Một người lớn dễ thương
Bạn em có hay không? Cho dù có, hoặc không, cho dù bạn là con trai hay gái, cho dù bạn đã 18 hay mới 13 tuổi, bạn cũng đã từng trải qua những giai đoạn: rất ghét con và rất yêu trẻ con.
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
MỘT NGƯỜI LỚN DỄ THƯƠNG
Bạn em có hay không? Cho dù có, hoặc không, cho dù bạn là con trai hay gái,
cho dù bạn đã 18 hay mới có 13 tuổi, bạn cũng đã từng trải qua những giai đọan: rất
ghét trẻ con và rất yêu trẻ con.
Bạn sẽ có lúc rất ghét đám trẻ con khóc nhèo nhẹt suốt ngày, ăn nhiều, đi tè
nhiều, hay tranh giành đồ chơi và bắt nạt bạn. Nói là “bắt nạt”, thật vậy đó, trẻ con
sao mà có nhiều quyền để bắt nạt đám “người mới lớn” tụi mình vậy, nào là bắt
người lớn chăm só , bắt người lớn nhường nhịn cưng chiều đũ mọi thứ. Như vậy có
đáng ghét không?
Nhưng rồi sẽ có lúc bạn rất yêu đám trẻ con đó. Yêu lắm chứ, những khuôn
mặt phúng phính bụ sữa, những mái tóc tơ mềm mại, cái mùi trẻ con “hoi hoi” dễ
thương, và cả những trò nghịch phá không thể nào giận được, những câu nói ngây
ngô kiểu như; “Em đang ngồi coi con mèo sinh ra hột vịt”. Và yêu thương lắm một
vòng tay bé xíu ôm lấy bạn và thỏ thẻ nói rằng: “Anh (chị) ơi , bé thương anh (chị)
lắm!”. Chắc chắn bạn sẽ xúc động vì câu nói của em bé đó hơn bất kỳ lời tỏ tình nào
đấy.
Và chắc rằng bạn sẽ còn suy nghĩ nhiều hơn khi nhớ rằng mình cũng từng là
một em bé bé bỏng đáng yêu như thế. Bạn cũng sẽ trầm tư hơn khi biết rằng trên
trái đất này vẫn còn nhiều, nhiều lắm, những em bé không được chăm sóc, không có
đồ chơi, cơm ăn, áo mặt, cũng chẳng có ai để ôm vào tay và thỏ thẻ nói lời yêu
thương.
Người lớn ơi, bạn có ba tháng hà “không - rảnh - rỗi” đó. Hãy dành thời gian
làm một điều gì đó cho em mình, cho những em bé xung quanh mình đi. Vì bạn đã
từng là một em bé dễ thương, hãy là một “người lớn” thật dễ thương nữa bạn nhé!
Chu Thu Hằng
MÙA HÈ XANH
“ĐỀ-PA” MÙA HÈ
1. Những cơn mưa bất chợt, những cành phượng nhuộm đỏ một góc trời, những
gương mặt tim tím tươi cười tung tăng trên đường phố - tạm biệt một năm
học miệt mài cùng bảng đen, phấn trắng, mùa hè đến thật nhẹ nhàng. Và kia,
mùa hè cũng bắt đầu xanh khi đường phố ngập tràn màu áo của chiến sĩ tình
nguyện. Nào, bạn đã sẵn sàng chưa, bọn mình cùng “đề-pa” để sánh bước với
mùa hè xanh tuỵêt đẹp nhé!
2. Mùa hè xanh năm nay có nhiều nét mới hơn năm trước. Mực Tím đã “bắt cóc”
Tổng chỉ huy chiến dịch Mùa hè xanh 2004 – anh Tất Thành Cang, Phó Bí thư
Thành Đòan TP.HCM để “điều tra”...
Anh Cang ơi , những nét mới của MHX năm nay là gì vậy ?
- Nhiều lắm em ơi. Thứ nhất, cả chiến dịch được chia làm hai giai đọan: giai
đọan 1 (từ 6/6 – 15/7) với lực lượng tham gia là học sinh THPT + thanh
niên địa bàn dân cư, địa bàn hoạt động chủ yếu là TP.HCM. Điểm đáng
chú ý nhất giai đọan này là hàng tuần tại mỗi quận, huyện sẽ có ít nhất 2-
3 sân chơi được tổ chức riêng cho học sinh cấp 3. Giai đọan 2 (từ 15/7 –
15/8), lựclượng chiến sĩ của giai đọan 1 + sinh viên các trường đại học –
cao đẳng – trung học chuyên nghiệp sẽ hoạt động trên địa bàn trải rộng
khắp 317 phường, xã thuộc 24 quận huyện của TP.HCM + các trung tâm
cai nghiện + 7 tỉnh (Bến Tre , Trà Vinh , Vĩnh Long , Gia Lai , Kiên Giang ,
Đắc Nông , Đắc Lắc) + địa bàn “mới cáu”: TP Viengchan và tỉnh
Champasac – CHDCND Lào.
Thứ hai chương trình hành động của chiến dịch năm nay đa dạng, phong
phú hơn với 8 đề án “ưu tiên” cho địa bàn TP.HCM: tham gia giữ gìn trật tự
văn minh đô thị, hỗ trợ xã nghèo, thực hiện mục tiêu 3 giảm, chăm sóc trẻ
em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, cải cách hành chính, xóa mù tin học, phổ
Page 1 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
cập pháp luật cho thanh niên, xây dựng 1.000 công trình xanh-sạch-đẹp
mừng 30 năm giải phóng thành phố. Ngoài ra, ở mặt trận các tỉnh, các chiến
sĩ sẽ tổ chức đội hình chuyên sao cho phù hợp với chuyên ngành đang học và
tình hình thực tế tại địa phương.
Tụi em nghe anh Cang “bật mí” là thấy... mê rồi . Nhiều chiến sĩ rất
muốn “xí” chỗ trong đội hình tình nguyện đến Lào , liệu có đủ chỗ cho tất cả
các chiến sĩ muốn đến mặt trận “mới cáu” này không anh?
Do đây là lần đầu tiên chiến dịch MHK tổ chức trên địa bàn quốc tế, vẫn còn
nhiều điều bỡ ngỡ, nên chỉ có 40 chiến sĩ sẽ “mở hàng tại mặt trận Lào anh em.
Công việc chủ yếu tập trung vào các ngành chuyên môn như: nông nghiệp, lâm
nghiệp, du lịch, tin học, thể dục thể thao... Vì vậy, chiến sĩ nào đang theo học các
ngành trên sẽ được “ưu tiên” “xuất quân” đến Lào vào ngày 15/7. Nhưng theo anh,
đã là chiến sĩ tình nguyện thì quan trọng là chúng ta làm đựơc gì, chứ không phải là
làm ở đâu, các em đồng ý với anh không?
Cám ơn anh. Hẹn gặp anh vào ngày “xuất quân” 6/6 nhé !
Tạm biệt các em.
Xuân Thanh thực hiện
THẾ GIỚI TRẺ
ẤN TƯỢNG KỲ NGHỈ HỒNG
Trung tâm cai nghiện ma túy Bình Đức (Tỉnh Bình Phước) chào đón lực lượng
đoàn viên, thanh niên, công nhân tình nguyện tham gia kỳ nghỉ hồng lần 2 (do thành
đòan TP.HCM tổ chức vào ngày 22 – 23 / 5 / 2004) bằng cơn mưa trắng trời nơi xứ
núi. Mặc cho thời tiết khá đỏng đảnh, lúc nắng như thiêu, lúc mưa rả rích, những
cuộc giao lưu giữa các chiến sĩ tình nguyện và học viên vẫn diễn ra đầy tưng bừng và
cảm động.
Cùng làm ...
“Không ngờ các anh chị lại thân thiện và ... chịu chơi như vậy” - một học viên
tâm sự như thế khi tất cả chiến sĩ chia thành nhóm toả xuống cùng lao động, giao
lưu với học viên của trung tâm. Những chiếc áo hồng (chiến sĩ tình nguyện) và
những chiếc áo xanh (học viên) hoà lẫn vào nhau, từ khu xưởng hạt điều đến khu
vường trồng rau quả... Vừa tranh thủ học lóm cách tách hạt điều, lột vỏ điều sao cho
nhanh, cách chăm sóc rau xanh tốt ..., các chiến sĩ còn thăm hỏi đủ chuyện, từ cuộc
sống đến tình cảm của anh em học viên “Bạn tách như vầy mới đúng nè!”, “Hi Hi ...
bạn lột vỏ kiểu đó thì chậm rì hà, coi tui làm rồi làm theo nha !”... các học viên cũng
vui vẻ hướng dẫn công việc cho những người bạn mới của mình, không quên hỏi
thăm những chuyện về thành phố, cả những quan tâm rất ... con gái như “quán bò lá
lốt ở đường Phan Xích Long còn bán không?”.
Xen lẫn những câu chuyện vui nhộn, có lúc không khí lại vui nhộn chùng
xuống vì xúc động. “Cảm ơn tất cả các bạn đã đến đây. Nhìn các bạn biết sống vì
cộng đồng, mình cảm thấy hổ thẹn và hối hận khi đánh mất tuổi trẻ vì ma tuý” - một
cô bạn học viên đã không giấu được nước mắt khi tâm sự với chúng tôi .
Cùng chơi...
Không chỉ trao tặng nhiều món quà thiết thực như tivi, dụng cụ thể thao, sách
báo..., các chiến sĩ áo hồng còn khuấy động không khí của trung tâm Bình Đức bằng
những hoạt động thể thao, văn nghệ sôi nổi. “Trước giờ tui chưa bao giờ được chơi
mấy trò tưng bừng như vầy!” - vừa tham gia xong trò nhảy bao bố, anh bạn học viên
Q.T (19 tuổi) liền hồ hởi cho biết. KHông chỉ thi trò chơi vận động, áo hồng và áo
xanh còn giao lưu trong một “hội thao mi-ni”với những trận đấu bóng chuyền, bóng
đá, bóng bàn... đầy khí thế và không kém phần đẹp mắt. Một bạn học viên khoe:
“Hoạt động thể thao của trung tâm xôm tụ lắm. Hầu hết các anh em ở đây đều có ý
thức tập luyện để giữ sức khoẻ mà”.
Page 2 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
“Xôm tụ” nhất là không khí của đêm văn nghệ giao lưu giữa trời với những
tiết mục “cây nhà lá vườn” giữa chiến sĩ và học viên. Chẳng còn phân biệt ai là áo
hồng, ai là áo xanh, những gương mặt trẻ ngồi sát bên nhau, cả trên sân khấu lẫn
dưới khán giả. “Chà, công phu quá, hoành tráng chẳng kém gì... chương trình văn
nghệ chuyên nghiệp!” - nhiều chiến sĩ xuýt xoa khi thưởng thức những giọng ca, điệu
múa... điêu luyện của các học viên trung tâm. Còn với các học viên thì: “Tui khoái
nhất là màn khiêu vũ tập thể. Trước đây tui đi sàn nhảy như ăn cơm bữa nhưng chưa
bao giờ được nhảy vui và thân tình như thế này!”
Ấn tượng lớn nhất của chúng tôi khi tham gia Kì nghỉ hồng tại trung tâm cai
nghiện ma tuý Bình Đức là chứng kiến được nổ lực chiến thắng ma túy, chiến thắng
quá khứ sai lầm để hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn của những bạn trẻ nơi đây.
Trò chuyện với các công nhân xưởng may Tân Châu vừa được khai trương trong
khuôn viên trung tâm, có thể thấy đề án sau cai nghiện của thành phố đã chứng
minh được ý nghĩa và hướng đi, đúng đắn. Ánh mắt của nhiều học viên ngời lên khát
vọng và tự tin về sự đổi đời khi có được một nghề nghiệp trong tay. Cô bạn Mai Lan
(nhà ở Q.7), công nhân xưởng may Tân Châu khoe: “Sau khi hoàn thành 24 tháng
cai nghiện, mình được học nghề may và trở thành công nhân của xưởng may này, có
thu nhập đàng hoàng. Không còn dính đến ma túy, giờ lại có nghề trong tay, kiếm
được tiền bằng sức lao động của mình, còn gì vui hơn nữa chứ!”
Minh Tùng
ÁO XANH GIỮA RỪNG
Hiện trung tâm cai nghiện ma túy Bình Đức có hơn 1.400 học viên, được quản
lý bởi vỏn vẹn 114 giáo dục viên. Và một trong số 114 con người ấy có đến 40% là
những bạn trẻ chưa quá 25 tuổi, phần lớn những trí thức trẻ tình nguyện đến từ
TP.HCM và các tỉnh.
Quê ở Hà Tĩnh, tốt nghiệp khoa học Xã Hội học (ĐH Khoa Học Xã hội và Nhân
văn TP.HCM) năm 2001, anh bạn Trần Hải Đăng tình nguyện về làm việc tại trung
tâm Nhị Xuân. Công việc đầy khó khăn, lại chưa hề có chút kinh nghiệm nào, nên có
lúc Đăng không chịu nổi áp lực công việc. Nhưng cuối cùng, sau khi chuyển về trung
tâm Bình Đức, Đăng bám trụ vùng đất hẻo lánh này đã 21 tháng. Cũng có những lúc
nhớ nhà, bạn bè, nhưng “chính tình cảm của các anh chị học viên ở đây đã níu chân
mình ở lại. Mình muốn được làm gì đó để giúp đỡ họ”, Đăng kể: “Xúc động nhất là có
học viên tâm sự với mình: tại tụi em làm sai mà mấy anh chị cũng phải lên đây, em
hối hận lắm”.
Còn cô bạn Trần Thị Thanh Thảo, được mọi người gọi đùa là “hoa khôi Bình
Đức”, 22 tuổi đời nhưng đã có ba năm kinh nghiệm làm giáo viên từ lúc trung tâm
Bình Đức còn là trung tâm Phú Văn (cũ) thì: “Ban đầu, mới tiếp xúc với các học viên,
mình cũng thấy... sợ nhưng giờ thì quen rồi vì nhiều học viên cũng rất tình cảm. Khó
khăn nhất là ổn định tâm lý cho những học viên mới. Nhiều người nhớ nhà muốn trốn
về, mình phải trò chuyện để họ hiểu mà tình nguyện ở lại”.
Nhiều gnười cảm thấy “ngưỡng mộ” những giáo dục viên trẻ nơi đây khi họ
tình nguyện “bỏ phố về rừng” Nhưng những bạn trẻ này thì chỉ suy nghĩ đơn giản:
“Có gì to tát đâu, tuổi trẻ mà, hễ thấy việc gì đúng thì làm thôi”.
P.V
CHÂN DUNG TUỔI MỚI LỚN
TIẾNG VE
Dạo này tới trường có trễ giờ một chút, bác bảo vệ vẫn thông cảm mở cửa
cho vào. Cuối năm rồi, bác cũng không khoái hành tội học sinh thì phải. Nhưng
không như những đứa khác, Nó lại là đứa thường xuyên đi trễ. Vẫn cho vào đấy,
nhưng bác luôn tỏ thái độ không vừa ý. Cái hồi đi học trễ còn bị ghi tên và quét sân
trường, mỗi lần thấy nó bác đều bảo: “Tôi biết tên rồi, vào đi”. Nó nghe động chạm
tự ái lắm, hôm sau quyết tâm nhảy rào vào trường. Cái hàng rào phía sau cổng
Page 3 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
Nó nghe đấy. Bực lắm, nhưng rồi đâu lại vào đấy cả thôi. Cô Phương bắt đầu
để ý khi nguyên nhân làm lớp tụt hạng luôn có sự góp mặt của nó. Đi học muộn là
nguyên nhan thường trực, ngoài ra còn nói chuyện trong giờ, làm việc riêng trong
giờ... hàng ngàn thứ mà nó thấy ngừơi ta gọi là tội thì vô lí lắm. Thực tình với những
giờ mà giáo viên giảng hay, môn học cuốn hút thì nó cũng ngoan ngoãn chả kém ai.
Chỉ những khi tẻ nhạt, nó mới phải hoạt động gì khác để chống lại cơn buồn ngủ.
Như vậy , lỗi lầm đâu phải hòan toàn từ phía nó.
Giờ giáo dục công dân, nó cảm thấy những câu mà ông Mác và Lênin nói
mang tầm cao siêu quá. Cao siêu như thế thì... không cần thiết nghe. Nghe mà
không hiểu thì chẳng biết áp dụng vào đâu, chẳng để làm gì. Đang nghĩ già nghĩ non
như vậy thì con Ý kiếm đâu được mấy quyển bói toán. Còn gì thú vị hơn thế?! Hai
đứa chụm đầu lại, hí hửng: “tám rưỡi” ... “á, chết rồi, hôm nay là ngày đen đủi của
mày nhé!” . Như thần người ra: “tao cóc tin”. Con Ý vẩu môi ngoa ngoắt: “thế mà
cũng bói?”. Lẽ ra chuyện chỉ dừng lại đó. Nhưng thầy lại phát hiện được. Lại phải
nghe một lô lốc những câu giảng dạy đạo đức và yên vị trên sổ đầu bài. Lại phải ra
chiều biết lỗi, ngồi tiếp những câu duy vật cứng ngắt khó gặm. Nó chán ngán đưa
bút vẽ vẽ tô tô thêm vào những hình kì quặc ai vẽ sẵn trên bàn xỉn nâu một cách
không chú ý. Thấy chân tay thừa thãi quá, cũng chẳng quan tâm mình đang vẽ gì.
Chỉ biết có lúc, nó đã rủa bọn lớp chiều thậm tệ khi vẽ nhăng nhích trên bàn. Ông
thầy vẫn còn “để ý” nó, chầm chậm đi xuống, suýt nhảy dựng lên khi đụng phải cái
hình đầu lâu nhăn nhở nhe răng, lại còn có hai khúc xương đặt chéo nữa chứ, trông
gớm chết. Thầy nổi giận đùng đùng. Nó nói sao cũng không nghe, một mực cho rằng
nó vẽ bôi bác thầy. Nó không cãi lại, tự nhủ “sao thầy nghĩ thầy xấu trai đến vậy
?”... Đúng là một ngày đen đủi.
“Sự kiện” đó buộc cô Phương phải “mời” nó nói chuyện riêng. Không hiểu sao
cô cứ suy nghĩ chỉ nó là người có lỗi, dù cả cái tên Ý ghi sờ sờ trong sổ đầu bài thế
kia. Nhưng nó không giận. Nó tự nhủ, gánh tội cho cả bạn mới đáng mặt... anh
hùng. Dù sao thì nó cũng òn chút biết ơn cô vì cô chưa thẳng tay mời phụ huynh như
các thầy cô vẫn thường làm. Cho là gan cóc thì nó cũng như không ít đứa khác, sợ
những buổi hẹn phụ huynh lắm. Dám làm đấy, nhưng vẫn... chưa dám chịu. Cái gì
chứ để bố mẹ phải bực vì sự đổ đốn của con cái thì không thể. Nó chưa nghĩ tới có
phải vì thương mẹ không, mà chỉ nghĩ tới những bài thuyết giảng của mẹ là phát sợ.
Còn ghê gớm hơn thầy giáo dục công dân, vì mẹ chỉ có một mình nó nên không mau
quên, và gặp nó hàng ngày, hàng giờ nữa chứ.
Nó ngồi trước mặt cô, không tỏ rõ một thái độ gì. Nó luôn thấy những điều cô
nói rất đúng, nhưng cũng không nghĩ những gì mình phạm phải là ghê gớm. Khập
khiểng như thế đấy ... Đột nhiên cô đưa tay ra trước mặt nó:
- Em nắm tay cô và hứa sẽ không phạm lỗi gì nữa đi, cô bé! Chỉ còn thời
gian rất ít, em không muốn để quãng thời gian này thật ngọt ngào sao?
Nó tròn xoe mắt. Nắm lấy tay cô, thấy mình bỗng hoá bé nhỏ. Và sững
người bàn tay cô gầy quá!
Bọn lớp nó chuyền tay nhau viết nhật kí. Viết cả trong những giờ học môn
phụ . Thầy cô cấm đoán cũng không được, rồi thôi. Cấm học trò yêu thì còn có lí.
Cấm chúng dành cho nhau những lời kỷ niệm thì vô lý quá . Nó thấy trò đó thật nhạt
nhẽo. Năm nào cũng vậy, khoá nào cũng vậy, kéo nhau viết như phong trào, Sao
Page 4 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
không cũ? Sao không nhàm? Nhưng chính nó một ngày kia, cũng nhờ đứa bạn thân
ghi cho trang lưu bút đầu tiên. Đơn giản chỉ vì muốn níu giữ một chút gì đó làm kỷ
niệm khi biết nó sẽ qua. Nhưng khi quyển sổ khép lại trang cuối, khi ngày cuối cùng
cũng gần kề, nó đọc và bật khóc. Những ngày cuối, vẫn là điệu cười trong veo 18
đấy, nhưng thóang chút bồi hồi, thóang những long lanh. Chỉ cần nghe một tiếng hát
“thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại những kỷ niệm”, lại có đứa úp mặt rưng rức, và
những đứa khác ngẩn ngơ ngân ngấn nước mắt nhìn nhau. Nó chợt hiểu, lưu bút
không bao giờ nhàm cũ vì đó là tình cảm. Tình cảm thì luôn nồng nàn và chẳng cũ
bao giờ. Cũng như những ngày này, nó biết chắc mình sẽ chẳng bao giờ quên được
đâu.
Nó trở lại trường sau những kỳ thi. Cổng trường ơ hờ khép. Những bông
phượng cuối mùa còn níu lại trên vòm lá. Tiếng ve cũng hoá đơn côi khi chỉ còn một
vài chú quên mùa dậy muộn. Thưa thớt thôi, nhưng cho nó một chút gì đó cảm nhận
những ngày tháng kỷ niệm của nó còn gần lắm. Bác bảo vệ thóang ngạc nhiên khi
nhìn nó, mặt lộ rõ vẻ hân hoan. Bác kêu nó vào uống trà, nói chuyện như người lớn.
Lại nhắc về tội danh nhảy rào của nó, bảo coi chừng khó lấy chồng?! Mà thôi, bác có
hai thằng con trai, một đứa học Công an, đứa kia học Hàng hải, mày thích đứa nào
bác gả! Nó cười bẽn lẽn, đánh trống lãng nói: “Nhà bác toàn những anh giỏi giang
thế kia, con ngại lắm. Mà bác không sợ con nhảy rào, làm lở tường nhà bác à?” Bác
bảo vệ lắc đầu cười thật hiền, như sực nhớ ra, bác hỏi vội: “Đi thăm cô chưa?”. Nó
nhìn như dò hỏi. Giọng bác nghẹn lại: “Không biết gì ư con? Cô bệnh từ dạo trong
năm, nhưng sợ lớp mày năm cuối dễ bị ảnh hưởng nên không dám nghỉ, cố theo đến
cùng. Cô mày thế mà tội, chắc cũng chẳng sống được bao nhiêu nữa, bệnh viện trả
về rồi...”. Nó vơ vội túi xách, chào bác rồi ba chân bốn cẳng chạy. Chỉ sợ như không
còn đựơc trò chuyện với cô nữa.
Nhà cô trống và buồn, vẫn là mấy người đấy, nhưng vật vờ như những cái
bóng. Không ai muốn gì với ai, sợ làm vỡ nốt khoảnh khắc yên bình hiếm hoi còn lại.
Cu Tuấn , con cô chọi bắn bi ngoài sân thấy nó, reo khẽ: “chị Như!”, rồi kéo tay nó
dẫn vào.
Cô nhìn nó bằng ánh mắt như cảm ơn, và gần gũi lạ.
Nắng đã chiều mất rồi.
Những con ve cuối mùa lột xác, không còn kêu, nghe như có tiếng thở dài...
Võ Thu Hương
CĂN PHÒNG NHỎ CỦA EM
Căn phòng nhỏ đầy ắp những ước mơ
Những cánh cò em xếp
Những ngôi sao em xếp
Trong sáng những niềm tin cổ tích
Căn phòng nhỏ đầy ắp những sắc màu
Tuổi thơ em đã vẽ
Cánh diều em đã vẽ
Khát khao gió chiều khi em nắn nót
Căn phòng nhỏ nồng nàn một hương hoa
Những bông hoa em trồng
Nụ hoa em không hái
Những chậu hoa em mang cả vào phòng
Căn phòng nhỏ mở ra những chân trời
Những quyển sách em đọc
Những bài thơ em viết
Page 5 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
Tấm lòng em dung dị như lá xanh
Căn phòng nhỏ giăng mạng nỗi nhớ
Nụ cười sáng của em
Tiếng hát tươi của em
Vọng hiện lại giữa bốn phía tường
TỪ PHÍA BIỂN VÀ EM
Cô gái đến từ biển
Cười giòn sóng lục
Tôi hỏi em về bình minh và hoàng hôn
Và em hồn nhiên đôi mắt xanh
Em thổi gió vào lớp học
Những chiếc vỏ áp vào tai
Em hát – tình yêu cho biển
Tiếng hát cuộn đá ghềnh lên đỉnh trời
Em căng đầy sức biển
Sao vẫn mộng mơ
Ngắm mưa trong thành phố
Em nói mưa ở biển đẹp hơn
Em nồng nàn của song
Em dịu dàng của gió
Em mơ mộng như bờ
Em đến từ phía biển
Tôi đến với biển từ phía em
Ngô Thành Phương (Cần Thơ)
TUỔI CHÚNG MÌNH
TÌNH BẠN LÀ GÌ ?
Bạn có biết chữ “TÌNH BẠN” (Friendship) trong tiếng Anh có nghĩa là gì
không? Ở mỗi chữ cái đều chứa đựng những ý nghĩa để tạo nên một tình bạn đẹp.
Nào chúng ta hãy cùng khám phá nhé!
Fun: Là biết bao niềm vui thích mà bạn bè đã và sẽ mang đến cho bạn trong
cuộc sống này.
Respect: Hãy luôn tôn trọng những mối quan hệ bạn bè. Trước hết cứ tôn
trọng lẫn nhau và hiểu rằng khi bạn tôn trọng họ cũng chính là bạn đang tôn trọng
chính mình.
Interest: Thật hạnh phúc khi bạn được bạn bè quan tâm. Những lời hỏi thăm
chân tình, những dòng mail ngắn, những lá thư đầy tâm sự hoặc chỉ một cú điện
thoại thôi cũng đủ sức tạo nên tình bạn... dù cho hai bạn ở cách xa nhau. Vì cả hai
biết rằng họ đang nghĩ về nhau.
Eagerness: Nhiệt tình sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau dù bất kì hoàn cảnh nào
trong cuộc sống. Thế mới là một người bạn tốt chứ!
Nice things: Là tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta làm cho nhau. Vì có
như thế tình bạn mới có thể tồn tại được.
Dependability: Sự tin cậy , tin tưởng là một phần tạo nên tình bạn bền
vững. Vì tình bạn đẹp không có chỗ cho sự nghi ngờ đâu.
Share: Đương nhiên vẫn có sự chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc
sống. Chỉ có sự chia sẻ mới là sợi chỉ đỏ cột chặt mối quan hệ này.
Page 6 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 528 www.MuctimVN.com
Honest: Tình bạn cần lắm sự trung thực. Có trung thực với nhau, hiểu nhau,
thông cảm cho nhau thì mới là bạn của nhau được chứ.
Important: Không ai muốn mình cô đơn cả, vậy bạn cứ xem những người
bạn thân của bạn là một phần quan trọng của cuộc sống.
Present: Mỗi ngừơi bạn là một món quà mà cuộc sống mang đến cho bạn.
Vậy còn chần chừ gì nữa mà không mở lòng ra để đón nhận món quà ấy ! Có vô vàn
đìêu kì diệu tuyệt đẹp mà tình bạn mang đến cho chúng ta .
Boy dễ thương
“QUẲNG” ĐI NHỮNG ĐIỀU PHIỀN MUỘN
Một ngày mới lại bắt đầu , có điều gì phiền muộn , bực bội của ngày cũ
bạn hãy... quẳng nó đi. Bằng cách nào ấy à? Lập thử một cái “list” xem bạn
muốn gì nhé ...
1. Bắt đầu từ bây giờ , nếu muốn làm việc gì đó, bạn nên cố gắng làm cho bằng
được thay vì bỏ cuộc nửa chừng hoặc nhờ người khác làm giúp. Thật chẳng có gì
tồi tệ bằng việc chưa chiến đấu mà đã đầu hàng. Chiến đấu với tính nhút nhát,
với những khuyết điểm của bản thân cũng là một cuộc chiến thú vị đấy chứ!
2. Thay vì ganh tị, bạn nên chấp nhận thành công của bạn bè. Tại sao phải tiếc một
lời khen nếu điều đó có thể động viên tinh thần và đem lại niềm vui cho người
khác? Khi bạn cảm thấy vui với niềm vui của người khác và muốn chia sẽ với họ
là khi bạn thật sự trưởng thành. Chắc bạn đâu muốn mình cứ “bé bi” hoài, phải
không?
3. Nếu có dịp, hãy thử một lần đứng thuyết trình trước lớp về đề tài mà bạn cảm
thấy tâm đắt. Có thể điều đó sẽ giúp bạn mạnh dạn, tự tin hơn. À đây cũng là cơ
hội để bạn bè hiểu bạn hơn đấy!
4. Hãy luôn tự nhắc mình là trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù khó khăn nhất, bạn
cũng dám đương đầu nó. Cố gắng vượt qua những “chướng ngại vật”, bạn sẽ
thấy mình mạnh mẽ hơn. Nhưng quan trọng là sau mỗi lần thất bại bạn phải rút
ra được bài học cho mình đấy nhé, chứ đừng vấp ngã rồi tiếp tục té hoài thì...
đau lắm. Hì Hì!
5. Hãy là chính mình và luôn cố gắng gìn giữ “cái tôi” để không ai có thể bắt bạn
phải làm những việc bạn không muốn hoặc cảm thấy không phù hợp. Bản lĩnh
tuổi tím nằm ở chỗ đó đó bạn ạ!
6. Bạn có thể tự thưởng cho mình nếu cảm thấy thật sự xứng đáng. Một chuyến đi
nghỉ mát vào dịp hè với gia đình, bạn bè chẳng hạn. Năm vừa rồi chẳng phải bạn
đã gặt hái được nhiều thành quả hơi bị “sup-pe” nhờ họcmiệ mài đến nỗi... quên
cả mình là ai rồi sao (Híc híc!).
7. Qua nhà và rủ đứa bạn chí cốt từ thưở tóc còn để... chỏm đi chơi. lâu quá không
gặp nó rồi còn gì!
8. Lên kế hoạch học thêm một môn năng khiếu nào đó trong dịp hè, biết đâu bạn
chẳng phát hiệ ra khả năng tiền ẩn của mình? He he!
9. Cuối cùng, cho dù thế nào đi nữa, bạn cũng phải luôn yêu quý bản thân mình
bằng cách ăn uống nghỉ ngơi và học tập đúng cách. Đừng quên điều quan trọng
này nhé!
Kế họach đã có sẵn rồi . Alê , “xài” thử xem sao , bạn nhé !
Song Còi
Page 7 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
BẠN CẦN BIẾT
NHẮN TÌM EM
Anh tên Nổ Lốp Bốp, cư ngụ tại ấp Pháo Binh, xã Tiểu Liên, huyện Đại Liên,
tỉnh Đại Pháo.
Nhắn tin tìm hai em là Nổ Lóc Bóc và Nổ Lép Bép đã bỏ nhà đi từ sáng sớm
đến giờ chưa thấy về. Nay hai em đang ở đâu về gấp vì anh không biết phải nổ với
ai, ở nhà “nổ” một mình buồn lắm.
Ai thấy Nổ Lóc Bóc và Nổ Lép Bép ở đâu xin nhắn về địa chỉ trên, xin hậu tạ...
Một chục trái “Bôm” (đảm bảo ngon, ngọt.
Hồng Phước (Bến Tre)
NỤ CƯỜI NGOẠI NHẬP
THẤY...
Hai nhà thám hiểm lạc trong rừng rậm Châu Phi. Bất ngờ họ gặp thổ dân. Một
người hỏi:
- Anh có thấy một con chim khổng lồ với đôi cánh mênh mông bằng sắt không?
- Không! Nhưng cách đây 30 km, tôi thấy một chiếc máy bay đang chờ khách đi
lạc.
- ?!?
Thành Nghĩa (Trà Vinh)
TẠI SAO?
Trong một buổi biểu diễn, một ca sĩ nói với các fan:
- Các bạn biết không, trước một buổi biểu diễn tôi đều cầu Chúa cho tôi có một
giọng hát thật hay, và tôi biết rằng Chúa có nghe thấy...
Bỗng phía dưới khán giả có tiếng hỏi:
- Thế tại sao Chúa lại không làm?
Tuyết Hồng (Q.1)
NHÀ KHOA HỌC
Trong phòng thi vấn đáp.
Thầy: Kiến thức của anh rất tồi, tôi cho anh cơ hội cuối. Anh hãy kể tên ba
nhà khoa học nổi tiếng mà anh biết?
SV: Dạ, đó là Einstein, Newton và ... xin lỗi, tên thầy là gì ạ ?
Xuân Uyên (Tiền Giang)
LẦN THỨ MẤY?
Terry và bạn gái đi du lịch ở một nước châu Á. Nơi đây, mọi biểu hiện tình
cảm đều bị cấm.
Buổi chiều đang đi dạo quanh bờ biển thì Terry bất ngờ ôm hôn cô bạn gái,
ngay lập tức, một viên cảnh sát xuất hiện và phạt Terry 10 đô la và bạn gái Terry 30
đô la.
Thấy lạ, Terry hỏi:
- Sao số tiền phạt bạn gái tôi lại nhiều hơn tôi gấp ba lần?
- Vì anh vi phạm lần đầu tiên, còn cô ấy từ sáng tới giờ đã lần thứ ba rồi.
- ?!?
Hột Trai (Củ Chi)
CÓ VĂN HOÁ
Một phóng viên mới vào nghề tại một tạp chí ở thị trấn nhỏ và đang trong thời
gian thử việc. Anh ta đi quanh khắp thị trấn, cuối cùng cũng tìm được một tin để làm
bài viết của mình: “Bà Smith bị thương trong một vụ tai nạn ô tô hôm nay, nhưng
Đánh máy: mymy Page 1 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
may thay bà đã được đưa kịp vào bệnh viện và chỉ bị một vết rách ở ngực”. Nhưng
khi đọc bài của anh chủ bút tức giận nói: “Đây là tờ báo có văn hóa. Chúng ta không
dùng những từ kiểu như “ngực” hay cái gì đại loại như vậy vào đây. Bây giờ, hãy
quay về và nghĩ ra một cái gì thích hợp hơn!”. Người phóng viên tập sự suy nghĩ rất
lâu mà cũng không tìm ra. Cuối cùng, anh đưa cho chủ bút bài viết của mình: “Bà
Smith bị thương trong một vụ tai nạn ô tô hôm nay. Nhưng may thay, bà được đưa
kịp vào bệnh viện và chỉ bị một vết rách ở (.) (.)”
Quốc Dũng (Q.7)
THƠ NHÉO NGANG HÔNG
MƯỜI THƯƠNG
(Dành tặng những bạn có tâm hồn ăn uống)
Một thương gỏi trộn thịt gà
Hai thương em “dứt” cơm cà mắm nêm
Ba thương gà ác vịt tiềm
Bốn thương xà lách trộn thêm dầu mè
Năm thương bò nấu đậu que
Sáu thương cua biển rang me thơm lừng
Bảy thương bò nướng lửa hồng
Tám thương ốc hấp lá gừng muối tiêu
Chín thương vịt nấu hạt điều
Mười thương... thương hết, bao nhiêu... ăn... hổng vừa!
Thái Hùng (Lâm Đồng)
MÙA TRÊN NGÓN TAY
Mỏng manh nhưng chứa đầy kỷ niệm, “Mùa cỏ biếc” đưa bạn về với khoảng
trời riêng, nơi ấy tuổi thơ như một câu chuyện cổ tích đẹp mãi, đẹp mãi. Và đẹp hơn
khi ta chợt nhận ra trong tâm hồn mỗi người có một khoảng trời xanh biếc non tơ...
EM VÀ CỎ Tuổi thơ của tôi lớn lên cùng những đồng cỏ xanh rờn. Tôi tha hồ
chạy nhảy lăn nhào và ngửi hương thơm nồng nhưng hăng hắc của cỏ.
Tôi nói với em rằng cỏ mát rượi như giọng hát và mái tóc của em... Em chỉ
mỉm cười và khẽ lắc đầu, em không tin và không biết.
Một trưa tháng năm, cái nóng oi bức của Sài Gòn bị xua tan sau một trận mưa dài.
Tôi đem đến cho em một vạt cỏ được trồng cẩn thận trong một khay gỗ, một loại cỏ
kiểng dày và mượt. Em vui lắm, từng ngón tay em gầy vuốt nhẹ nhàng trên đám cỏ,
tôi chợt có một cảm giác khó tả... Em khóc, từ hai khoé mắt mờ đục hai dòng nước
trong suốt rơi ra giọt nước mắt tủi thân hay là giọt nước mắt hạnh phúc, tôi cũng
không biết nữa. Chỉ biết rằng, trong những giọt nước mắt ấy có cả một vùng đồi đầy
cỏ xanh mềm. Những vạt cỏ thật sự mềm mượt xanh biếc và non tơ...
Minh Thuận (Trường ĐH Luật)
ĐIỀU KÌ DIỆU
Tháng ba nắng như lửa đốt. Tháng tư đón gió tràn về. Những cơn mưa đầu
mùa rải bước, cỏ cựa mình khẽ nghiêng đón bình minh.
Và một sớm em thấy mình lạc bước, cỏ thật mềm êm dịu mỗi bước đi. Mùi đất
mẹ e ấp trong ngực áo, hương đầu mùa mơn trớn vạt cỏ tơ.
Em nhặt lá thả làm thuyền trôi ngược
Nước một dòng trong mát chảy vào tim
Mùa lại đến, ôi thương yêu là lạ
Lúa lên xanh, xanh áo mẹ đầu bờ
Hoa khoe sắc, vàng đôi bờ thương nhớ
Cho em về trong câu hát ngày xanh.
Như Nguyệt (Trường ĐH KHXH và NV)
Đánh máy: mymy Page 2 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
MÙA KỈ NIỆM
Ta đợi gì trong cơn mưa đầu hạ. Kỉ niệm mùa thi bỗng ùa về ngập tràn kí ức
tuổi thơ. Ngày ấy, người thường bảo tôi cùng xếp giấy thả thuyền, gởi những mơ ước
cùng sông nước. Tôi vô tư hỏi: “Rồi sẽ đi về đâu”, người trả lời: “Đại dương lớn thế,
rồi sẽ có nơi thuyền đến”.
Thích nhất là những ngày rong ruổi cùng người khắp cánh đồng cỏ, trò chơi
bịt mắt bắt dê luôn làm tôi phải cười nắc nẻ. Dường như ở cái xóm nghèo này tuổi
nhỏ vẫn thường chỉ biết quanh quẩn ngoài đồng, khi thì thả diều, lúc lại đuổi bắt
bướm hái hoa.
Có ngả mình theo gió từ phương xa về, nối tiếp chạy đến chân trời, cả không
gian trải dài một màu tươi non, biêng biếc, vô tận... Một tuổi thơ đẹp như cổ tích.
Tôi đã yêu màu cỏ ấy dù rằng người không còn bên tôi. Lũ trẻ con ngày ấy, giờ này
còn được mấy ai gắn bó với đồng quê? Tôi không trách người ra đi nhưng lại dỗi hờn
vì sao cỏ vẫn xanh dọc lối về quá khứ, mùa cỏ biếc năm nào tôi tưởng đã giấu chặt
được vào tim.
Đường tôi đi...
Cỏ lướt thướt những hạt sương mai loè nhoè trong ánh mắt.
Có lẽ nào... mùa cũ... đã xa xôi...
Vũ Bích Thu (Bình Phước)
DỌC LỐI CHÂN ĐI
Đã bao lần ta mơ được trải mình trên thảm cỏ xanh mướt, đưa mắt nhìn trời
rộng; nghe tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót văng vẳng bên tai rồi ngửi bao mùi
hương hoa lẫn trong gió và cảm nhận từng tia nắng ấm ban mai đang vuốt ve dịu
dàng. Bình yên đến lạ trong giấc mơ với cỏ.
Ta biết đó chỉ là giấc mơ giữa chốn thị thành náo nhiệt này. Cuộc sống hàng
ngày khiến ta quên đi những ước mơ bé nhỏ một thời nuôi dưỡng tâm hồn ta. Cỏ nơi
đây không mềm mại như ta đã mong, vậy mà lòng vẫn yên đến lạ. Có lẽ không yêu
dáng vẻ của cỏ bằng chính sức sống mãnh liệt ẩn chứa trong từng nhánh cỏ mong
manh. Dù hè, xuân hay thu hoặc đông, đâu đâu ta cũng bắt gặp một sắc biếc
nhẹnhàng sâu lắng.
Ngày bé, ta thường thích thú ngắt ngọn cỏ non ngậm vào miệng, cảm nhận vị
ngọt, vị hăng xen lẫn, từng đi kiếm những cọng cỏ cho trò chơi bán hàng. Ta rất
ngạc nhiên tại sao chân cỏ cắm vào đất lại trắng toát lạ kì. Lớn lên, ta không còn đủ
thời gian để nghĩ đến “điều không thực tế” ấy. Và đôi lúc ta giật mình khi vô tình
thấy sắc cỏ ven đường. Cỏ theo chân ta một quãng đường dài!
Thanh Tuyền (TP.HCM)
168 GIỜ VÒNG QUANH THẾ GIỚI
- Sau 6 năm cấm cửa, nay Châu Âu cho pháp buôn bán ngô (bắp) biến đổi gen.
- Bận thi nên Yagira Yuura, diễn viên 14 tuổi Nhật Bản, đã không đến nhận giải
thưởng Liên hoan phim Cannes Y. Yuura được trao giải thưởng “nam diễn viên xuất
sắc nhất - một trong những giải thưởng được chờ đợi nhất cùng với giải cho đạo diễn,
nữ diễn viên xuất sắc. Học tập là quan trọng mà!
- 192 quốc gia thành viên của tổ chức Y tế thế giới (WHO), trong đó có nước ta, đã
đồng ý chuẩn bị đưa ra một kế hoạch chưa từng có nhằm thay đổi thói quen ăn uống
toàn cầu, bảo vệ sức khoẻ con người.
- Các nhà khảo cổ Trung Quốc vừa tình cờ phát hiện một nghiã trang có nhiều ngôi
mộ cổ nhất từ trước đến nay (cỡ... 3000 năm tuổi) tại vùng Qishan. Hiện các nhà
khảo cổ và sử học vẫn chưa thống nhất nên giữ nguyên hiện trạng mộ hay đưa vô
bảo tàng.
Đánh máy: mymy Page 3 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
- Bức ảnh thiên tài Einstein thì chẳng có gì lạ nếu như nó không được nghệ nhân Cao
Zhigang (Trung Quốc) chạm trổ trên... quả trứng! Cuộc thi thú vị này thu hút 40
nghệ nhân khắp thế giới.
- Ba năm trước, một cô giáo trường trung học Bắc Kinh có ý tưởng... cho phép những
cô cậu học trò đang có tình ý được... ngồi gần nhau trong lớp. Cô lí giải như thế tốt
hơn tách hai người ra như cách làm của hầu hết giáo viên Trung Quốc trước đây! Kết
quả thử nghiệm cho thấy các đôi được ngồi kế nhau học ngày càng... tấn tới (?!).
Các nhà giáo dục bắt đầu tranh cãi chuyện nên hay không nên cho các “cặp” ngồi
gần nhau.
Hiếu Nghĩa - Nhật Thanh (Tổng hợp)
TIẾT HỌC NGOẠI KHOÁ
VÀI ĐIỀU THÚ VỊ VỀ GIAO THÔNG
- Trung bình một ngày mỗi người mất khoảng hơn 1 giờ cho việc đi lại.
- Bạn nghĩ tình trạng kẹt xe chỉ xảy ra ở thời hiện đại? Lầm to! Ngay từ năm 45
trước Công nguyên, thành Rome đã cấm tất cả các loại phương tiện (bao gồm
xe ngựa) lưu thông trong thành phố vào ban ngày (chỉ được đi vào ban đêm)
để tránh ... ùn tắt giao thông (!).
- Đèn tín hiệu giao thông được sử dụng ngay trước khi xe ô tô ra đời.
- Chuyến bay ngắn nhất thế giới là đường bay từ một hòn đảo của Westray đến
Papay (Scotland), chỉ mất ... 2 phút.
- Hiện trên thế giới có khoảng 1 tỉ chiếc xe đạp, nhiều gấp đôi xe gắn máy.
- Chiếc xe lửa đầu tiên trên thế giới (ra đời ngày 21/2/1804) chỉ có tốc độ
8km/h
- Thuyền buồm được người cổ đại sử dụng từ năm 2000 trước Công Nguyên.
- Năm 1913, Russian Airline là hãng hàng không đầu tiên trên thế giới lắp đặt...
nhà vệ sinh trên máy bay.
Đông Duy
BÍ MẬT CUỘC SỐNG
CHỨNG MINH
Tôi có hai nhỏ bạn thân.
Cấp 1, tôi tình cờ nhặt được viên phấn không bụi màu tím, một vật thật quí
hiếm và đẹp với tôi lúc bấy giờ. Tôi bẻ viên phấn làm ba phần bằng nhau, dúi vào tay
hai nhỏ: “Giữ kĩ nhé, đây là vật chứng minh tình bạn tụi mình!”
Cấp 2, chúng tôi lớn hơn một chút. Chúng tôi bắt đầu biết diện, biết điệu, biết
sắm sửa, biết trang điểm. Ba đứa dắt nhau vào PNJ mua ba chiếc lắc giống hệt
nhau: “Ừ, giữ lấy, chứng minh tình bạn của tụi mình”.
Cấp 3, chúng tôi trở thành thiếu nữ, cùng chia sẽ nhau những rung động đầu
đời, những cảm xúc không thể định tên. Ba đứa chung nhau một cuốn sổ làm nhật
ký chuyền tay: “Để chứng minh và ghi lại tình cảm tụi mình một thời mới lớn”.
Nhưng rồi viên phấn màu tím qua thời gian vỡ vụn, còn lại mấy mẫu bé tí ti.
Chiếc lắc mua chung, tôi đánh mất lúc nào chẳng biết, tìm mua lại thì không còn. Và
cuốn nhật ký vô tình bị nhỏ bạn làm ướt, nhòe hết chữ ...
Vậy là ba món kỉ vật “chứng minh tình bạn tụi mình” chẳng còn gì cả. Tôi tiếc
không ư? Tôi có buồn không ư? Hay tôi nên tìm một cách khác để chứng minh tình
bạn? Chắc là không. Tình bạn không dễ gì có được và khi đã có được rồi thì không
cần gì để chứng minh cả.
Trần Thị Bảo Ngọc (THPT Lê Quý Đôn , TP HCM)
BẠN CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG ?
Hiện tại nếu bạn hỏi tôi như thế, tôi sẽ trả lời: “Rất hạnh phúc”. Nhưng trước
đây không lâu, tôi đã từng trả lời “không” cho câu hỏi ấy.
Đánh máy: mymy Page 4 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
Buổi học cuối năm cô giáo dạy anh văn của tôi đột nhiên hỏi cả lớp: “Trong
các em , ai thấy mình không hạnh phúc có thể giơ tay!”. Khắp lớp có rất nhiều cánh
tay giơ lên, trong đó có cả tôi. Cô hỏi lại: “Thế ai thấy mình hạnh phúc ”. Vài cánh
tay lác đác đưa lên rồi lại hạ xuống, có lẽ còn đắn đo suy nghĩ. “Thôi được rồi, các
em để tay xuống hết đi. Không hiểu sao có nhiều bạn bất hạnh thế nhỉ? Có lẽ quan
niệm hạnh phúc ở mỗi người khác nhau. Nhưng mà theo các em thì có phải là hạnh
phúc không khi bên cạnh em còn cha mẹ; có hạnh phúc không khi cơ thể phát triển
bình thường, rồi lớn lên được học hành, được đủ no đủ ấm. Các em thấy mình bất
hạnh hơn những người sống khốn khổ, đói rách; rồi chiến tranh, bệnh tật, chết
chóc... Mỗi bạn trong chúng ta có một hoàn cảnh riêng, không ai giống ai, vì thế có
hạnh phúc hay không hạnh phúc còn là nhận thức và cảm nhận của từng người...”.
Cô dứt lời từ lúc nào mà lớp vẫn lặng im. Bất giác tôi thấy quá xấu hổ thẹn cho chính
mình. Tôi đã từng nghĩ là mình rất bất hạnh khi trên mặt tôi có mụn, tóc tôi xù xì
không óng mượt, gia đình tôi không giàu có; sao tôi không thấy bên tôi còn có cha
mẹ, có anh chị em, bạn bè và cả một tương lai chờ đợi. Tôi quá hạnh phúc rồi còn gì?
Còn bạn, bạn có hạnh phúc không?
Huỳnh Thị Thu (Gò Công Tây , Tiền Giang)
CÙNG ĐỌC TRUYỆN NGẮN
KÌ 1
Ở CHỖ AI CŨNG THÈM (James Thurber)
Ông Martinmua một gói Camels vào tối thứ Hai tại tiệm thuốc lá đông khách
nhất ở Broadway. Sắp tới giờ xem hát và có bảy tám người cũng đang mua thuốc lá.
Người bán hàng chẳng buồn liếc nhìn lên khi ông nhét gói thuốc vào túi áo khoác và
đi ra. Nếu có ai làm ở công ty F&S nhìn thấy ông mua thuốc lá, hẳn họ sẽ rất ngạc
nhiên, vì ai cũng biết rằng ông Martin không hút thuốc, và chưa từng hút. Nhưng
chẳng ai thấy ông cả.
Mới là một tuần kể từ ngày ông Martin quyết định xoá sổ bà Uigine Barrows.
Từ “xoá sổ” khiến ông khoái chí vì nó chẳng gợi tới điều gì ngoài việc sửa lại một sai
lầm – trong vụ này là sai lầm của ông Fitweiler. Ông Martin cả tuần qua đêm nào
cũng ngồi vạch kế hoạch và mổ xẻ nó. Bây giờ đi bộ về nhà ông lại tổng duyệt lần
nữa. Đã cả trăm lần ông bực bội với cái chi tiết thiếu chính xác, cái phần suy đoán
dính vào công việc. Dự án mà ông vạch ra thì táo bạo và tuỳ tiện, mức độ rủi ro khá
cao. Bất cứ chỗ nào cũng có thể xảy ra trục trặc. Và đó chính là điểm tinh vi trong kế
hoạch của ông. Sẽ không ai nhìn ra được bàn tay kì khu, công phu của Erwin Martin,
trưởng phòng hồ sơ của công ti F&S, người từng được ông Fitweiler nhận xét, “Con
người có thể sai lầm nhưng Martin thì không”. Sẽ không ai nhìn ra dấu tay của ông,
tức là, trừ khi bắt được quả tang.
Ngồi trong căn hộ của mình, uống một cốc sữa, ông Martin xem lại vụ xét sử
bà Uigine Barrows của mình, như ông đã làm mỗi đêm trong suốt bảy đêm qua. Ông
ôn lại từ đầu. Gịong quang quác và tiếng cười ngựa hí ngay từ đầu của bà ta đã báng
bổ các tiền sảnh của công ti F&S vào ngày bảy tháng ba năm mộ chín bốn mốt (ông
Martin có biệt tài nhớ ngày tháng). Già Robert, trưởng phòng nhân sự, đã giới thiệu
bà ta là cố vấn đặc biệt mới được bổ nhiệm của chủ tịch công ti, ông Fitweiler. Người
đàn bà này đã làm ông phát ớn ngay lập tức, nhưng ông không để lộ điều đó ra. Ông
đã chìa cho bà ta bàn tay lạnh nhợt nhạt. “Ồ”, bà ta nói, mắt nhìn vào những tờ giấy
trên bàn của ông, “ông đang kéo xe bò dưới mương lên đó hả?” Khi nhớ lại giây phút
đó, bên ly sữa, ông Martin thấy hơi khó chịu. Ông phải tập trung vào các tội lỗi của
bà ta trong vai trò cố vấn đặc biệt, chứ không phải vào các sai sót cá nhân của bà ta.
Điều này ông thấy khó thực hiện quá, cho dù có nêu lên một phản đối và chấp thuận
nó. Nhưng lỗi lầm của bà này, trong tư cách một phụ nữ, cứ lảm nhảm trong trí óc
ông như một nhân chứng bất kham. Gần hai năm qua, bà ta cứ quấy rầy ông. Trong
các tiền sảnh, trong thang máy, ngay cả trong văn phòng của ông, nơi bà ta cứ thỉnh
Đánh máy: mymy Page 5 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
thỏang lọt vào như một con ngựa gánh xiếc, bà ta cứ gào vào mặt ông những câu
hỏi ngốc nghếch. “Ông đang kéo xe bò dưới mương lên đó hả? Ông định phá tung cả
luống đậu đó sao? Ông đang trút sạch thùng nước mưa hả? Ông tính còn gì vét nấy
sao? Ông đang ngồi chỗ ai cũng thèm hả?”.
Chính Joey Hart, một trong hai phụ tá của ông Martin, đã giải thích cái ngôn
từ lảm thảm ấy. “Bà ta chắc là fan hâm mộ của đội Dodger”, anh ta bảo, “Red Barber
tường thuật các trận đấu của Dodger trên radio và ông ta đã xài thứ ngôn ngữ đó -
học thuộc kiểu dân miền Nam”. Joey còn giải thích một hai câu loại đó nữa. “Phá
tung cả luống đậu” nghĩa là quậy phá lung tung; “ngồi ở chỗ ai cũng thèm” nghĩa là
ở vị trí thuận lợi, giống như một tay đập bóng chày đã qua ba lượt đánh bóng mà
chưa đánh hỏng quả nào. Ông Martin phải nổ lực gạt bỏ tất cả những điều này. Nó
thật phiền hà, nó đã khiến ông gần như bị phân tâm, nhưng ông là con người vững
chắc không dễ gì bị đẩy tới chỗ giết người vì những chuyện trẻ con như vậy. Khi trở
lại với luận điểm buộc tội quan trọng hơn đối với bà Barrows, ông thầm nghĩ thật
may là mình đã đứng vững trước những chuyện trẻ con đó. Ông lúc nào cũng giữ
được một vẻ ngoài bao dung và lịch sự. “Ồ, tôi thậm chí còn không tin là ông thích
bà ấy” cô Paird, phụ tá khác của ông, đã từng nói với ông như thế. Ông chỉ mỉm cười.
Một tiếng búa gỗ gõ đanh gọn trong đầu óc ông và vụ xử được tiếp tục theo
đúng cách thức. Bà Uigine Barrows bị kết tội là đã công khai, cố ý và kiên trì nổ lực
phá hoại hiệu năng và tổ chức của công ti F&S. Việc xem xét con đường thăng tiến
quyền hành sắp tới của bà ta là cụ thể, cần thiết và thích hợp. Ông Martin đã biết
được đầu đuôi sự vụ qua cô Paird, người có lẽ luôn tìm ra được mọi chuyện. Theo cô
này, bà Barrows đã gặp ông Fitweiler trong một dạ tiệc và ở đó bà ta đã cứu ông
Fitweiler khỏi những cú vồ vập của một gã sai rựơu to con, đã nhìn lầm ngài chủ tịch
công ty này với một huấn luyện viên bóng bầu dục nổi tiếng đã về hưu. Bà ta đã đưa
ông ấy đến một trường kỉ và làm trò phù phép nào đó. Ngày chủ tịch luống tuổi này
đã đi đến kết luận tại chỗ rằng đây là một phụ nữ tài năng khác thường, có khả năng
phát huy cả ông ta lẫn công ty đến mức tốt nhất. Một tuần sau ông ta đưa bà này
trong công ti với chức vụ cố vấn đặc biệt. Ngày hôm đó sự rối loạn đã đặt chân vào
cửa. Sau khi cô Tyson, ông Brundage và Bartlett bị sa thải và ông Mun sun rũ áo ra
đi, sau đó gởi đơn từ nhiệm qua bưu điện, ông gìa Roberts đã có đủ can đảm để nói
chuyện với ông Fitweiler. Ông ta nói rằng bộ phận của ông Munson đã bị “ít nhiều
trục trặc” và phải chăng chuyện quay về nề nếp cũ là không tốt hơn sao? Ông
Fitweiler đã trả lời dứt khoát là không. Ông ta tin tuyệt đối vào những ý tưởng của bà
Barrows. “Họ chỉ cần cải tiến một chút, một chút cải tiến là đủ”, ông ta nói thêm.
Ông Roberts đã chịu thua. Ông Martin rà soát lại tỉ mỉ những thay đổi mà bà
Barrows đã bày ra. Bà ta đã bắt đầu tỉa gọt những râu ria trong cấu trúc của công ti
và lúc này đang dùng cuốc chim bửa vào những tảng đá nền.
Bây giờ, trong chuỗi hồi tửơng, ông nhớ lại buổi chiều ngày thứ Hai, 2 tháng
11, 1942 - mới tuần trước. Bữa đó lúc ba giờ chiều, bà Barrows xông vào văn phòng
của ông. “Buuu !” bà ta kêu lên, “ông tính còn gì vét nấy đó sao?” Ông Martin đã
ngước nhìn lên từ tấm lưỡi trai chống chói mắt, chẳng nói gì cả. Bà ta khởi sự đi lòng
vòng trong văn phòng, ghi nhận mọi thứ với đôi mắt to thô lố. “Ông quả thực cần
đến bao nhiêu đây tủ hồ sơ sao?” đột nhiên bà ta hỏi. Tim ông Martin thót một cái.
“Một tủ hồ sơ ở đây”, ông đáp, cố giữ giọng bình thản, “đều có vai trò không thể
thíêu trong hệ thống của F&S”. Bà ta bèn hí lên, “Ô, đừng phá tung cả luống đậu
chứ!” và biến ra cửa. Ở cửa bà ta quát lại với ông, “Nhưng chắc chắn là ông giữ cả
đống rác ở đây!” Ông Martin thấy rõ rằng người ta đang thọc tay vào bộ phận yêu
dấu của ông. Cây cúôc chim đang vung lên, chuẩn bị giáng xúông nhát đầu tiên. Nó
chưa bửa xúông, ông cũng nhận được tờ thông tri nào của ông Fitweiler mê mụi ghi
những chỉ thị nhảm nhí xuất phát từ con mụ thối tha này. Nhưng ông mường tựơng
rõ ràng là sẽ có một thông tri như thế. Ông phải hành động nhanh lên. Một tuần lễ
quí giá đã trôi qua. Ông Martin đã đứng dậy trong phòng khách của mình, vẫn còn
Đánh máy: mymy Page 6 of 7 June 3, 2004
Mực Tím Số 628 www.MuctimVN.com
cầm li sữa. “Thưa quí vị bồi thẩm đòan”, ông lẩm bẩm một mình, “Tôi yêu cầu một
bản án tử hình cho con ngừơi khủng khiếp này”.
Hôm sau ông Martin vẫn làm công việc thường nhật, như mọi khi. Ông lau
kiếng mắt thường xuyên hơn và có lúc đã chuốt lại cây viết chì vốn đã rất nhọn rồi,
nhưng ngay cả cô Paird cũng không nhận ra điều này. Ông chỉ thấy nạn nhân của
mình có một lần; bà ta đi lướt qua ông trong tiền sảnh với câu chào kẻ cả “Hi!” Lúc
năm rữơi, ông đi bộ về nhà như mọi khi, và dùng một cốc sữa như mọi khi. Cả đời
ông chưa uống thứ gì có nồng độ cao hơn - trừ khi bạn kể đến món nước gừng. Sam
Scholosser, tức chữ S trong F&S, trong một buổi hợp nhân viên hồi mấy năm trước
đã từng ca ngợi ông Martin về những thói quen chừng mực. “Người nhân viên hiệu
năng nhất của chúng ta không hề uống rượu hay hút thuốc”, ông ta nói. “Kết quả
công việc đã nói lên tất cả”. Ông Fitweiler cũng có mặt bữa đó, gật gù tán đồng.
Phạm Viêm Phương dịch
Đánh máy: mymy Page 7 of 7 June 3, 2004