tâm. Muỗi mà bay thì phát ra tiếng kêu thôi.
- Mày nói ai là muỗi hả?
2
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Một cô bạn cùng lớp đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Tuệ Mẫn. Cô bé liếc họ, gác chân lên
bàn thản nhiên:
- Ai thấy giống nói mình thì ắt sẽ lên tiếng, đúng không?
- Mày…
Tiểu Thúy gầm gừ. Phía sau lập tức có hai gã con trai đứng dậy. Bọn họ là đàn em của
Hoàng- đại ca và cũng là bạn trai mới nhất của Tuệ Mẫn ở trường. Mọi hành động của Mẫn trong
ngôi trường này đều có sự bảo đảm của Hoàng. Gã là một tay học sinh cá biệt, cha mẹ lại giàu có
và rất có thế lực trong xã hội vì thế mà hầu hết học sinh trong trường ai cũng nể sợ. Bởi vậy,Tiểu
Thúy dù tức giận trước sự hống hách ngang ngược kia nhưng vẫn không muốn làm lớn chuyện…
Kiều Lan cố gắng xoa dịu Tiểu Thúy. Mặt khác cũng quay qua Mẫn:
- Mỗi người nhịn một câu đi. Chúng ta là bạn cùng lớp kia mà…
- Tao không quan tâm.
Trước thái độ bất cần của Mẫn, Kiều Lan khẽ nhún vai. Cô bé là lớp trưởng, vì thế
những việc thế này thật khó xử vô cùng… Bỗng cô nhớ ra một chuyện.
- Học kì này tụi mình có thêm bạn mới đó Mẫn.
- Tao không care.
Mẫn nói và vẫn chăm chú vào quyển truyện tranh của mình. Thật sự cô bé không bao giờ
quan tâm tới mấy tin tức vớ vẩn trong lớp. Chõ mũi vào chuyện người khác là trò của bọn dở hơi
đần độn. Thế nhưng cái thông tin đó lại khá hấp dẫn đối với những chuyên gia nhiều chuyện khác
trong lớp. Họ túm lấy Kiều Lan hỏi han rối rít.
- Sao? Kẻ đó thế nào? Trai, gái? Trông ra làm sao?
- Mình cũng không biết. Chẳng qua cô chủ nhiệm mới báo với mình như thế, bảo mình
nên sắp xếp để đón bạn ấy.
- Minh biết! Lúc nãy Minh có lén nhìn vào phòng giáo viên.
3
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Một cậu con trai tên Minh lên tiếng. Cả bọn lại nhao nhao
- Nhưng mà mấy bà đừng mơ mộng gì nhiều ! Là một thằng con trai cao ráo, thư sinh,
nhưng trông cù lần quê mùa lắm. Chẳng có gì đặc biệt hết đâu. Thua tui xa !
- Xí !
Không hẹn mà đám con gái đều nhăn mũi về phía Minh ‘bóng’. Tiểu Thúy bỗng thở dài :
- Ôi, tiếc thật! Ước gì đó là một bạch mã hoàng tử nhỉ!
Thế là đám con gái nhìn nhau tiếc hùi hụi...
oOo
Rồi tiếng chuông vào lớp vang lên, vài phút sau, cô chủ nhiệm bước vào, đi ngay theo sau
đúng là một gã con trai đúng như cậu bạn khi nãy đã nói.
- Chào các em. Đây là bạn Khưu Hạo Tinh, từ hôm nay sẽ học chung lớp với các em.
Nhớ giúp đỡ bạn quen với lớp…
Cô nói và hướng về Kiều Lan, cô bé lớp trưởng lanh lợi, giỏi giang.
- Dạ. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Cái tên Khưu Hạo Tinh của người bạn mới khiến cả lớp thật sự náo động và nhốn nháo cả
lên.
- Khưu Hạo Tinh? Hoàng tử Tennis ư?
- Trông cũng khá giống anh ấy đó. Chẳng lẽ…
- Nhưng… đâu thể nào? Nghe nói anh ta đi nước ngoài rồi mà!
Bọn học trò cứ rì rầm,rì rầm mãi.
Cô giáo lắc đầu nhìn lớp học :
4
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Các em im lặng nào!
Cô giáo lên tiếng, rồi sau đó quay qua Hạo Tinh:
- Em tự giới thiệu về mình đi.
- Dạ… Cậu con trai sửa lại cặp kính trông khá thô kệch trên khuôn mặt thư sinh hiền lành
của hắn rồi quay xuống nhìn các bạn học - Chào cả lớp, mình là Hạo Tinh. Mình có thể hơi giống
ai đó nhưng chắc chắn không phải anh ta đâu! Mình thật sự không phải hoàng tử gì đó mà các bạn
đáng nói tới và lại càng không biết gì về anh ta. Mình… chỉ là một học sinh bình thường. Chắc chỉ
tên trùng tên, người giống người thôi.
Cả lớp ồ lên vỡ lẽ, và lúc này mới chịu im lặng…
Sau màn giới thiệu, hắn lặng lẽ bước xuống ngồi vào chỗ trống cuối lớp. Tuệ Mẫn quay
nhìn đi chỗ khác khi hắn đi ngang qua bàn cô bé.
“Là hắn... Tại sao lại là hắn?”
oOo
Can-tin giờ giải lao…
- Chúc mừng anh đã đi học trở lại.
- Em cũng học trường này sao?
- Dạ. Chúng ta có duyên quá nhỉ?
Song, Trà Mi kề tai Hạo Tinh nói nhỏ:
- Sự biến mất của anh đã làm dư luận xôn xao nhiều lắm,anh biết không?
Tinh im lặng một hồi thật lâu. Sau đó mới nhìn sang Trà Mi…
- Anh… anh đã gặp Tuệ Mẫn… Anh không ngờ lại trùng hợp như vậy.
5
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Chắc bọn con gái ồn ào lên vì anh lúc anh mới vào, đúng không? Họ sẽ hét lên và vô cùng
phấn khích khi anh giới thiệu tên mình, phải không nào?
- Em nghĩ anh là thần thánh sao?
Rít một hơi thuốc, Hạo Tinh đưa đôi mắt ưu tư nhìn xa xăm. Can-tin là nơi những học sinh
cá biệt tận dụng để hút thuốc mà không bị giám thị bắt gặp.Tinh không phải học sinh cá biệt,nhưng
hắn lại chọn điếu thuốc làm bạn…
- Ai cũng có bí mật. Đó là lí do anh không còn học ở học viện Cát Lan nữa. Nhưng anh
không ngờ rằng lại có cuộc gặp gỡ trớ trêu này. Không lẽ… lại chuyển trường nữa sao?
- Anh muốn lẩn tránh Tuệ Mẫn ư? Đó đâu phải là cách hay chứ.
Ánh mắt Hạo Tinh nhìn xa xăm và đầy ưu tư…
- Anh không muốn làm cô bé khó xử vì sự xuất hiện của anh.
- Vậy thì em sẽ giúp anh. Ba em có quen biết với hiệu trưởng. Em sẽ nói giúp để anh
chuyển qua lớp khác với một lí do hợp lí nào đó. Nếu mà anh tự dưng chuyển trường đi nơi
khác,Tuệ Mẫn sẽ nghĩ anh vì nó mà tránh né. Anh đâu muốn như vậy đúng không? Quyết định như
vậy nha!
- Cứ vậy đi.
- Nhưng… anh phải hứa với em là không được hút thuốc nữa. Nó không hợp với anh đâu.
Điếu thuốc của Tinh bị Mi giật đi.Cô bé thay nó bằng một thỏi cheng-gum vị dâu yêu thích
của mình với nụ cười tinh quái, đáng yêu. Trà Mi là thế, vừa dịu dàng, ý nhị, vừa khôn khéo, ngọt
ngào. Vì thế mà không phải là lạ khi bất cứ ai gặp mặt cũng đều yêu mến cô bé. Thế rồi, trái tim
non nớt ấy đã biết rung cảm trước một chàng trai. Nhưng tiếc thay, trong trái tim anh ta đã có một
hình bóng khác. Mi buồn nhưng không trách giận. Vì rõ ràng đâu ai lí giải được sự lắt léo của con
tim. Cô bé muốn giữ kín trong tim mình thứ tình yêu đầu đời trong sáng, thuần khiết nhất.
oOo
6
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Thế rồi vài hôm sau, Hạo Tinh chuyển lớp. Chẳng ai quan tâm điều đó trừ Tuệ Mẫn – một
kẻ tỏ ra khá vô tâm nhưng lại rất bận tâm đến. Cô bé thở phào như trút đi một gánh nặng vì Hạo
Tinh đã biến khỏi tầm mắt mình. Tối hôm đó, cô bé lại điên cuồng lao vào những cuộc chơi thâu
đêm suốt sáng.
Những lần vô tình chạm mặt ở hành lang, họ lướt qua nhau và vờ như hai người xa lạ. Sự
thờ ơ lạnh lùng đó của Tuệ Mẫn khiến tim Hạo Tinh đau nhói. Hắn cay đắng đứng nhìn cô bé sa
vào lối sống trụy lạc,lêu lỏng, ăn chơi, với những cuộc tình trống vánh và nguy hiểm. Bởi vì hắn
giờ đây đối với Tuệ Mẫn… chỉ là một con số 0 vô nghĩa.
Giã từ sàn đấu, hắn trở thành một tên phế nhân với chấn thương ở cột sống không thể chữa
khỏi. Các nguồn viện trợ không còn, một mình phải gánh vác một gia đình có thêm hai đứa em, hắn
phải nai lưng ra làm thêm để nuôi các em ăn học. Hai năm sau tai nạn, được sự động viên của các
em, hắn đồng ý quay trở lại trường học tiếp. Nhưng điều hắn không ngờ là lại có cuộc hội ngộ đó.
Hắn từng có ý định chuyển trường, nhưng… tận trong sâu thẳm tâm hồn mình, dường như… hắn
vẫn mong có thể nhìn thấy Tuệ Mẫn mỗi ngày.
Chiều thứ sáu, tan trường, Hạo Tinh vội vã về nhà để đón cô em gái nhỏ đang học tiểu học.
Vì vội vàng nên vô tình đụng phải một đám học sinh cá biệt đứng lố nhố trước cổng. Dù hắn đã có
lời xin lỗi nhưng bọn chúng vẫn khó chịu không bỏ qua và làm khó hắn.
- Mày là thằng ranh mới từ trường khác chuyển tới phải không?
- Phải, thì sao nào?
Bọn họ nhìn Tinh, xăm soi khắp người hắn rồi cười cợt,giễu cợt, rẻ khinh:
- Cái thứ mày đang mặc cũng gọi là quần áo sao? Thứ quê mùa nghèo xơ xác như mày ở
đâu chui ra vậy? Bộ dạng thư sinh yếu đuối của mày khiến tao ngứa mắt quá đi.
- Tôi thế nào không liên quan đến các cậu.
7
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Trả treo… giỏi nhỉ? Ai cho mày trả treo với tao? Biết tao là ai không hả?
Gã định xấn tới hắn thì Tuệ Mẫn cũng vừa từ trong trường bước ra.
- Tối nay đi nhảy nhé, tao bao… Ơ, chuyện gì vậy?
Mẫn ngạc nhiên nhìn Hoàng và đám đàn em của anh ta tụm lại một chỗ.
- Anh định dạy thằng nhà nghèo này bài học khi nói chuyện với những người quý phái như
chúng ta.
Mẫn nhìn thấy Tinh. Cô nhóc nhìn tránh đi chỗ khác. một lúc,cô nhóc quăng cặp cho Hoàng
rồi nói với giọng mỉa mai:
- Quý phái gì thứ cốt độ như anh.
Tuệ Mẫn cười khuẩy rồi ngồi lên phía sau xe Hoàng và vòng tay ôm eo gã thật chặt.
- Về nhà, tôi phải thay bộ cánh vướn víu này rồi mới đi được chứ.
Gã con trai hơi bẽ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tuệ Mẫn. Cả toán thanh niên choai
choai hùng hổ phóng xe đi, luồn lách qua đám đông lúc nhúc của buổi tan trường, để lại phía sau
tiếng càu nhàu và những lời chửi rủa.
Mi cũng vừa chạy xe ra. Cô bé dừng lại ngay chỗ Tinh đang đợi xe buýt.
- Anh phải đi đón Hạo Bình mà, lên xe em chở anh đi.Để con bé đợi lâu không tốt đâu. Mi
nói.
- Ừ phải, con bé chắc đã đợi lâu rồi. Tinh nhìn đồng hồ rồi nói.
Cả hai lên xe. Trà Mi huyên thuyên kể về đợt tập huấn ở Senbi mùa hè sắp tới với tâm trạng
náo nức…
8
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Chưa bao giờ người ta thấy Trà Mi-cô Công Chúa của học viện Phụng Hoàng nói cười thân
thiết với một người con trai như vậy. Học viện Phụng Hoàng luôn tự hào là nơi sản sinh ra những
tay vợt xuất chúng cả nước. Niềm kiêu hãnh trước nay của họ là hai tay vợt nữ xuất sắc: cô Công
chúa Trà Mi và Hắc phù thủy Tuệ Mẫn. Vì vậy mọi việc liên quan tới họ đều dễ dàng trở thành tin
hot trên bản tin của trường. Gắn với Tuệ Mẫn toàn là những Scandal, còn Trà Mi thì được ví như
một thiên thần. Bởi thế chưa từng có ai khai thác được gì về quan hệ tình cảm của cô công chúa ấy
cả. Giờ thì đã có một ngoại lệ… Mọi người trong trường thấy Mi và Tinh đi bên nhau thế nên đã
hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người.
oOo
Ngày hôm sau, trên bảng thông báo của trường hiện lên một tin sốt dẻo: “Công chúa Tennis
của chúng ta đang quen với cậu học sinh cùng lớp mới chuyển đến tên là Hạo Tinh”.
Để giải thích thêm, bên dưới còn dán tấm ảnh to tướng của Trà Mi chở Hạo Tinh rất vui vẻ.
Trà Mi cáu bẵn xé toạc bản tin và lên tiếng đính chính. Nhưng chẳng ai chịu nghe.
Ra chơi, Trà Mi sợ Tinh hiểu lầm mình nhưng hắn lại tỏ vẻ bình thản hơn ai hết.
- Một, hai ngày họ sẽ quên ngay thôi.
- Em không quan tâm họ có quên hay không? Em sợ Tuệ Mẫn sẽ hiểu lầm anh đó.
- Bọn anh đâu có gì với nhau mà phải sợ. Anh chẳng là gì với Tuệ Mẫn cả. Còn tin đồn,
chúng ta trong sáng thì sợ gì dư luận hay tin đồn? Nóng giận lên chỉ khiến tin những gì họ nghĩ thôi.
- Anh có vẻ quen với những chuyện như vậy lắm phải không? Ngày trước, anh cũng đối
phó với những tin đồn như vậy ư?
- Ừ. Mọi người sẽ không bàn tới nữa nếu như em vờ như không nghe gì hết.
- Anh thật sự không quan tâm Tuệ Mẫn nghĩ gì về anh hay sao?
- Quan tâm… thì đã sao? Vô ích thôi.
- Sao… sao anh không gặp Tuệ Mẫn và nói rằng… anh vẫn yêu bạn ấy?
9
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Để làm gì?
Hạo Tinh nhìn Trả Mi với một nụ cười gượng gạo. Mi không muốn nhìn thấy bộ dạng ấy
của hắn một chút nào…
- Hạo Tinh à, anh là thần tượng của bạn ấy, anh biết không? Anh là lí do để Tuệ Mẫn
đến với Tennis. Chính anh là người đã là làm cho cuộc sống tẻ nhạt của nó thêm chút hương vị. Nó
không thể quên anh một cách dễ dàng như vậy được đâu.
- Em thôi đi. Em không hiểu gì cả. Hạo Tinh mà em nói… đã chết rồi, em biết không?
Cay đắng…
Nghẹn…
Và đau…
Tinh bỏ vào lớp.
( ***Lưu ý từ Bivian: Trong thế giới mà Bivian tạo ra,mọi quy tắc cũng do tôi tạo ra…
Tôi là tạo hóa của họ. Vì thế đừng thắc mắc gì khi có những luật lệ mà thực tế không hề có
nhưng lại tồn tại trong thế giới của Bivian.Ok?)
oOo
Năm năm trước…
“- Mệt không?
- Không ạ.
- Đối thủ tiếp theo là một cô bé tên Âu Tuệ Mẫn. Không có gì đáng quan tâm đâu.
- Dạ.
10
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Cố lên, thầy tin ở em đó.
Hạo Tinh cười, rất tự tin. Khi bước qua hàng ghế vận động viên, cậu phát hiện một cô bé
chừng mười ba, mười bốn tuổi đang chăm chú nhìn mình. Với cậu nhóc, chuyện ấy cũng bình
thường, vì cậu biết mình là người nổi tiếng mà. Mười lăm tuổi, Hạo Tinh có tất cả: tài năng và
danh vọng. Cậu nhóc là tay vợt thiên tài, một trình độ xứng tầm với các bậc đàn anh tầm cỡ, hứa
hẹn một tương lai sáng chói ngay ở cái tuổi mười lăm.
Quả tennis nghịch ngợm chui ra từ balô của cậu như một bước ngoặt mà số phận buộc cậu
phải gắn cuộc đời mình với cô bé có đôi bím tóc đáng yêu và đôi mắt to trong sáng Âu Tuệ Mẫn. Nó
lăn đến chỗ Mẫn. Cô bé nhặt lên và nắm chặt trong đôi bàn tay bé xíu của mình.
- Cảm ơn.
Tinh nói và đưa tay ra xin lại quả bóng. Nhưng thật bất ngờ, cô nhóc lắc đầu.
- Không. Giờ thì nó là của em rồi. Nó là “của rơi”,ai nhặt được “của rơi” thì là của
người ấy.
Nó nói thật nhanh rồi cầm quả bóng chạy biến đi. Sau vài giây bất ngờ, Hạo Tinh phì cười.
Buổi tối, tới lượt đấu của cậu và một cô nhóc vô danh nào đó. Thật ngẫu nhiên khi đó lại là
cô bé buổi sáng. Trông cô bé có vẻ gì căng thẳng lắm. Hạo Tinh khinh địch cho rằng cô bé chỉ là
hạng tay mơ. Nhưng không, vượt qua tâm lí căng thẳng ban đầu, cô bé đã thi đấu rất tốt. Điều thú
vị là kỹ thuật của cô nhóc… hoàn toàn giống Hạo Tinh. Điều đó làm cậu bị khớp và để thua sec đầu
tiên. Những sec còn lại, cậu thận trọng hơn và hạ gục Mẫn dễ dàng. Cú tạt bóng cuối cùng, lực
banh quá mạnh đến mức đập vào chân cô bé. Thua cuộc, đau nhức, Tuệ Mẫn không khóc mà lẳng
lặng mang cái chân đau lủi thủi rời khỏi sân đấu. Chỉ có một cô bé khác chạy tới dìu nó. Hai cô
nhóc có vẻ rất thân thích, dường như là hai chị em. Lần đầu tiên, dư vị chiến thắng không khiến
11
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
cậu nhóc Hạo Tinh cảm thấy tự hào. Cậu giựt chai dầu trên tay huấn luyện viên và chạy đến chỗ
cô bé đang lê từng bước vào trong…
- Khoan đã!
Hai cô bé rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa khi Hạo Tinh bỗng bế Tuệ Mẫn lên ghế, cởi
giày và lấy dầu thoa lên vết thương đang sưng lên ở chân cô bé, làm nó đau đến phát khóc.
Có tiếng huấn luyện viên gọi, cậu đứng lên, vừa quay đi vài bước thì quay lại nói:
- Em khá lắm, nhóc ạ! Cố lên nhé! ”
oOo
Tuệ Mẫn xăm soi quả bóng mà trên đó còn in dòng chữ ký của Hạo Tinh ngày nào thật lâu,
trong đầu cô bé cũng hiện lên kí ức của cuộc gặp gỡ đầu tiên ấy...
Ngày ấy…
“- Cho mình mượn chút coi!
Cả hai cô bé cầm quả bóng như báu vật.
- Có cả chữ ký của Hoàng Tử nữa này. Sao mà bạn có được vậy?
- Mình nhặt được.
- Sướng nhỉ? Mẫn được đấu với Hoàng Tử, lại còn được chăm sóc. Mình ganh với bạn
quá đi!
12
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Ừ, thế nên hôm nay mình vui lắm! Anh ấy đã khen mình đấy, lúc đó bạn có nghe không?
E hèm… “Em khá lắm, nhóc ạ! Cố lên nhé!”
Mẫn sửa giọng sao cho giống Hạo Tinh lúc ấy, rồi sau đó cả hai cô bé ôm nhau cười ngất
ngư.
- Chân bạn đau rồi, mai mình sẽ đến đón bạn đi học nhé.
- Ừ. Sau đó đến phòng tập nữa.
- Còn tập nữa ư? Chân bạn…
- Mình thấy mình khỏe hơn lúc nào hết.
- Thua bạn luôn.
- Mình phải tập luyện thât giỏi để có thể đấu với anh ấy lần nữa.
- Nhưng mình nghe rằng đây là lần cuối cùng anh ấy đấu ở giải học sinh. Anh ấy sẽ đi
tập huấn ở nước ngoài hai năm để thi đấu với tư cách một vận động viên chuyên nghiệp. Bọn mình
khó có dịp thi đấu với anh ấy lần nữa.
Cái tin ấy làm trôi đi sự háo hức nãy giờ của Tuệ Mẫn. Lòng cô bé chùn xuống, buồn rười
rượi…”
Tiếng còi xe bên ngoài kéo cô bé quay về với thực tại.
- Thưa cô, cậu Hoàng đến đón.
- Bảo anh ta đợi tôi vài phút. Tôi xuống ngay.
Vài phút sau, Mẫn xuống nhà.
- Sao em chưa thay đồ nữa.
- Đồ gì?
- Em bảo hôm nay em muốn đến vũ trường.
13
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Tôi đổi ý rồi. Anh về đi.
Rồi Mẫn kéo sầm cửa lại.
Chương hai: Thì nó là chương hai
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
Những ngày cuối cùng của năm lớp mười một được đánh dấu bằng khá nhiều hoạt động
nóng sốt như thi cử, văn nghệ, hội thao. Cái mọi người quan tâm tới nhất chính là giải đấu Tennis
cấp trường, chọn ra mỗi trường một ứng cử viên cho đợt tập huấn ở Senbi. Hai ứng cử viên nặng
kí cho chiếc vé của trường Phụng Hoàng năm nay vẫn là hai khuôn mặt quen thuộc: Lâm Trà Mi và
Âu Tuệ Mẫn,không có gì mới. Sau những ngày thi căng thẳng, hội thao diễn ra trong sự háo hức của
cả trường. Như dự đoán ban đầu của giải Tennis, Mi và Mẫn đều lọt vào vòng chung kết. Trà Mi
bất ngờ tung ra những kỹ thuật đánh bóng điêu luyện, lợi thế hoàn toàn nghiêng về cô bé. Lần đầu
tiên Tuệ Mẫn bị thua với tỉ số tuyệt đối, làm cho cả hội trường rung động hô vang: “Công chúa
muôn năm!”, “ Công chúa tất thắng!”, “Con nhỏ Phù Thủy hãy cút đi!” Hay “Phù Thủy thua là đáng
lắm!”
Ra về, Tuệ Mẫn vẫn chưa hiểu vì sao chỉ mới chỉ sau một thời gian ngắn ngủi thôi mà Trà
Mi đã tiến bộ vượt bậc đến như vậy. Tuệ Mẫn không quen với cảm giác thua cuộc này chút nào,
nhất là lại thua cho Trà Mi…
Và rồi cô nhóc cũng tình cờ có được câu trả lời khi nghe lỏm được câu chuyện của Mi và
Hạo Tinh trong phòng giải lao:
- Tất cả là nhờ có anh đó.
- Không đâu. Anh chỉ giúp em hoàn thiện lối đánh và kỹ thuật. Phần còn lại là do tài năng
của em đó chứ.
14
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Mình đi ăn mừng nhé?
- Không được, anh phải đi làm bây giờ. Tới giờ rồi.
- Đi, em xin nghỉ cho anh nha. Chỉ vài tiếng thôi mà! Dù sao thì cũng nhờ anh mà mùa hè
này em sẽ được thụ giáo cùng những bậc thầy Tennis ở nước ngoài, không ăn mừng không được.
Anh không đi là em buồn lắm đó!
Mi chấp chấp tay nài nỉ. Hạo Tinh nhún vai rồi gật đầu…
- Thôi được.
Mi cười tít tít, nắm lấy tay Tinh kéo đi. Họ đi ra và bắt gặp Tuệ Mẫn…
Mi vội buông tay Hạo Tinh ra. Hắn vờ như không thấy Tuệ Mẫn rồi đi tiếp. Sự cao ngạo đó
làm Tuệ Mẫn thấy thật gai mắt, khó chịu. Giờ thì cô nhóc chẳng còn ngạc nhiên gì khi Mi có những
tiến bộ bất ngờ như vậy-cô ta đã có một thiên tài hướng dẫn…
Trời bắt đầu kéo mây và mưa giăng mù mịt sau đó vài phút. Mẫn lủi thủi bước đi trong
mưa… Trận mưa này nhắc Mẫn nhớ đến cơn mưa bốn năm về trước…
“Hôm ấy là một năm sau ngày Hạo Tinh tập huấn và thi đấu ở nước ngoài. Trong nước,
Mẫn vẫn háo hức, chăm chỉ sưu tầm những bài viết về hắn, không sót một bài nào. Hôm hắn xuống
máy bay về nước, Tuệ Mẫn và Trà Mi đợi ở phi trường gần cả ngày trời, nhưng hôm ấy trời mưa
nhiều nên chuyến bay chậm lại hơn mấy giờ so với dự kiến. Cuối cùng, chuyến bay chở Hạo Tinh
cũng đáp ở phi trường lúc năm giờ sáng. Trà Mi đã về nhà vì còn buổi học sáng hôm sau, chỉ có Tuệ
Mẫn một mình quay lại và tiếp tục đợi.
Hắn vừa bước xuống, báo chí vội đổ dồn tới, chụp hình, phỏng vấn. Phía sau là cả một đám
đông cuồng nhiệt. Tay hắn giơ cao chiếc cúp quán quân thế giới giải tài năng mới mà bất cứ vận
động viên trẻ nào cũng muốn vươn tới. Hắn đã làm được điều đó ở tuổi mười sáu thần kì khiến cả
thế giới nể phục. Tuệ Mẫn cố sức cách mấy cũng không sao chen vào được giữa đám đông nên bị
đẩy ra bên ngoài.
15
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Hộ tống hắn vào xe có cả một đội cơ động. Cuối cùng hắn cũng lên xe, Tuệ Mẫn thất vọng.
Cô bé ngồi trên ghế đá trước cổng sân bay và tấm tức khóc…
- Quả bóng này của em phải không?
Mẫn ngước nhìn lên. Là hắn. Hắn đứng đó, trước mắt cô với một tay cầm quả bóng, một tay
cầm chiếc dù để che cho cô bé. Cô bé cầm lại quả bóng, tim đập rất nhanh. Hắn ngồi xuống kế bên
cô nhóc, cười thật hiền.
- Anh biết nó là của em. Vì trên quả bóng có ghi tên em.
- Anh nhớ tên em ư?
- Ừ.
Từ xa, Tinh thấy bóng dáng người quản lí đang tìm mình, hắn vội đưa cây dù cho cô bé rồi
đứng lên.
- Tạm biệt. Hẹn gặp lại, cô bé ạ.
- Khoan…
- Có chuyện gì?
- Anh cứ giữ quả bóng này. Nó là kỉ niệm trận em giành giải quán quân toàn quốc của
giải học sinh. Trên quả bóng có tên và chữ ký của em. Anh cứ giữ. Một thời gian nữa thôi nó sẽ rất
có giá trị đó. Vì nó là quả bóng của một nhà vô địch.
- Chắc chắn là vậy rồi. Anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận.
Cô bé đặt quả bóng vào tay hắn, rồi bất ngờ chồm lên hôn vào má của hắn. Khuôn mặt cả
hai đều đỏ ửng và bờ má nóng bừng bừng. Tuệ Mẫn mím môi rồi quay lưng chạy rất nhanh, để lại
cây dù lăn lóc trên ghế...”
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt hơn, Mẫn bắt đầu thấy lạnh.
16
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Chị ơi, chị dùng chung cây dù với em nhé?
- Một cô bé khoảng tám tuổi lên tiếng.
Nó có khuôn mặt bầu bĩnh thật xinh xắn, tay cầm một cây dù của trẻ con bé xíu chỉ vừa một
mình nó.
- Chị không lạnh đâu.
- Nhưng chị ướt cả rồi. Nếu chị không muốn núp mưa chung với em thì cứ cầm cây dù
này đi.
- Đâu có được, nó là của em mà.
- Một chút nữa anh của em sẽ tới đón em. Anh của em luôn dặn em phải biết giúp đỡ
người khác.
- Hèn gì mà em rất ngoan. Chị là Tuệ Mẫn, còn em tên gì?
- Mọi người gọi em là Bi ạ.
- Chị thấy đói đói rồi, Bi đi ăn chút gì với chị nhé?
- Nhưng… anh em sẽ tới đón ngay bây giờ ạ.
- Ngay bên đường thôi mà.
Nó gật đầu.
Cả hai chị em gọi món và trò chuyện rất vui. Nó huyên thuyên kể về các anh trai của nó, nhất
là một người anh tên Ti, nó kể với tất cả lòng ngưỡng mộ và kính phục.
Bất chợt nó nhìn qua bên đường, một dáng người quen quen khiến Mẫn giật mình.
- Anh Ba, em ở đây nè !
Khi người con trai ấy lại gần, Mẫn mới thở phào. Chẳng qua chỉ là một cái dáng hơi
hơi giống, nó làm Mẫn liên tưởng tới người ấy.
- Em đi đâu vậy?
- Chị Mẫn mời em ăn cá viên nè.Em …
Anh ngước nhìn Mẫn. Mẫn cười với anh rồi giải thích:
- Xin lỗi, tôi không cố tình khiến anh lo lắng. Chỉ vì tôi muốn mời bé một bữa ăn… Tôi
không phải người xấu thật mà!
17
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
Mẫn giải thích.
- Tôi hiểu mà. Chỉ vì hơi lo lắng khi không thấy nó.
- Anh đừng mắng con bé nhé.
- Không đâu.
Rồi anh quay qua Bi.
- Về nào. Anh Ty đổi ca, không đón Bi được nên từ hôm nay anh đến đón nhóc. Bi đợi có
lâu không?
- Không ạ. Có chị Mẫn chơi với em rồi.
Rồi anh dắt tay con bé đi về. Nó không quên đặt cây dù vào tay Mẫn và tạm biệt.
oOo
Vài tuần sau đó, Mẫn cứ cố tình đi bộ qua trường học của nhóc Bi sau giờ tan trường. Những
cuộc gặp gỡ ấy khiến cho cô và anh trai của cô bé – Khải Tú trở nên thân thiết hơn…
- Hôm nay vui quá!
Bi ngồi phịch xuống ghế. Mẫn xoa đầu nó:
- Mệt rồi à?
- Chị Mẫn siêu thiệt, chẳng biết mệt gì cả.
- Tại vì lâu lắm rồi chị mới vui thế này đấy.
- Chẳng ai dắt chị đi chơi à?
- Có chứ. Nhưng chị không thích họ cho lắm.
- Còn em?
- Em ư? Chị thích Bi lắm.
- Bi cũng thích chị nữa. Nó nói và dụi đầu vào lòng Tuệ Mẫn, nũng nịu.
- Nịnh vừa thôi.
Khải Tú chen vào cuộc nói chuyện, tay anh cầm ba lon nước mát lạnh.
- Của Bi đây, sô cô la chứ gì?
- Dạ.
18
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
- Còn đây là của em.
Tú nói và chìa lon nước về phía Mẫn. Cô bé ngạc nhiên :
- Sao anh biết em thích uống cà phê?
- Em nói với anh Tú đấy.
Bi cười lém lỉnh. Nó từ từ quan sát ông anh của mình. Lấy cớ là muốn nghịch cát với đám
bạn ở đằng kia, nó đi chỗ khác nhường không gian riêng cho Khải Tú và Tuệ Mẫn.
Lớn hơn Mẫn chỉ một tuổi nhưng trông Tú có vẻ chững chạc hơn hẳn. Tú luôn luôn tế nhị
bày tỏ sự quan tâm, lo lắng của mình đối với Mẫn trong những buổi dạo chơi công viên thế này.
Mẫn cảm nhận được điều đó. Và cô bé đang thử đón nhận nó xem thế nào. Cũng chỉ là một cuộc
phiêu lưu tình cảm mới thôi mà .
Tuy nhiên khi ngồi kế anh, Mẫn lại không sao xua cái ý nghĩ về Hạo Tinh khỏi tâm trí mình.
- Anh… còn một người anh… anh ta…
- Anh ấy tên Ti. Sao Mẫn có vẻ quan tâm?
- Không, chỉ do Bi kể nhiều về anh ấy.
- Bi hư thật. Anh Hai đã dặn đừng kể với bất cứ ai về anh ấy cả.
- Không có gì nhiều đâu. Chỉ là con bé nói nó rất thương yêu và kính phục anh ấy thôi.
Nhưng tại sao lại bí mật như thế?
- Anh em tụi anh đã chuyển nhà rất nhiều lần để tránh phiền phức. Đây không phải là
chuyện đáng nhắc tới. À, năm nay em lên lớp mười hai rồi, chắc là bận bịu lắm?
- Cũng tùy.
- Là sao.
- Thích thì học, không thích thì thôi.Tùy vào thời tiết nữa…
Mẫn nói và khẽ cười,nụ cười cô nhóc man mác buồn và ánh mắt xa xăm lắm…
Khải Tú nhận ra trong lòng Mẫn có rất nhiều tâm sự nhưng chưa bao giờ, hay đúng hơn, cô
bé chưa tin cậy kể cho ai nghe hết. Tất cả những gì Tú thấy ở Mẫn là nỗi cô đơn và cô đơn. Anh
ước gì Mẫn có thể cởi mở hơn với anh. Anh chẳng biết gì về cô bé, ngoài việc có thể cô bé là con
nhà giàu và rất cô đơn, chẳng gì thêm ngoài cái tên Tuệ Mẫn. Cái tên mà dường như đã từng nghe ai
đó nhắc đến…
19
QUẢ TENNIS ĐỊNH MỆNH - By Tiểu Hổ
oOo
Mùa hè trôi qua thật nhanh. Sự xuất hiện của cô bé Bi khiến cho tâm hồn cô đơn của Tuệ
Mẫn ấm áp lên nhiều. Những câu chuyện trẻ con không đầu không đuôi của nó khiến Tuệ Mẫn trở
nên vui vẻ hơn, cởi mở hơn. Đó là chuyện một con mèo trộm mất con cá trong bếp, là chuyện chú
chó nhà bên hay bổ nhào vào cô nhóc mà mừng mỗi khi con bé đi qua, là chuyện con bé nhận được
một thỏi Sôcôla từ ai đó bí mật trong ngăn tủ… Chẳng biết từ lúc nào mà Mẫn đã trở thành “nhà tư
vấn” cho nhóc Bi, dù cô đến những rắc rối của chính mình cũng không giải quyết được…
Ngày nhập học cứ đến bình thường như bao năm học trước, chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ
việc nhà trường vừa tuyển thêm một giáo viên trẻ đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên tennis mới,
thay cho người cũ đã nghỉ hưu. Anh ta chỉ mới ra trường và có tên là Thế Ngọc. Đó là một cái tên
quen thuộc trong làng Tennis, nổi tiếng đẹp trai và lối đánh biến hóa…
- Thế Ngọc? Thật sự là Thế Ngọc sao?
Hạo Tinh ngạc nhiên nhìn Trà Mi. Cô bé hí hửng…
- Anh quen thầy ấy à?
- Có.
- Thầy ấy thế nào?
- Chuyên môn tốt. Chỉ hơi nóng nảy một chút. Lí do gì anh ấy lại có mặt ở đây nhỉ? Điều
ngạc nhiên là anh ấy từng tuyên bố dù có giải nghệ cũng không làm huấn luyện viên.
- Dường như anh còn biết nhiều hơn thế về thầy ấy?
- Dĩ nhiên, vì bọn tôi không chỉ là bạn, mà cũng là đối thủ đấy!
Thế Ngọc xuất hiện sau lưng hai người, miệng cứ oang oang. Cái nhìn nghiêm lại của Hạo
Tinh làm anh hiểu ra. Mi gật đầu chào Thế Ngọc và khẽ cười, nụ cười dễ thương tới mức làm tim
chàng trai trẻ rung lên.
Tan học,hai gã con trai kín đáo tìm một chỗ riêng trò chuyện…
- Cậu học ở đây à? Bao giờ?
20