logo

Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Chân Dung Tuổi Mới Lớn 8/25/2002 Ðánh ...

theo lời anh, anh lên mạng từ sáng đến giờ, vừa chat vừa ôn thi Đại học bằng cách ... Biết đâu nhà hắn đang có dịch vụ...bán hàng qua điện thoại? Anh CỎ CÚ " ...
Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Ðánh máy: Hoa Phượng Vĩ NGUYÊN TƯ VÂN THỊ HẠNH THỦY (178/12 Ðoàn Văn Bơ F.9.Q.4.TP.HCM) (Lớp báo chí K98 – ÐH KHXH & NV TP.HCM) À ơi, cái ngủ Như là lá ải À ơi, Em đi cấy lúa Cái ngủ mày ngủ cho ngoan Lá xanh hiền hòa ước mơ Chị mày vất vả ươm mầm Nắng non nghiên nghiên đợi chờ Hạt hy vọng âm thầm kết trái Thương em cuối bờ, bóng mây. Trầu ơi trầu. Nhớ ai mà khắc khoải? Chim về ríu ran trên cây Ngày mai em đi gặt lúa À ơi, Cánh đồng vàng nắng lụa Cái ngủ mày ngủ cho lâu Mắt cười tươi trong veo. Chị mày đi cấy đồng sâu Mưa giăng lắm đầu Bóng em nghiên vào bóng chiều Biết chăng mưa có về phương ấy? Bóng trăng nghiêng vào bóng lúa Xua giọt sầu lay lay nỗi nhớ Thương em gió còn chong cửa Kỷ niệm như là thơ Dịu dàng đưa ngát hương chanh. Người nơi xa có chờ? À ơi... Cuối trời một vì sao băng Em về chân ru cỏ ngủ Có đóa hoa quỳnh hé nụ Tặng người làm khuya đêm nay. Góc vườn sóng sánh trăng cài Giếng thơm tóc thời con gái Ðâu như là mùa lá ải Khẽ khàng tỏa suốt đêm nay ?! Chân Dung Tuổi Mới Lớn 8/25/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Mồ Côi Phạm Thị Thúy Hằng (Lâm Ðồng) Ðánh máy: Quỳnh Lê Tôi theo Quyên về thăm nhà vào một buổi trưa nắng gay nắng gắt. Nắng đổ xuống đường nhựa những vũng loang loáng đến chói cả mắt. Chở tôi ngồi phía sau, Quyên vẫn đạp xe phăng phăng. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Những sợi tóc vàng hoe chẻ năm chẻ bảy bết vào lưng. Ðạp suốt hơn mười cây số đường nhựa, Quyên rẻ vào con đường đất đỏ dẫn vào đường ruộng. Trên mặt đường có một lớp đất mịn sẵn sàng hất tung lên mù mịt mỗi lần có gió thổi qua. Ðồng ruộng không một bóng cây che. Chỉ có nắng và nắng một màu vàng ruộm. Con đường bờ ruộng nhỏ xíu vừa đủ cho một người, tôi đi không quen nên mắt cứ phải dán chặt xuống chân, còn Quyên, tay dắt xe đạp, chân bước thoăn thoắt trong khi vẫn nhìn về phía bên kia quả đồi. Bao giờ về nhà, Quyên cũng vội vàng như vậy, phần vì nóng lòng muốn gặp người thân, phần vì thời gian của Quyên chưa đầy một buổi. Căn nhà nhỏ bé của Quyên nằm trên một mô đất cao như hòn đảo trơ vơ giữa mênh mông biển lúa. Từ đằng xa, thấy đứa em út đang lùa đàn vịt xuống cái ao trước nhà, Quyên cất tiếng gọi. Thằng bé đứng lại giữa dốc, nhận ra Quyên và tôi, nó nhảy cẫng và reo lên : - A ! chị Ba, chị Thanh ! Rồi nó quay ra ruộng, bắc hai bàn tay nhỏ xíu làm loa, mừng rỡ gọi : - Chị Hai ơi ! Chị Ba về nè ! Chị Hai tất tả bước lên từ đám ruộng hoe hoe vì cháy nắng. Quần chị xắn bên cao bên thấp để lộ đôi chân nhỏ nhắn bị phủ bùn. Tóc chị dài búi gọn phía sau, vài sợ tóc con lòa xòa trước trán, mồ hôi nhỏ thành giọt hai bên thái dương. - Mới về hả ? Có mệt không ? - Chị vừa hỏi vừa cầm nón quạt cho tụi tôi – Sao về trưa nắng vậy ? Quyên nheo mắt nhìn chị : - Bà chủ đóng cửa đi ăn đám cưới trên Ðà Lạt ! Chị đón lấy chiếc xe đạp từ tay Quyên : - Khi nào ra lại ? - Chiều chị à ! - Không ở đến mai được sao ? Quyên khẽ lắc đầu. Chị chớp chớp đôi mắt. - Thôi lên nhà đi, kẻo nắng. Chị cũng vô nấu cơm cho hai đứa ăn. Tôi biết chị Hai từ khi tôi mới chập chững biết đi. Ngày đó nhà tôi ở bên kia quả đồi. Lớn lên một chút, trưa nào tôi cũng trốn ngủ trưa lên sang chơi đồ hàng với chị và Quyên. Nhưng tôi gắn bó với đồng ruộng không lâu. Lên lớp năm, nhà tôi chuyển lên huyện và từ đó tôi không gặp chị em Quyên nữa. Bao nhiêu năm bận rộn học hành vui chơi nơi phố huyện, ký ức về một miền thơ ấu nơi đồng ruộng gần như phôi pha trong tôi. Cho đến một ngày, tôi gặp lại Quyên trong cửa hành tạp hóa : dáng gầy gò, làn da ngâm và mái tóc dài vàng hoe khiến tôi lúc đầu không nhận ra. Bấy giờ tôi mới biết Quyên đã nghỉ học sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vì má Quyên đau nặng. Một năm sau, má Quyên đi theo ba Quyên vì căn bệnh tim quái ác, để lại bốn chị em. Năm ấy chị Hai vừa tròn mười bảy tuổi. Cũng từ ngày ấy, chị xắn quần, búi tóc thay má làm lụng, chăm sóc các em. Không bà con, không thân thích. Bao lo toan đè nặng lên hai vai, khiến chị như già trước tuổi. Quyên muốn phụ giúp chị, muốn hai đứa em trai được học hành đàng hoàng nên theo lời giới thiệu của người quen, Quyên ra huyện phụ bán hàng cho một cửa hàng tạp hóa. Gần một năm nay, mỗi lần về thăm nhà, Quyên đều sang tôi mượn xe đạp và không lần nào tôi không đi cùng Quyên về. * Chân Dung Tuổi Mới Lớn Page 1 of 2 9/20/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Chị Hai, Quyên và tôi theo nhau lên con dốc dẫn vào nhà. Quyên vừa đi vừa hỏi: - Thằng Tư đâu rồi chị ? Chị quệt mồ hôi trên trán : - Hôm nay nó đi làm cỏ cho ruộng bà Hảo, đồng trên lận nên trưa không về ăn cơm. Thằng Út vội vàng lùa vịt xuống ao rồi chạy ngay lên níu áo Quyên tíu tít : - Chị Ba có quà cho em không ? Chị Ba có mua con chuột không ? Quyên vuốt mái tóc bết mồ hôi của nó : - Chị chưa thấy người ta bán. Khi nào có, chị mua cho. Thằng bé khóc làm nũng : - Em không chịu ! Chị Ba hứa rồi mà ! Bắt đền con chuột cho em ! Tôi đưa mắt nhìn Quyên. Quyên giải thích : - Hôm bữa, nó thấy con mèo ăn con chuột nên nó khóc rồi bắt đền ! Tôi nhìn thằng bé, mỉm cười : - Thôi lần sau về, chị Thanh mua cho em, chịu không ? Nó phụng phịu : - Chị nhớ mua nghen ! Tôi gật đầu. Nắng vẫn hừng hực trên mái tôn. Bữa cơm trưa chỉ có bốn chị em với tô canh rau dền và cát trứng vịt luộc dầm mắm. Chị Hai chép miệng : - Trời nắng quá ! Rau rang cũng trụi hết. Ruộng thì cứng ngắt cứng ngơ, một mình chị làm cỏ ba ngày nay còn chưa xong ! - Rồi chị vừa múc canh cho thằng Út vừa kể - thằng Tư giỏi lắm ! Từ nghỉ hè đến nay đi làm suốt, ai kêu gì làm nấy. Thằng Út vừa nhai cơm vừa bệu bạo : - Anh Tư nhắc chị Ba hoài ! Quyên đặt chén cơm xuống bàn, mắt đã rân rấn nước : - Gọi nó về được không chị Hai ? Chị thở dài : - Ði làm cho người ta chớ có phải cho nhà mình đâu ! Tôi ái ngại nhìn Quyên : - Hay lát nữa mình lên tìm nó ! Chị xua tay : - Thôi đừng ! Bà Hảo khó tính lắm ! Bả không thích đâu ! Lần sau vậy… Bữa cơm thật buồn vì thiếu thằng Tư. Thằng Út vẫn ngoan ngoãn và cơm, một hạt rơi ra mâm, nó cũng nhặt cho vào miệng. Ăn cơm xong, tôi và Quyên gom chén bát ra lu rửa. chị Hai dọn nhà, treo võng ru thằng Út ngủ. Tiếng chị ngọt ngào : “Ầu ơ… gió đưa ra thương cha nhớ mẹ Gió đưa về thương kẻ mồ côi… Mồ côi tội lắm ai ơi! Ðói cơm không ai đỡ, lỡ lời không ai bênh Ầu ơ…” Không biết chị Hai vì cố ý hay vì chỉ thuộc mỗi một bài mà lần nào ru thằng Út ngủ, chị cũng hát bài đó. Có lẽ đó là bài mà khi còn sống, má Quyên hay hát ru chị em Quyên. Tôi thấy Quyên ngồi lặng im, hai bờ vai khẽ run run và bất chợt, Quyên òa lên nức nở. Ngoài kia, nắng trưa long lanh soi trong chậu nước, vô tình và bỏng rát. Tiếng chị Hai vẫn đong đưa… gió đưa ra thương cha nhớ mẹ… P.T.T.H Chân Dung Tuổi Mới Lớn Page 2 of 2 9/20/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com TUỔI MƯỜI BẢY VÀ CHUYỆN… “CÓ ĐUÔI”! Chu Nguyễn Nhật Quỳnh (Bút nhóm Vòm Me Xanh) Đánh máy: ConGáiMột Tít Tít--Tít Tít--Tít Tít.... Chi quơ tay với cái đồng hồ báo thức đang reng inh ỏi, lần mò bật nút tắt rồi đặt úp lên ngực... Buồn ngủ quá... Hôm nay là ngày thứ Hai, là ngày đầu tuần. Một tuần mới bắt đầu với những công việc đang chờ Chi trước mặt. Trong tuần này Chi có bài kiểm tra Toán một tiết, hai bài kiểm tra 15 phút, môn Lý và Sinh, một bài Tập Làm Văn. Một lốc bài tập giải thích thầy cho hôm thứ bảy Chi chưa làm hết, hôm nay lại có thêm tiết Toán, thế nào thầy cũng gọi lên sửa bài. Chi lăn mình trên giường, lười biếng không muốn xuống đất. Có tiếng mẹ gọi lớn dưới nhà: "Dậy đi học Chi ơi! Hôm nay phải đi sớm chào cờ nữa đó con!" Đúng rồi, hôm nay có tiết chào cờ, Chi lại ở trong dàn đồng ca của trường. Nhưng có thiếu Chi thì cũng đâu có sao đâu, dàn đồng ca tới hai mươi mấy đứa. Tiếng mẹ quát to hơn:" Chi, dậy chưa?" Mẹ chắc giận rồi. Chi uể oải tung chăn gối leo xuống đất, mắt nhắm mắt mở vào toa-let. Hai phút đánh răng, bốn phút rữa mặt, một phút chải lại mái tóc và ba phút mặc áo dài. Chi tự cười thầm khi nhìn mình trong gương. Một đứa con gái mười bảy tuổi chưa-có- đuôi, thì chỉ mất 15 phút làm vệ sinh cá nhân và thay đồ đi học buổi sáng, điều đó đúng không nhỉ? Giá mà cái gương biết nói, có thể nó sẻ phán cho Chi biết. Tay xách cặp, tay vén tà, Chi nhảy bật ba xuống đất. Mẹ đang làm ốp-la, cái món mà Chi ngán đến tận cổ, sáng hôm nào cũng phải ăn "Mẹ ơi, cho con ăn món khác được không?". Mẹ trả lời có vẻ rất lạc đề: "Con làm bài xong hết chưa? tối qua mẹ thấy tập vở còn mở toang trên bàn mà con đã đi ngủ rồi". Chi vít miếng trứng phủ lên bánh mì, ậm ử: "Con quên dọn thôi mà". Mẹ biết Chi học hành lơ mơ thì không yên. Chi không dám nói năng nhiều, ăn vội điểm tâm rồi tót lên xe đạp đi học. Kim đồng hồ nhít lên số bảy một chút mà Chi còn mải miết đạp trên đường. Hôm nay xem như trể rồi. Ngày đầu tuần "mở hàng "với bài kiểm điểm thì xui cả tuần cho xem. Chi chép miệng, guồng chân cố gắng đạp nhanh hơn. Vừa gởi xe vào bãi thì xa xa đã thấy hai tên sao đỏ đáng ghét án ngữ ngay cổng. Chi làm mặt lạnh và xông xông bước vào vì Chi biết hai thằng nhóc này có thể thấy mặt Chi " ngầu" mà không dám ghi tên. Hai ông tướng học lớp mười mà. Phải lợi dụng thời... cơ ăn hiếp chứ. Thằng nhóc đầu tiên có vẻ dè dặn, ngó Chi láo liên, tay cầm bút, tay cầm bút mà không dám gọi chị một tiếng. Chi cười thầm trong bụng. Nhưng hớn hở chưa đựoc năm giây thì bị thằng nhóc thứ hai réo lại. Cái thằng đáng ghét chưa từng thấy, nó không cầm theo thứ gì, chỉ chấp tay đủng đỉng: "11A8-03, giờ ra chơi xuống phòng giám thị mang theo bảng kiểm điểm nha chị". Tức không chịu đựoc, con nít bây giờ không biết lớn nhỏ gì cả. Chi nhìn đồng hồ. Bảy giờ mười tám phút. Lòng khắp khởi mừng. Dù sao cũng gỡ gạc chút chút. Tiết đầu là tiết Toán, thầy sẻ bắt một vài đứa nộp tập kiểm tra bài về nhà. Những việc này diển ra trong khỏang mười phút đầu, có nghĩa Chi thóat. Khi đã định vị trong lớp, nháy mắt thăm dò nhỏ Ngọc ngồi bên cạnh, biết chắc mọi việc xảy ra theo dự kiến, Chi an tâm thở phào nhẹ nhỏm. Trên bảng thầy đang giảng bài mới, Chi lật tập ra ghi ghi chép chép, ra chiêu chăm chú lắm. Tiếng chuông reng reng. Hai tiết học trôi qua diệu dàng, êm thắm. Chợt Chi nghe tiếng thầy gọi:" Bích Chi, em nộp tập ngay cho thầy, em chưa có điểm miệng". Không còn gì hơn hai chữ" xui xẻo" để miêu tả hoàn cảnh lúc này nữa. Chi thất thểu mang tập lên, thất thểu về chổ ngồi, chuẩn bị "bảo tố" cho những ngày tới. Nhỏ Ngọc ngồi bên cạnh chắc lưỡi: "Chi ơi, chắc mày làm gì ác rồi. Nên mới đầu năm mà được trời "ban" nhiều vậy!" "Nói bậy không hà". Tao có làm gì đâu". Chi tiu nghĩu chống tay nhìn sang con nhỏ Ngọc. A, hôm nay Ngọc đeo một chiếc vòng pha lê màu xanh dương. Những hạt pha lê nhỏ lấp lánh sáng. Đẹp thật. Chi chụp ngay cổ tay nhỏ điệu đàng lắc lắc, xúyt xoa: " Mới mua hả? đẹp quá!" "Đâu có, của Truyện ngắn Page 1 of 3 6/30/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com người khác tặng đó!" Nhỏ Ngọc cười tủm tỉm... thấy mà ghét. "Người khác" đó là thằng Khoa, học lớp kế bên chứ ai. Sáng nào hai đứa cũng đứng rủ rỉ ngoài hành lang, cả lớp đều biết. Chi chống cầm tư lự. Giống như Ngọc cũng sướng ghê. Có đối tượng như vậy hèn chi hôm nào nó cũng tới trường sớm. Mặt mầy lúc nào cũng tươi tỉnh, xinh xắn, tóc tai điệu đàng, cứ năm ba hôm là thấy một cái kẹp mới. Thỉnh thỏang Chi còn phát hiện trong cặp của Ngọc còn có tấm thiệp, cuốn sổ... và bây giờ là chiếc vòng pha lê xinh xắn. Nếu muốn, Chi về nhà xin mẹ tiền là cũng có ngay một chiếc vòng, nhiều khi còn xinh hơn đó nữa, vì Chi có mắt thẩm mỹ. Nhưng mà ...Chi thích có ai tặng giống như Ngọc kia. Dù xấu, dù đẹp cũng thấy vui vui. Chi mười bảy tuổi rồi chứ bộ, không có ai chú ý đến mình, buồn biết mấy. Chi bấm tay Ngọc: "Tao muốn có "người khác" giống như mày!" Ngọc tròn mắt. "Cho bớt xui và yêu đời hơn. Dạo này tao chán quá" Ngọc cắn môi. Có thể nó chưa thấy ai lạ lùng như Chi chăng? Nhưng Ngọc vốn là nhỏ bạn nhiệt tình. Sau một hồi suy nghĩ, nó "A" thật to. "Chi, chiều nay qua nhà tao, tao sẻ giúp mày". "Mày giúp sao?" " Qua đi rồi biết". Chi gật đầu cái rụp. Biết tính nó hay úp úp , mở mở, Chi chẳng buồn hỏi thăm thêm, cứ để chiều nay xem. Hai giờ rưỡi trưa, trên đường Cao Thắng, có một cô bé mười bảy tuổi đang hì hục đạp xe dưới cái nắng chói chang. Chắc là Chi điên thật rồi. Trưa trờ trưa trật thế mà lại long nhong ngoài đường vì một lý do nghĩ lại thấy vô lý cực kỳ. Không biết Ngọc sẻ giúp Chi bằng cách nào nữa. Chuyện kiếm người nào để ý đến mình đâu có dể như ăn một trái xoài hay uống một ly xí muội đâu. Nhưng mà thôi, dù sao Chi cũng đến nhà Ngọc rồi. Theo Ngọc vào phòng, Chi ngồi phịch xuống giường, nhăn nhó: "Chút nữa tao thành "heo quay" rồi đó! Nắng chang chang ngoài kia kìa." Nhìn quanh quất trong phòng Ngọc chỉ có cái computer đang chạy. Chi giật mình: "Cách của mày là chat trên mạng hả?" "Ừa! chat giờ này đông lắm, tha hồ cho mày chọn lựa “người khác”. Kéo ghế qua đây mau!" Chi lật đật kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh. Nhìn Ngọc thao tác gọn gàng và nhanh chóng vào một chat room khá nhiều nick. Thử xem... Chi chọn nick "Anh vui tính", gõ chữ "hello!" Sau một hồi hỏi thăm và xưng tên tuổi. Chi biết "anh vui tính" lớn hơn mình một tuổi, tên Tân, học ở trường nào lạ hoắc. Sắp thi đại học đến nơi rồi, không biết sao "anh vui tính" tài ba quá. Vì theo lời anh, anh lên mạng từ sáng đến giờ, vừa chat vừa ôn thi Đại học bằng cách luyện thi trên mạng. Anh tự nhiên "tâm sự" với Chi anh chưa một lần có bạn gái. Chi không biết nên tin hay không, cũng kể lể là mình chưa có ai. Nhưng chat thêm một chút nữa là lại bảo mình muốn có bạn gái(!). "Tiêu chuẩn" của anh rất đơn giản, chỉ cần bạn gái dể thưong, hơi giống người mẫu, hiền lành, có chút học thức, và... có tiền. Anh hỏi Chi có muốn làm bạn gái của anh hay không, nếu có đầy đủ các tiêu chuẩn trên thì mail cho anh. Chi nhìn Ngọc: "Tắt được chưa mày?" Ngọc cuời rũ người. "Hôm nay mày bi sao quả tạ chiếu hả Chi?" Sáng nay xui chưa đủ, hai giờ trưa nắng chang chang gặp một gả "không bình thường" nữa. Chi toan thoát khỏi chatroom. Ngọc đưa cho Chi ly nước lạnh, vừa nói vừa cười: "Uống cho hạ hỏa nè! Thử đứa khác đi!" Chi rà con chuột trên danh sách các nick, phân vân không biết chọn nick nào. À, có nick muốn chat với Chi. Nick" SANHDIEU". Chi click vào room cá nhân của "SANHDIEU" " Chào BChi, chat nha!" Sao “SANHDIEU” gọi đúng tên vậy kia, không lẻ nó quen Chi? May quá, không phải. Chỉ vì Chi đặt nick của mình là "BChi" mà quên mất. "SANHDIEU" cũng mười bảy tuối, học trường K.T. Rút kinh nghiệm gả "anhvuitính" Chi không kể chuyện bạn trai-bạn gái ngay mà bắt đầu từ đề tài âm nhạc. Chi thích pop với N'Sync, Britney, S Club,... "SANHDIEU" cũng vậy. Chi thích xem phim Hàn Quốc, "SANHDIEU" cũng vậy. Chi thích khoai tây chiên với Pepsi, "SANHDIEU"...y chang. Lần này chính hắn đề cập tới chuyện "người khác". "SANHDIEU" hỏi Chi đã có "ai" chưa. Sao hắn và Chi giống nhau quá. Hay... là... Chi vẽ hình mặt người cười hơi mắc cỡ. "SANHDIEU" rối rít khen "Dể thương quá, chắc BChi dể thương lắm". Chi quay sang Ngọc: "Ê! Tao dể thương không?" "Xấu ỉn, hihihi...". Chi nhéo Ngọc mấy cái đau thật đau, rồi vớ lấy cái gương. Đâu coi... Da hơi Truyện ngắn Page 2 of 3 6/30/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com ngâm, mắt to, mũi hơi bự một chút xíu, miệng có đồng tiền điều. Cũng đâu có tệ. Con quỷ Ngọc này, lát nữa chat xong biết tay. Chi quay trở lại màng hình, giật mình nhìn dòng chữ to nhấp nháy: "Làm bạn gái của mình nha!" Ngọc ôm vai Chi: "Sướng quá ta ơi". Chi tủm tỉm gõ " Chi không đẹp lắm đâu..." "Không cần đẹp, nhìn được là "okay" rồi". Quan trọng là hai đứa mình hợp nhau." Hic hic...không lẻ "người khác" của Chi là "SANHDIEU" sao? Ủa, "SANHDIEU" viết thêm nữa kìa. "Tối nay đi Vũng Tàu chơi với mình nha!" Cái gì... "Đừng từ chối. Mình thích con gái phóng khoáng, cởi mở. Thế kỷ hai mươi mốt rồi chứ đâu phải ngày xưa nữa đâu!" "Nhưng mình mới quen thôi…" "Mới quen đi như vậy thì sẻ thân hơn, tối nay mình rước Chi nha". "Chi chưa bao giờ đi khuya" "Sao chán vậy? Đi một lần rồi Chi sẻ thấy thích. Ngồi sau lưng mình thì yên tâm, xe mình toàn về nhất không đó. Chiến lắm...!" Chi nghĩ đến cái hôm đi học về bị xì-lốp, gần một giờ trưa mới mò tới nhà, bị mẹ mắng sa sả: "Con gái, con đứa đi học giờ này mới về, tụ tập bạn bè đàn đúm quán xá phải không? Hoang đàng chi địa thì thôi, lần sau thì...". Nói chung, Chi phải khóc lóc vật vả, gọi cho Ngọc để tìm người biện hộ. Có vậy mới yên với mẹ. Mà đó là một giờ trưa chứ không phải một giờ tối. Nếu Chi đi cái kiểu như "SANHDIEU" thì... chắn chắn bị tống ra khỏi nhà rồi. Chi hỏi dò: "Bộ bạn hay đi chơi vậy lắm hả?" "Ủa, tuối trẻ mà không chơi chẳng lẽ đợi đến lúc chống gậy rồi chơi sao? Vả lại phải đi nhiều để "cọ xát" với thực tế chứ!" Chi thều thào gọi: "Ngọc , mày có chổ chứa tao không? Để tao đi chơi với thằng này!" " Mày điên hả?" “Tao chưa điên đâu, nhưng mày làm ơn tắt cái room này giùm tao, ngồi lát nữa tao điên thật đó." Nói chuyện với mấy đứa như vậy, Chi không điên mới là lạ. Đã vậy còn bị Ngọc chọc ghẹo nữa chứ. Nó cứ cười hích hích làm Chi càng thêm bực mình. Chi vốn đã nóng tính, gặp chuyện như thế này làm sao bình tĩnh nỗi. "Mày cười nữa là tao về đó!" Biết tính Chi, Ngọc im im. Nó nhỏ nhẹ: "Thôi ráng thêm một lần nữa. Lần này để tao chọn nick cho. Nhiều khi mày đang xui nên..." “Sao cũng đựơc. Lần này nữa thôi nha. Tao mệt lắm rồi" Còn tiếp Truyện ngắn Page 3 of 3 6/30/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com NHỮNG TIẾNG KÊU TRONG LÂU ÐÀI CỔ Helen Cresswell Kỳ 4: Ðứa con của quỷ Ðánh máy: Kim Chiều hôm ấy, Minty quay lại khu vườn. Vẫn khách tham quan đông nghịt buộc cô phải đi vào hướng sân nhà thờ. Khi cô phát hiện ra mình đang ở góc ngoặc hôm trước thì một làn gió lạnh toát bất giác lướt qua mặt cô. Minty quay người và không mấy ngạc nhiên khi thấy Tom đang đứng cạnh. “Lạnh quá, phải không chị?” - cậu thốt lên - “Giống như có ai đó đang đi qua mộ của em.” “Làm sao có chuyện đó xảy ra chứ?” - Minty ngạc nhiên - “Chị không nhận thấy gì cả.” “Mà làm sao chị đã làm điều ấy được nhỉ?” “Ðiều gì?” - Tom vặn lại. “Ði ngược về thời gian của em ấy!” Cậu mỉm cười: “Không đâu, bà chị giả vờ hay lắm. Em cũng biết về cái đồng hồ mặt trăng ấy mà. Lúc này em đang vô hình đây.” “Em định nói…” Cô nhìn qua vai cậu bé, hướng về khu vườn, nơi khách tham quan đang đi dạo trong ánh hoàn hôn. Cảnh vật là cảnh vật của thế kỷ hai mươi. “Không tin em à?” “Tin chứ!” - Cô đáp và nhớ ra một điều - “Tom, nghe chị nói nè. Chị cần phải cảnh báo. Có một người đang đi tìm em đấy!” Cậu bé cười vang: “Chẳng có ai cả. Lão Maggs và mụ Crump đều ngáy khò rồi!” Trông cậu bé rất thanh thản nhưng Minty vẫn phải tiếp tục: “Nghe nè Tom. Ðó là một phụ nữ đến từ thế giới của chị cơ.” “Chị nhìn kìa!” - Cậu bé chẳng thèm nghe cô mà lại bật cười lớn - “Chân của các bà kia dài chưa?” Có hai người phụ nữ đang bước về phía họ. “Trời ơi. Ai mà lại mặt váy ngắn thế cơ chứ. Em phải kể chuyện này cho bé Dorrie nghe mới được. Buồn cười quá!” - Cậu bé vừa nói vừa nhảy lòng vòng quanh hai người phụ nữ, nhăn mặt chọc ghẹo họ làm Minty không nhịn được cười. “Chào cô bé!” - Một phụ nữ cau mày vì không biết chuyện gì đang khiến cô bé này đứng cười một mình. Tom lại nháy mắt làm Minty cười vang. Rồi đột nhiên cậu ta biến mất. “Ồ!” - Cô kêu lên. Hai người phụ nữ lẳng lặng bước qua trước mặt cô để đi vào nhà thờ. “Tom ơi, Tom!” - Cô thầm thì - “Hãy trở lại đi nào!” Nhưng cậu ta đã đi - đi theo đường hầm tối ám ấy cùng với những ngọn gió và tiếng hát để trở về với thế giới của cậu ta. Minty nhận ra mình đang đứng gần một mộ bia nhỏ khắc dòng chữ: E. L. 1871. Cô nghĩ đây có lẽ là bia mộ của một đứa trẻ. Một bia mộ trông buồn bã quá vì dường như không hề được chăm sóc. Tấm bia mộ kia bất giác cũng làm Minty buồn theo và cô quyết định trở về nhà để thâu tâm sự này vào băng cát-xét. “Mẹ ơi. Con là cô bé Minty của mẹ đây. Con sắp kể cho mẹ nghe một câu chuyện có thật. Câu chuyện này chỉ có mỗi mình mẹ được nghe mà thôi…” Cô bé mở đầu câu chuyện bằng cuộc gặp gỡ với ông lão World và kết thúc bằng mấy câu hỏi: “Ai là cô bé lúc nào cũng che mặt, ai là người chỉ xuất hiện vào ban đêm. Và nữa, cô Raven lạ lùng kia là ai vậy hả mẹ?” Cô tắt chiếc cát-xét một lúc và rồi mở lại. “Con đang suy nghĩ”, cô nói tiếp. “Vào những đêm trăng, con nghĩ rằng mẹ đã có mặt ở đó nên mẹ biết rõ mọi điều hơn con.” Minty tưởng tượng điều gì đã xảy ra khi ánh trăng chiếu lên chiếc đồng hồ mặt trời kia. “Tối nay mình phải tìm ra câu trả lời trước khi cô Raven kia đến đây.” Minty quyết định Truyện dịch -1- 12/27/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com “Mình muốn gặp lại cô bé mặt áo choàng. Nhưng mình sẽ không làm cô bé sợ hãi. Mình sẽ cố mặt đầm ngủ dài và chiếc áo choàng xám với mũ trùm đầu giống như người từ thời của cô ấy.” Dì Mary gọi Minty trở vào cùng dì dọn dẹp căn phòng cho cô Raven. Ðó là căn phòng nhỏ đối diện với phòng của Minty. “Ít ra cô ấy cũng không thể nhìn thấy lâu đài hay nhà thờ từ cửa sổ phòng cô ấy.” Minty thầm nghĩ. “Này cháu hãy giúp dì khiên chiếc bàn này vào phòng với!”- Dì Mary yêu cầu- “Cô ấy muốn có một chiếc bàn để viết lách. Cháu nghĩ cô ấy có thích bức tranh này không nhỉ? Dì phải nghĩ mãi mới chọn bức tranh này đấy!” Minty liếc nhìn bức tranh đã được treo lên tường và tim cô bỗng đập dồn. Ðó là bức vẽ về một chiếc đồng hồ mặt trời đã cũ. Nhưng đó là bí mật của Minty. Cô không muốn Raven ngồi ngắm bức tranh kia và rồi suy đoán ra những điều kỳ bí từ chiếc đồng hồ ấy. “Bức tranh này…cũ…cũ quá dì ạ”- Minty ngập ngừng- “Sao dì không lấy những tấm ảnh ở phòng cháu thay vào nhỉ?” Nhưng dì Mary quả quyết bức tranh này nên treo ở đây và rồi dì tiếp tục thao thao về cô Raven kỳ lạ kia. “Cô ấy là một phụ nữ lạ lắm. Cô ấy không có một căn nhà cố định nào cả bởi vì cô ta cứ đi đây đi đó khắp nơi. Cô ta nói với dì như thế đấy.” Minty không hề thích thú khi nghe thấy những điều ấy. Một phụ nữ suốt ngày đi đây đi đó để nghiên cứu về ma quỷ. Tại sao thế? Nhưng cô kịp kiềm chế. Ðừng tỏ ra ngu xuẩn như thế chứ. Cô Raven có thể chỉ là một phụ nữ lớn tuổi dễ mến, loại phụ nữ thích nghe những câu chuyện ma ấy mà. Minty đi ngủ lúc 9 giờ. Cô mặc sẵn chiếc đầm ngủ dài và leo vào giường. Cô đọc sách một lúc và rồi tắt đèn, chờ đợi những tiếng động báo hiệu dì Mary đã đi ngủ. Ðến mười một giờ rưỡi, Minty thức dậy. Cô khoác chiếc áo choàng và khẽ mở cửa phòng mình. Cô lắng nghe. Cả ngôi nhà im phăng phắc trừ tiếng con lắc đồng hồ đang gõ nhịp đều đều. Cô lần mò xuống cầu thang và nhẹ nhàng lách ra ngoài. Mặt trăng to tròn treo lơ lửng trên cao. Và ánh trăng ấy dường như trở nên sáng hơn lúc cô bước vào khoảng sân nhà thờ. Minty kéo cao chiếc mũ trùm lên lúc cô bước ngang qua nơi góc khuất kỳ bí nọ. Chiếc cổng cao mở thông với khu vườn giờ đây đã đóng lại. Minty cố sức mở ra. “Ôi không. Nó bị khóa rồi!”- Cô nhìn quanh tìm lối vào và chợt nghe tiếng động. “Meeeeeooooo!” Minty trông thấy một con mèo vừa bước vào bóng tối. Cô đuổi theo nó vào giữa những mộ bia và đến cạnh một bức tường đá cao. Cô lại nhìn thấy một con mèo khác trong đám cỏ, rồi một con khác, và một con khác nữa. Cô thầm nghĩ, chúng có phải là mèo thật không nhỉ, hay là những con mèo ma chỉ xuất hiện vào mùa trăng? Và rồi Minty nhìn thấy một lỗ hổng trên bức tường. Lỗ hổng chỉ vừa đủ cho thân người cô lọt qua để vào khu vườn phía bên kia. “Bây giờ thì mày đã vào được rồi đấy, Araminta Cane!”- cô thầm thì. Minty lặng lẽ tiến đến chiếc đồng hồ mặt trời ngay lúc đồng hồ của nhà thờ đổ chuông nửa đêm. “Mình phải nhìn chiếc đồng hồ kia để xem bóng râm của mặt trăng sẽ đổ xuống vị trí nào.” Cô nghĩ. Nhưng ngay lúc ấy, cú xoay chuyển thời gian đã bắt đầu. Cô có thể nghe những giọng nói và cảm thấy gió thổi mạnh hút qua đường hầm thời gian, lôi cô xuống một nơi tối mịt… Tiếp đến là một khoảng khắc yên bình. Minty mở mắt và nhận ra nơi cô đang đến cũng đang là ban đêm. Cả khu vườn đang ngập trong ánh trăng. “Lại đây! Nhanh lên nào!” Những giọng nói, nhưng không phải gọi cô. Minty nghe những tiếng cười trẻ con rất khẽ. “Suỵt” - một giọng khác vang lên. Minty nấp vào sau bụi trắc bá diệp. Cô bỗng nghe giọng hát của một cô bé: “Dì Mary tội nghiệp đang lau chùi dọn dẹp, lau chùi dọn dẹp. Dì Mary lau chùi dọn dẹp. Trong một ngày hè nắng đẹp.” Truyện dịch -2- 12/27/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Minty nhìn thấy bóng dáng một cô bé, khuôn mặt dấu sau chiếc mũ trùm. Bóng dáng ấy đang bước xuống những bậc thang vào khu vườn. Bây giờ Minty lại thấy những chiếc bóng khác nữa, chúng đang tiếng về phía cô bé. Trong nỗi sợ hãi đến sửng sốt. Minty nhận ra chúng không hề có khuôn mặt. Và chúng đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn. Cô bé đang đứng nhìn lên chiếc đồng hồ mặt trời. Chiếc mũ trùm rơi xuống và Minty nhận ra cô bé có mái tóc dài và thẳng. “Các người là ai?” - Minty nghe giọng cô bé hỏi những bức tượng. Minty muốn báo cho cô bé biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng cô cảm thấy sợ đám trẻ con không có khuôn mặt kia. “Tôi biết cái các người đang giữ là đồng hồ mặt trăng!” - Cô bé kia thầm thì. Ðám đông không mặt kia cũng bắt đầu thầm thì. “Ðồng hồ mặt trăng… Ðồng hồ mặt trăng…” Và rồi tiếng thầm thì lớn dần chuyển thành tiếng la to: “Con gái của quỷ! Con gái của quỷ!” Cô bé nghe thấy tiếng la bỗng quay người lại. Cô hét lên và kéo chiếc mũ trùm che kín mặt. “Mày có mắt. Ðó là mắt của quỷ!” “Không!” - cô bé kêu lên - “Không phải. Ðừng. Làm ơn mà!” “Nhìn kìa! Nó đang dấu đi đấy!” “Nó sợ chúng ta nhìn thấy. Ðồ con của quỷ. Con của quỷ!” - Ðám trẻ không mặt kia tiến đến mỗi lúc một gần hơn. “Không!” - cô bé hét toáng lên. Cô ép sát người vào bức tượng. “Không!” “Không!” Minty nhảy ra khỏi bụi cây, chạy về hướng chiếc đồng hồ mặt trăng và choàng tay qua che chở cho cô bé tội nghiệp. Cô nghe thấy nhịp tim cô bé đập dồn dập. Quay lại đám đông, Minty la lớn: “Dừng lại!” Bọn chúng đứng sững. Minty nghe tiếng xầm xì. “Ai thế? Lại ma à? Cái gì?” Minty đã biết chúng sợ hãi điều gì. Cô bèn rời khỏi cô bé và tiến đến đám đông kia. “Ta là Araminta Cane!” - cô la lên - “Và ta đến bắt bọn mày đây!” Giọng cô vang lên lanh lảnh trong khu vườn đêm. “Ma!” - Bọn trẻ hét toáng và bỏ chạy. Có đứa không kịp tháo chiếc túi khỏi đầu nên ngã nhào nhào lên nhau. “Hừ…Ta đến đââââây…” Minty gầm gừ. Vài giây sau, những bóng dáng ấy biến mất. Ðêm trở lại yên ắng như ban đầu. Minty cười và định quay sang chuyện trò với cô bé kia. Nhưng khi Minty quay lại, cô đã nghe một giọng nói dận dữ cất lên từ phía bên kia khu vườn. “Sarah! Sarah! Mày đâu rồi hả?” - Một chiếc bóng đen thui và cao lớn đang bước dần đến. “Ôi, xin làm ơn!” - cô bé kêu lên. Minty dang hai tay, chuẩn bị giả làm ma như ban nãy nhưng người đàn bà kia đi ngang qua chỗ cô và nắm lấy cô bé lay mạnh. “Ðồ hư! Trở vào nhà ngay, con của quỷ sứ!” “Ðừng. Xin đừng nói thế. Cháu không phải…” Mụ ta lôi xềnh xệch cô bé về lâu đài. “Dừng lại!” - Minty cố la thật lớn nhưng mụ đàn bà kia không hề nhìn thấy hay nghe thấy tiếng la của cô. Minty chạy đến kéo chiếc áo choàng của mụ ta… nhưng những ngón tay cô đã nắm vào khoảng không. Và một ngọn gió đen ngòm của giòng thời gian thổi ngược cô về lại một đêm khác - cái đêm mà cô đã từ đấy ra đi. (còn tiếp) PHAN ANH TẤN dịch Truyện dịch -3- 12/27/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com Vườn hoang Ðánh máy: Kim ?: Nhỏ ấy khoái ăn hàng dữ dội. Trong năm học, nhỏ không có cơ hội phát huy tiềm năng này, nhưng bây giờ chuẩn bị vào hè, nhỏ lên kế hoạch và tuyên bố: “Tao sẽ ăn hàng xả láng luôn, bù lại những ngày bị thắt lưng buộc bụng.” Anh thấy sao về kế hoạch hè của nhỏ này? PHƯƠNG MAI (Lũy Bán Bích- Tân Bình) !:Chao ôi, phí phạm, hao tốn, đầy rẫy nguy cơ (dễ bị trúng thực, ngộ độc bất ngờ và viêm màng túi te tua). Hè, bao nhiêu chuyện có ích nên làm (đi du lịch, ôn lại bài, giúp đỡ gia đình, tham gia chiến dịch tình nguyện “Mùa Hè Xanh”…) sao không lao dzô mà cứ cắm đầu cắm cổ ăn cho phát… phì như thế? ?: Bạn trai ấy quen em đã hai năm. Vừa rồi em nghe bạn ấy tuyên bố với bạn bè: “Ai muốn quen Th. (tên em) thì phải bước qua…xác bạn ấy. Vậy nghĩa là sao? Bạn ấy muốn chứng tỏ cái gì khi tuyên bố điều ấy? LÊ THỊ TH. (Cam Ranh) !: Chứng tỏ bạn ấy là người… phái ngôn liều mạng, nổ văn miễng tùm lum, nhiễn sặc mùi phim ảnh xã hội đen và bạo lực… ?: Có thể thể hiện tình cảm của mình bằng cách…nhéo mũi người ta không hả anh? T.T NHÃ HẲNG (Biên Hòa) !: Có thể. Nhưng nhớ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng nè: nhè nhẹ thôi, chớ để tình cảm tuôn trào ào ạt trên đầu ngón tay, người ta… quằn quại và chửi em tan nát đấy. ?: Tiểu muội buồn lắm vì cứ bị ba mẹ la hoài. Muội nghĩ rằng ba mẹ không thương muội nữa nên muội muốn bỏ nhà ra đi quá! XIN GIẤU TÊN !: Ðừng nghĩ bậy bạ! Chịu la mắng một chút mà nên người, hơn là bỏ nhà ra đi khơi khơi rồi tương lai đen thùi lùi chớ. Ai bị la một chút cũng bỏ nhà ra đi, hổng lẽ cả thế gian này… ra ngoài đường ở hết? ?: Em thích có một mối tình lãng mạn và đầy thơ mộng, thế nhưng mỗi lần gặp em, hắn chỉ rủ… đi ăn thôi. Làm gì để hắn thay đổi? NGỌC PH. (Khánh Hòa) !: Thì… thì… lắc đầu cỡ vài chục lần khi hắn rủ đi ăn, đề nghị hắn chuyển hướng sang đi dự… đêm thơ, nghe nhạc gì đó… thì chắc là hắn sẽ tự hiểu. ?: Nhóm bạn của em có ba người. Tụi em chơi với nhau rất thân. Thế mà vừa rồi, một nhỏ bạn trong nhóm đã có hành động thiếu suy nghĩ nghĩa là lấy cắp đồ trong một cửa hàng. Em cứ bị ám ảnh mãi về chuyện này. Em phải làm thế nào bây giờ? LÊ THỊ THU TH. (Anh Sơn- Nghệ An) !: Còn làm gì nữa ngoài việc góp ý cho nhỏ ngay. Nếu nhỏ không cải tà quy chính thì dứt khoát đừng đi chung với nhỏ này, đặng khỏi bị văng miễng vì can tội “đồng lõa, che dấu tội phạm trộm cắp tài sản công dân”, mệt lắm! ?: Muội quen hắn đã lâu nhưng khi xin số điện thoại nhà hắn thì hắn đánh trống lảng và không cho. Có phải hắn coi thường muội? B.H (Mỹ Tho) !: Thôi nghe! Người coi thường trong dzụ này không phải là hắn mà chính là… em. Em có coi thường… ba má hắn không? Biết đâu ba má hắn cực kỳ khó khăn nên hắn đành tự ngắt dây chuông ấy chớ. Vườn hoang -1- 1/6/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com ?: Cuối năm học, các bạn trong lớp em chuyền tay nhau viết lưu bút ào ào. Thế nhưng không đứa nào thèm đưa lưu bút cho em viết. Em buồn lắm vì chuyện này. Nếu anh là em trong trường hợp ấy thì anh sẽ làm gì? KIM THOA (Vũng Tàu) !: Dễ òm! Tụi nó không đưa cho mình thì mình làm… lưu bút đưa cho tụi nó vậy… ?: Là con gái mà có ao ước muốn biến thành con trai thì có phải là bất bình thường, bị bệnh đồng tính luyến ái không hả anh? BÍCH TH. (Long An) !:Thế…em nghĩ sao khi đọc những câu thơ đề ở đền Sầm Nghi Ðống của nữ sĩ họ Hồ: Thân này ví đổi làm trai được Thì sự anh hùng, há bấy nhiêu! Bả cũng giống y chang như em, hổng lẽ vì vậy mà em bạo phổi kết luận là nữ sĩ bị cái bệnh quái chiêu ấy? ?: Huynh nghĩ sao khi thấy cảnh con gái mà chủ động… nắm tay con trai trước bàn dân thiên hạ? TRUNG THÀNH (DăkLăk) !: Xời, trong các thời buổi sinh hoạt tập thể, anh thấy chuyện ấy hoài. Người ta nắm mà chẳng nghĩ thì em nghĩ chi chuyện sâu xa thế? ?: Ðệ quen một bạn gái qua thư (mục kết bạn phương xa). Thư từ qua vài lần thì bạn ấy gởi hình của bạn ấy cho đệ và ngỏ ý muốn đệ gởi hình cho bạn ấy biết mặt. Thế nhưng khổ quá anh ơi, đệ vừa mới cắt tóc đầu đinh nên sợ chụp hình gởi, bạn ấy sẽ có ấn tượng không tốt vế đệ. Anh khuyên em nên làm gì bây giờ? T.T.L (Giồng Ông Tố) !: Nghe anh khuyên nè: lấy hình cũ gởi tạm đi (hình thời baby cũng được), rồi đợi tóc dài, gởi ảnh cập nhật sau. Tình bạn là lâu dài, chớ hổng lẽ gởi hình xong là bái bai vĩnh viễn? ?: Bọn con trai lớp em rất đáng ghét. Tụi hắn gặp con gái trong lớp là hét lên “đồ khùng”, anh coi có tức không. Làm gì để tụi hắn chừa thói đó? TÓC NÂU !: Phe tóc dài đoàn kết lại, tẩy chai tụi hắn cho anh. Thử làm quen với các mày râu lớp khác ga lăng, lịch sự hơn. Bảo đảm tụi hắn mới là những kẻ nổi khùng thực sự. ?: Tụi em học ở một trường bán công. Ai gặp tụi em cũng bảo “chỉ có học ngu mới vào trường ấy”. Anh nghĩ sao về phát biểu của họ?! PH. CHI (TP.HCM) !: Họ nói… trật lất. Mấy nơi khác anh hổng biết, chứ ở TP.HCM, anh thấy nhiều bạn học bán công vẫn đoạt giải học sinh giỏi cấp thành phố ngon lành. Nhìn một người phải nhìn vào thực lực của người ta, hơn là nhìn vào… lý lịch chớ! ?: Bạn trai ấy rất vồn vã và săn đón muội. Bây giờ bạn ấy cứ nằng nặc đòi xin số điện thoại của nhà muội hoài. Ðó có phải là dấu hiệu chứng tỏ bạn ấy “iu” muội không hả anh? TH. THỦY (Ðà Nẵng) !: Tìm thêm vài chục dấu hiệu khác rồi kết luận cũng chưa muộn em. Coi chừng lầm. Biết đâu nhà hắn đang có dịch vụ…bán hàng qua điện thoại? Anh CỎ CÚ “Ðại giáo sư tiến sĩ tâm lý tuổi cặp…kè” Vườn hoang -2- 1/6/2003 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com NHÍ NHỐ Con mèo nói: “Con sống trong một Ðánh máy: Hoa Phượng Vĩ gia đình nghèo khó suốt cuộc đời, phải ngủ trên sàn gỗ cứng...”. Thượng đến Thơ Nhéo Ngang Hông cười “Sẽ không còn thế nữa”. Dứt lời, một chiếc gối nệm rất êm hiện ra... Ðâu chỉ mày râu! Vài ngày sau, có mấy chú chuột bị (Phản hồi “Ðến nhà chàng” – MT 517) chết lên thiêng đường và Thượng đế cũng Ðừng tưởng chỉ bọn con trai ban điều ước cho chúng... Mấy nàng ở trọ đâu hay ho gì! Lũ chuột lao nhao: “Cả đời bọn con Tám giờ sáng vẫn ngủ khì cứ phải chạy, chạy suốt! Bọn con bị mèo, Bảo chiều mới học lo gì mà lo chó và cả các quý bà với cây chổi trên tay Viết bài thì viết nằm co rượt đuổi suốt thôi. Tụi con ước gì mình (Tại cái bàn lỡ kê lò nấu cơm!) có được đôi giày patin để đỡ phải chạy...”. Ðừng cho rằng tớ lắm mồm Thượng đế mỉm cười “Như con ước”... Thế Vì hôm qua ghé nên dòm thấy thôi là các chú chuột đều có một đôi giày Ngổn ngang nào lược, gương soi patin... Nào kem trị mụn cạnh... nồi thức ăn Vài tuần sau, Thượng đế đi thăm Tớ mượn chỉ mỗi tập văn chúng sinh trên thiên đường. Ghé ngang Mà nàng tìm mãi mất gần buổi trưa qua chỗ mèo, ông thấy chú mèo đang ngủ Mở tập thì... lạ kỳ chưa ngon lành trên gối nệm... Thượng đế khẽ Tập Văn sao có... vỏ dưa thế này? đến lay dậy và hỏi: “Con khỏe chứ? Con Chắc là mới nấu canh đây! có thấy vui không?” (Nhưng đâu dám hỏi, nàng rầy thì sao!) Chú mèo vươn vai và rên ư ử ra Thôi đành về lẹ về mau chiều thích thú “Con chưa bao giờ hạnh Ngồi lâu nàng lại càu nhàu mất công! phúc hơn trong đời mình như thế này. Và GIANG SAN nhất là mấy bữa ăn để trên bánh xe mà ngài gửi cho con là tuyệt nhất!” Chuyện Kể Toàn Dấu Sắc CHÚ ẾCH CÔ ÐƠN “TỚ HẾT DÁM” Một chú ếch sống rất cô đơn, tách Tớ vốn rất thích quýt chín, sáng biệt khỏi bầy đàn... Buồn bã, không biết sớm gió mát, tớ đứng hóng gió, ngó ngó tương lai mình về đâu, cậu tìm đến nhà thấy kế tớ phía Bác tám có quýt chín, tớ tâm lý. thích lắm, tớ khoái món đấy nhất, tớ “Cậu đừng lo... Sẽ có một cô gái muốn lén lấy. rất xinh đẹp xuất hiện. Cô ấy rất muốn Xế xế ngó khắp thấy vắng vắng, tớ gặp cậu và muốn tìm hiểu mọi điều về rón rén bước tới, với hái quýt, quýt rớt, cậu” bác Tám có bốn chú chó, chúng nó thấy tớ Chú ếch mừng: “Thật tuyệt! Tôi sẽ chúng nó kéo tới cắn. Tớ phóng gấp cố gặp nàng ở đâu? Ở trong chỗ làm, trong thoát chó, thấy có tiếng, bác Tám phóng buổi tiệc hay ở nhà riêng?” tới túm lấy tớ, bác méc má tớ, bác nói tớ “Không”, nhà tâm lý trả lời “Trong xấu, má tớ tức tối, đánh tớ, mắng tớ, tớ phòng thí nghiệm sinh học” khóc lóc quá xá, hứa với má: “Tớ hết NHỆN dám”. P.T.T. NHÃ (Vĩnh Long) GÓC CỦA VỢ CHỒNG ÐẬU Vợ Ðậu đi chợ, gặp một người đang NGỤ NGÔN DZÍ DZỎM xách một túi đồ, cô nàng tò mò: - Bác đang xách gì thế? MÈO VÀ CHUỘT - À, vợ thằng Ðậu hả? Cháu Một con mèo chết và lên thiên đoán xem? đường. Thượng đến hiện ra và nói: “Con - Bác gợi ý chút đi nào? là một con mèo tốt khi còn sống. Bây giờ - Ðược rồi... Nó có vỏ trắng và con mong ước gì sẽ được nấy...”. lòng đỏ! Cháu đoán trúng, bác Nhí Nhố Page 1 of 3 8/24/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com cho hết số trứng bác đang cầm Walter là một cổ động viên bóng theo này luôn đấy... đá cuồng nhiệt. Khi chen lấn giành giật Vợ Ðậu gãi đầu suy nghĩ, rồi cương để mua cho được vé vào xem trận đấu quyết trả lời: đầu tiên trong mùa giải mới của đội bóng - Nó có phải là dưa hấu vỏ trắng mình yêu thích, Walter bị húc ngã và ngất không ạ? xỉu. Người ta đưa anh vào bệnh viện và * Walter từ từ tỉnh lại. Cả nhà Ðậu đi học nghề thám tử. - Tôi đang ở đâu thế này? Ðể kiểm tra trình độ nhận diện kẻ tình - Hãy nghỉ ngơi đi. Anh đã ngủ nghi, viên cảnh sát huấn luyện đưa một khá lâu rồi đấy. tấm hình ra và giấu đi vài giây rồi đặt câu - Thế nào? Mùa giải đã kết thúc hỏi. rồi à? Thế vé trận chung kết Ðầu tiên hỏi Hột É: Ðây là kẻ tình của tôi đâu??? nghi, làm sao cháu nhận ra hắn được? - !?!? Hột É cười rúc rích: Dễ òm, hắn c hỉ có một con mắt nên mình tìm hắn dễ KHI THIÊN ÐÀNG MÊ BÓNG ÐÁ thôi... Ông John không ưa gì bóng đá lúc còn Viên cảnh sát lắt đầu: Ôi không, sống. Khi chết lên thiên đàng, ông gặp tấm ảnh này chụp nghiêng mà cháu! Thánh giữ cửa: Ông đưa tấm ảnh cho vợ Ðậu xem - Thiên đàng hiện giờ chỉ toàn và hỏi: Ðây là kẻ tình nghi, làm sao chị những người yêu bóng đá. Lúc nhận diện ra hắn! còn sống ông ghét bóng đá như Vợ Ðậu nhún nhún đầu thích thú: vậy thì xin vào đây làm gì. Mình bắt hắn nhanh thôi, hắn chỉ mỗi một - Nhưng lúc trước tôi làm nhiều lỗ tai và đâu phải ai cũng thế! việc thiện lắm. Tôi đã đóng Viên cảnh sát nổi giận: Hai mẹ con góp 10 đồng cho quỹ từ thiện này sao thế? Dĩ nhiên là mình chỉ thấy có trẻ em – John từ tốn. một mắt, một tai vì đây là ảnh chụp - Còn gì nữa? nghiêng. Cả hai chỉ biết tới thế thôi sao? - Tôi còn đóng góp thêm 10 đồng Ông tay quay qua Ðậu và hỏi với cho trại dưỡng lão. một giọng đầy răn đe: Ðây là kẻ tình nghi, - Chỉ có thế thôi à? làm sao anh nhận diện ra hắn? Cố suy - Chưa hết, tôi còn đóng thêm 10 nghĩ chín chắn, đừng có cho tôi một câu đồng nữa cho hội nuôi dưỡng trả lời ngu ngốc... những người tàn tật. Ðậu nhìn vào bức ảnh một lát rồi e - Vậy thì anh chờ ở đây 5 phút dè: Ừm... kẻ tình nghi đeo kính sát tròng! nhé. Viên cảnh sát bất ngờ và không nói Lát sau vị Thánh quay ra đưa cho được lời nào vì chính ông cũng không dám ông John 30 đồng. chắc kẻ tình nghi có đeo kính sát tròng - Cầm lấy lại tiền đây này. Thiên hay không. đàng vẫn không có chỗ cho “Một câu trả lời thú vị đấy, để tôi người ghét bóng đá đâu! kiểm tra lại hồ sơ của hắn xem nào... nào... nào... Ðây rồi! Ôi, tuyệt thật, đúng PHÁT HÀNH TEM MỚI boong", viên cảnh sát cười thích thú “Làm Jimmy: Cậu biết không, bưu điện sao anh biết được điều ấy?” đang làm mọi người tranh cãi với bộ tem “Dễ thôi mà”, Ðậu rung đùi “Hắn mới của các cầu thủ bóng đá cho mùa làm sao đeo mắt kính thường vì hắn chỉ có World Cup đấy. một mắt và một lỗ tai!” Kenny: Vậy à? Nhưng thế thì có CU TÈO (lụm từ Internet) làm sao đâu mà tranh cãi. Jimmy: Vì những người ghét đá CƯỜI MÙA “WƠ-CÚP” bóng, thì chỉ muốn dán ngược tem lại thôi... NGỦ SUỐT MÙA GIẢI Nhí Nhố Page 2 of 3 8/24/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com BẮN HAI LẦN Vợ: Nhưng mà thật đấy! Johny: Cậu sẽ làm gì nếu gặp một Chồng: Em đúng là chả biết bộ tản nhiệt con rắn, một con chim và một anh chàng là cái gì cả! Thôi được rồi, để anh kiểm cổ động viên M.U khi trong tay chỉ có một tra, thế xem để xe ở đâu? cái ná với 2 cọng thun??? Vợ: Trong hồ bơi anh ạ! Tom: Tớ sẽ bắn anh chàng M.U ấy THANH (TP.HCM) đến 2 lần. VẬY CŨNG HỌC VÕ RA KHỎI TRẬN ÐẤU Hank là một anh chàng không được Huấn luyện viên: Tôi sẽ cho anh đi thông minh cho lắm. Ngày nào trên ngay lập tức. đường đi làm từ sở về nhà anh cũng bị ba Cầu thủ (mừng rỡ): Ði đâu ạ? Tập tên côn đồ đánh đập và trấn lột hết tiền. huấn ở nước ngoài à? Cuối cùng Hank quyết định tham gia một Huấn luyện viên: Không, ra khỏi lớp học võ Karate để tự vệ. Chẳng bao trận đấu! lâu Hank cảm thấy với những ngón nghề MÈO HOANG (dịch từ Net) học được, mình đã có thể tự bảo vệ bản thân. NỤ CƯỜI NGOẠI NHẬP Một hôm Hank trở về nhà bằng con đường cũ. Cũng như mấy lần trước, ba KHOE tên côn đồ xông ra và họ xảy ra xô xát. Tại hiện trường một vụ tai nạn giao Chiều hôm sau, Hank đến lớp học thông, người ta thấy một thanh niên đang võ với bộ mặt bầm tím, mũi gãy và môi khóc lóc với cảnh sát: “Ngài thấy đấy, sưng vù. chiếc BMW tôi vừa mới mua tuần trước, - Chuyện gì xảy ra với anh vậy? vậy mà bây giờ trông nó chẳng khác gì – Ông thầy dạy võ ngạc nhiên. một đống sắt vụn”. “Này, anh làm tôi - Tối qua tôi quyết định về nhà phát bệnh đấy”, viên cảnh sát nói, “Anh bằng đường cũ để dạy cho chỉ lo cho chiếc xe trong khi tay anh đang những tên côn đồ kia một bài bị thương khá nặng kia kìa”. “Ôi chúa ơi, học – Hank đáp – Tuy nhei^n tay của tôi...”, anh ta nhìn vào cánh tay chúng đã đánh tôi trước khi tôi rồi đột nhiên hốt hoảng, “Chiếc Rolex... tôi kịp cởi giày và vớ ra (?!). mới mua hồi sáng... nó đâu rồi hả trời?”. MÈO HOANG (dịch từ www.memail.com) MƯU KẾ Jonny đang câu trộm cá trong công viên thì bị bảo vệ tóm. Ông ta dọa sẽ dẫn Jonny về nhà và mách với bố mẹ Jonny. Trên đường về, Jonny cố nghĩ ra cách gì đó để chạy thoát. “Bác gì ơi”, Jonny nói, “Cháu để quên balô trên bờ hồ, bác cho cháu quay lại đó lấy nhé!”. “Thôi đi, chú mày định chạy trốn chứ gì, tao không dễ mắc mưu đâu nhóc”. “Nhưng nó rất quan trọng với cháu”, Jonny cố thuyết phục ông bảo vệ. “Thôi được rồi”, ông ta suy nghĩ một lát rồi nói, “Chú mày đứng đây, để tao quay lại đó". BỘ TẢN NHIỆT ÐẦY NƯỚC Vợ: Anh ơi, bộ tản nhiệt xe chúng ta đầy nước. Chồng: Cái gì? Nước trong bộ tản nhiệt á? Ðiều đó thật điên rồ! Nhí Nhố Page 3 of 3 8/24/2002 Mực Tím Số 524 www.MuctimVN.com NGUYỄN BẠCH DƯƠNG BỬU KHÁNH HỒ Tháng 5 dợm mùa… Khát Hạ [tặng Vân, Khánh, Nhân] Cô Phượng Vỹ bỗng đỏ bừng đôi má Hình như không có ai ngoài cửa Hạ ùa về sao bối rối nôn nao Sao tiếng chim gì cứ hót inh Dòng lưu bút hóa dòng sông kỳ lạ Lá Bàng phơi nắng un mầu lửa Viết đôi điều tuôn chảy đến mai sau… Gió tắt ngàn xa – nóng bực mình Gã Ve trẻ im lìm bao ngày tháng Vén rèm đợi gió thèm cơn mát Mắt hạ tràn sóng sánh ánh hoa son Chờ chút mưa mau tới bất thường Chưa dám nói chỉ hát lời tia nắng Tháng 5 chờ lá Trạng nguyên thắm Khúc nhạc hồng của kẻ biết… lang Tập sách liền tay đêm kéo dài… thang? Tháng 5 mùa tới kề cận lắm Xòe tay đếm thời gian trên mười ngón Ðốt lá: ôn bài, học tích xưa Ngón thân thương và bao ngón dỗi hờn Khố chuối một hôm thi đỗ Trạng Hỡi năm tháng của một thời mới lớn Chong đèn: sống mái, hẹn ngày thi. Có một mùa tim cháy khát: cô đơn ! [Hạ 2002] LÊ THỊ KIM Trăng hạ Trăng thả giấc kê vàng Trên tóc xanh của gió Nửa giấc chừng mộng vỡ Úp mặt vào khóm cây Mùa hạ qua đâu đây Trên áo lụa ai bay Cho chao ơi là nhớ Những ngày hè thơ ngây Ngày ý tình ẩn dụ Ðong đầy trên mắt môi Ðể mình còn nhớ mãi Nụ hôn trên môi người Nụ hôn dù bất chợt Phả nhẹ vào tóc thôi Vành tai sao ấm mãi Ðến bây giờ chưa nguôi Ơi tuổi xanh lụa nõn Trang hạ ngày xưa ơi ! Ðánh máy: Quỳnh Lê Thơ 9/20/2002
DMCA.com Protection Status Copyright by webtailieu.net