Kim Giáp Môn - Hồi 21
Tổng đàn cũ của võ lâm vốn nằm trên một ngọn đồi nhỏ, thuộc huyện Thắng Trì, cách rặng Tung Sơn gần trăm dặm. Đã nhiểu năm không có Mich chủ nên nơi này hoang phế tiêu điều, nhà dột cột xiêu. Các phái bèn góp công góp của sửa lại
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 256 Typed by Moonbaby
Hồi 21
Hằng Sơn Ngộ Ma Mưu
Thượng Kinh Phùng Quỷ Kế
Đầu tháng hai, đại hội công cử võ lâm được tổ chức. Ai cũng nghĩ rằng Hạng Tử
Siêu sẽ lên ngôi. Nhưng chàng thẳng thắn nói:
– Xét về võ công, trong thiên hạ hiện nay bản lãnh của sư tổ tại hạ là cao cường
nhất. Tại hạ đề cử Trường Sinh đảo chủ.
Lạ thay, Quân Sâm Nham không hề từ chối, ông cười sang sảng:
– Ý của Siêu nhi là muốn lão phu gánh hộ trọng trách vài năm, để hắn đưa vợ con
du ngoạn thiên hạ đấy mà.
Tổng đàn cũ của võ lâm vốn nằm trên một ngọn đồi nhỏ, thuộc huyện Thắng Trì,
cách rặng Tung Sơn gần trăm dặm. Đã nhiều năm không có Minh chủ nên nơi này hoang
phế tiêu điều, nhà dột cột xiêu. Các phái bèn góp công góp của sửa lại.
Quân Sâm Nham liền triệu hai trăm thủ hạ cũ về Tổng đàn võ lâm để có người sai
phái. Công việc của một vị Minh chủ rất bề bộn, chẳng thế thiếu nhân lực được. Đám lão
nhân Trường Sinh đảo luyện võ mấy chục năm, nay có dịp thi thố liền hoan hỷ rời
Trường An đến đất Thắng Trì. Dĩ nhiên phu thê Quân Như Hạo cũng đến đấy.
Với võ công tuyệt thế của Trường Sinh đảo, mọi cuộc can qua, xích mích đều được
hòa giải và bọn tà ma cũng chẳng dám làm càn. Võ lâm thực sự hưởng cảnh thanh bình
trong suốt hai năm trời. Xuyên Tâm thần kiếm, Kim Tiền hội chủ và Quy Khả Vân
không thấy quay lại trung nguyên, có lẽ vì ngán sợ lực lượng hùng hậu của Quân Minh
chủ.
Nhưng đến năm thứ ba, Quân Sâm Nham hết tuổi trời, hưởng thọ một trăm ba mươi
bốn tuổi. Toàn thể võ lâm họp lại để dự lễ an táng và đồng thời bầu ngay Minh chủ khác.
Tất nhiên Môn chủ Kim Giáp môn lại được đề cử. Hạng Tử Siêu viện cớ gia vụ đa đoan,
nhường lại cho Thiếu đảo chủ Quân Như Hạo.
Thấy chàng quá cương quyết quần hùng đành phải chấp thuận. Hơn nữa, Quân Như
Hạo lên làm Minh chủ thì rất thuận lợi, vì y dễ dàng sai sứ các môn nhân Trường Sinh
đảo đang làm nhiệm vụ ở Tổng đàn.
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 257 Typed by Moonbaby
Tử Siêu trở lại Trường An, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc với thê tử. Nhân số Kim
Giáp môn đã lên đến năm trăm và không thu nhận thêm nữa. Nhờ tài kinh doanh của bốn
vị phu nhân nên cuộc sống của đám môn nhân được bảo đảm. Họ được rải ra, phục vụ
trong hai mươi bốn lâu quán của Tử Siêu ở Trường An, Lạc Dương, Tinh Châu. Bề
ngoài, Kim Giáp môn dường như chăm chú lo việc sinh kế, nhưng bên trong các tay đao
vẫn phải luyện tập thường xuyên, chuẩn bị cho biến cố mới. Ai biếng nhác sẽ bị khiển
tránh nặng nề, hoặc khai trừ khỏi môn phái. Tử Siêu thường bảo với thủ hạ rằng:
– Bản chất của giang hồ là khát máu và biến động. Cây càng cao thì gió càng lớn.
Nay Kim Giáp môn tạo được thanh danh bao trùm thiên hạ tất sẽ trở thành đích nhắm cho
những kẻ có dã tâm khuynh đảo võ lâm. Nếu các ngươi ngủ quên trên chiến thắng, không
lo trau dồi võ nghệ thì sẽ có ngày chết không có đất chôn thây.
Nhờ chàng nghiêm khắc như vậy mà bọn môn nhân không dám sao nhãng chuyện
kiếm cung. Đầu xuân năm nay, Thông Triệt hòa thượng và Ma Ảnh Thần Quân đã sang
Giao Châu thăm Vô Ngôn Thông thiền sư. Có thể là họ sẽ ở luôn bên ấy mà hoằng dương
đạo pháp. Thiền tông Trung Hoa truyền sang Giao Châu như hạt giống gieo đúng thửa
đất màu mỡ nên phát triển rất mạnh, sản sinh được những vị thiền sư pháp lực vô biên.
Tháng năm đến mang theo cái nóng nung người. Bốn vị phu nhân của Tử Siêu đòi
đi Giang Nam nghỉ mát. Chàng vui vẻ chấp thuận, bảo họ chuẩn bị hành lý để lên đường
sau tết Đoan Ngọ.
Nhưng chiều ngày mùng bốn tháng năm, tin dữ đã bay về. Trong thư, Hồng Phát
Cái, Bang chủ Cái bang cho biết: phu thê Quân Như Hạo và hai trăm lão nhân Trường
Sinh đảo đều đã chết vì một loại kỳ độc, không rõ nguồn gốc. Chỉ có một người duy nhất
sống sót, đó là môn nhân trẻ tuổi nhất. Lão này mới bảy mươi tuổi, tên gọi Phan Thủy
Phục, được người của Trường Sinh đảo đặt cho biệt hiệu là Bất Khả Trai. Họ Phan không
ăn chay được nên ngay ngày mùng một, trốn khỏi Tổng đàn võ lâm, xuống huyện thành
nhậu nhẹt. Khi đã no say, lão lại mò vào kỹ viện ngủ đến sáng mùng hai mới về. lúc ấy
mọi người đều đã chết cả. Phan Thủy Phục vội chạy đến Tung Sơn báo cho phái Thiếu
Lâm hay.
Đặc điểm của vụ thảm án kia là tất cả những người của Trường Sinh đảo đều chết
ngay trên giường. Trong khi Hạ Hầu Lan, vợ của Quân Như Hạo và sáu tỳ nữ lại bị đâm
chết. Nghe Tử Siêu đọc xong, Hạ Hầu Thu Uyên bật khóc, thương cho biểu muội. Tử
Siêu vội vã ra lệnh báo động toàn môn và cho mời các cao thủ đầu não về Hạng gia trang
để hội họp. Bàn bạc xong kế hoạch phòng thủ. Tử Siêu, Khuất Nham Tuyền, U Linh
chân nhân và Thiên Lượng Thần Y lập tức lên đường đi Hà Nam.
Sáu ngày sau, bốn người đến Tổng đàn võ lâm. Chưởng môn các phái Thiếu Lâm,
Võ Đang, Hoa Sơn và Cái bang đều có mặt. Ưng Kiếm Miêu Y Hướng đã lên chấp
chưởng phái Hoa Sơn thay cho nhạc phụ của Tử Siêu là Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương đã
chết.
Trừ xác của Minh chủ Quân Như Hạo, tất cả các tử thi đều đã được tẩm liệm, đóng
chặt nắp hòm. Ngộ Pháp thiền sư phương trượng Thiếu Lâm tự, buồn rầu nói:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 258 Typed by Moonbaby
– A di đà phật. Võ lâm thanh bình chưa được ba năm đã lại nổi phong ba. Mới khởi
đầu đã có hai trăm người chết thảm, xem ra cuộc chiến sắp tới sẽ vô cùng khốc liệt. Bọn
lão nạp bất tài, không tìm ra manh mối đành phải phiền đến Hạng thí chủ và Kim Giáp
môn.
Tử Siêu vòng tay nói vài câu khách sáo rồi bảo:
– Bẩm thiền sư, chẳng hay Phan lão, người sống sót, hiện đang ở đâu?
Ngộ Pháp bùi ngùi đáp:
– Phan thí chủ đến bổn tự báo tin xong là ngã lăn ra, mạch tắc nghẽn, không sao tỉnh
lại được. Có lẽ y bị nhiễm phải chất độc còn sót lại trong Tổng đàn.
U Linh chân nhân sửng sốt hỏi:
– Vậy chư vị làm thế nào mà khâm liệm được các tử thi?
Thanh Nhàn đạo trưởng đáp:
– Lúc đầu, bọn bần đạo cũng không dám vào. Nhưng khi thấy con chó của Minh chủ
phu nhân thản nhiên chạy loanh quanh, bọn bần đạo mới đánh liều vào thử, ngờ đâu
chẳng ai hề hấn gì cả.
Thiên Lượng Thần Y cau mày:
– Siêu nhi mở nắp quan tài Quân Như Hạo cho lão phu xem thử.
Tử Siêu bước đến cỗ áo quan đang nằm giữa đại sảnh, nhấc nắp hòm để xuống đất.
Họ Quân chết đã mười ngày mà tử thi không hề có mùi hôi thối, da gã xám đen lại. Mộ
Dung Chúc chăm chú quan sát tử trạng, bóp trán suy nghĩ rất lâu. Rồi lão đi khắp nơi, hít
thở thật mạnh như muốn tìm ra mùi gì đó. Cuối cùng lão quay lại hỏi các Chưởng môn:
– Lão phu muốn biết khi chư vị đến đây có phát hiện mùi gì là lạ hay không?
Thanh Nhàn đạo trưởng gãi đầu đáp:
– Quả đúng là có. Bần đạo ngửi được một mùi thơm hăng hắc, cay cay, giống như
mùi vị thuốc hoắc hương vậy.
Ngộ Pháp thiền sư cùng gật đầu tán thành. Thiên Lượng Thần Y gật gù:
– Nếu thế thì chẳng sai được, bọn hung thủ đã nương theo gió mà rải bột hoắc
hương tán nhuyễn để đầu độc mọi người trong Tổng đàn.
Mọi người ồ lên kinh ngạc, chẳng hiêu lão nói gì cả. Ưng Kiếm lúng túng hỏi lại:
– Thần Y có lầm không, lẽ nào hoắc hương có thể giết người?
Mộ Dung Chúc mỉm cười:
– Năm ngoái, lão phu tình cờ vào hiệu sách cũ ở Trường An, tìm thấy một quyển
sách cũ rất cổ. Trong ấy nói rằng Đông Hải có một loại kỳ trân là Trường Sinh quả, ai ăn
vào sẽ tăng tiến công lực và thọ rất lâu. Nhưng người đã sử dụng Trường Sinh quả thì
tuyệt đối không được đến gần cây hoắc hương. Hai vị thuốc này phối hợp với nhau sẽ trở
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 259 Typed by Moonbaby
thành một chất kỳ độc không thuốc nào giải nổi. Nay Quân Như Hạo và bọn môn nhân
đều luyện Tam Muội chân khí và ăn Trường Sinh quả, chất độc nào cũng không sợ. Hung
thủ phải là một đại hành gia trong độc môn, hay y đạo mới biết dược cách dùng hoắc
hương mà hạ thủ. Bằng chứng là Hạ Hầu Lan và sáu tỳ nữ đều không sao, nên mới bị giết
bởi đao kiếm. Thứ hai, con chó vàng kia và chư vị cũng chẳng hề bị ảnh hưởng.
Lý luận của Thiên Lượng Thần Y vô cùng vững chắc, khiến mọi người hiểu rõ được
ẩn tình. Tử Siêu thở dài:
– Vậy theo ý lão gia thì trong võ lâm đương đại, ai là người đủ kiến thức để biết
được sự tương khắc ấy?
Mộ Dung Chúc ngẩn người suy nghĩ rồi đáp:
– Nay Độc Nhãn Hoa Đà đã chết, trừ lão phu ra chỉ còn một nhân vật nữa, đó là Hồi
Thiên Ông Quan Điểu Hào. Ông ta tinh thông cả y thuật lẫn độc dược, đáng tôn xưng là
bậc kỳ nhân. Trước đây, họ Quan cư trú ở Phước Kiến, nhưng cách nay sáu năm dời nhà
đi đâu không rõ.
Hồng Phát Cái mau mắn nói:
– Lão phu sẽ cho đệ tử Cái bang truy lùng tung tích của Hồi Thiên Ông. Lão ta là
đầu mối duy nhất của vụ án này.
Lão vừa nói xong thì Khuất Nham Tuyền chạy vào:
– Bẩm Môn chủ. Thuộc hạ đã tìm ra dấu vết của một toán người trong cánh rừng
liễu phía Nam Tổng đàn. Họ chỉ có khoảng hai mươi người. Trên mặt cỏ còn vương lại
một ít bột mịn màu xám.
Gã kính cẩn trao cho Thần y một bụi cỏ dại, trên dính đầy chất bột. Mộ Dung Chúc
ngửi rồi đắc ý đưa cho mọi người xem. Quả đúng là bột hoắc hương. Thanh Nhàn đạo
trưởng nghiêm giọng:
– Bổn phái và Thiếu Lâm tự sẽ phát võ lâm thiếp mời quần hùng đến dự lễ tang và
thông báo luôn tình hình khẩn cấp này.
U Linh chân nhân lắc đầu:
– Lão phu xuất thân từ hắc đạo nên rất am tường thủ đoạn của bọn tà ma. Chúng sẽ
lường trước rằng bọn ta sẽ tổ chức tang lễ linh đình và sự tụ tập của mấy ngàn hào kiệt là
một cơ hội tốt để tóm gọn. Chỉ sợ lần này chúng sẽ không dùng bột hoắc hương mà là
một thứ kỳ độc hiếm có. Lão phu cho rằng chúng ta nên nhanh chóng mai táng các xác
chết và ngấm ngầm thông báo cho các bang hội biết mà đề phòng.
Ngộ Pháp thiền sư khen ngợi Lục Đảo Y:
– Lục thí chủ quả là người thâm mưu viễn lự, Lão nạp vô cùng khâm phục.
Tóm lại, mọi người đều đồng ý như vậy. Hai hôm sau, tang lễ được cử hành. Trừ
phu thê Quân Như Hạo, tất cả đều được chôn trong khu rừng liễu sau Tổng đàn. Phan
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 260 Typed by Moonbaby
Thủy Phục đã được Thiên Lượng Thần Y cứu tỉnh. Mọi người cạy nắp hòm để họ Phan
nhận diện. Nhờ vậy ngôi mộ mới có tên.
Linh cữu vợ chồng Quân Như Hạo và Hạ Hầu Lan được đưa về Trường An, giao lại
cho gia đình lo việc ma chay.
Vụ huyết án ở Thắng Trì đã làm chấn động cả võ lâm. Các bang hội tăng cường
phòng vệ, canh gác ngày đêm. Trong thông báo mà Cái bang đưa ra, chỉ nói rằng hơn hai
trăm nạn nhân kia chết vì một loại kỳ độc vô danh thả theo hướng gió. Danh hiệu của Hồi
Thiên Ông Quan Điểu Hào và sự thoát chết của Bất Khả Trai Phan Thủy Phục không hề
được nhắc đến.
Tử Siêu sợ rằng Kim Giáp môn sẽ là mục tiêu thứ hai của lực lượng thần bí, hung ác
kia, nên tổ chức phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Đệ tử Kim Giáp môn rải quanh Hạng gia
trang, sẵn sàng phát hiện kẻ thù. Nước sinh hoạt được thử nghiệm hàng ngày.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà phe đối phương chẳng hề có động tĩnh trong suốt
bốn tháng trời. Sau sự kiện này võ lâm tự hỏi: “Phải chăng hung thủ chỉ có thù oán với
Trường Sinh đảo mà thôi?” Do đó việc cảnh giác có phần lơi lỏng. Tử Siêu bèn gọi Bất
Khả Trai Phan Thủy Phục lên hỏi chuyện:
– Phan lão. Chẳng hay quý đảo có thù oán với nhân vật hay bang hội nào hay
không?
Lão ngơ ngác:
– Trường Sinh đảo nằm ở vùng nhiều đá ngầm, thuyền bè không dám đi vào, thì làm
gì có việc hiềm khích với ai.
Cái bang và mấy trăm bộ đầu phủ Hà Nam cũng không tìm ra manh mối của vụ án.
Tung tích của Hồi Thiên Ông Quan Điểu Hào cũng chẳng thấy đâu.
Trong lúc ấy, Tử Siêu lại rơi vào hoàn cảnh hung hiểm. Cơ thể chàng phải chịu sự
tương tranh giữa hai luồng chân khí Bạch Ngọc thần công và Nghịch Chuyển ma công.
Trong trận chiến với Quân Như Hạo cách nay ba năm, nhờ hơn trăm phát chưởng Ly Hỏa
Tam Muội, Bạch Ngọc chân khí đã đẩy được ma công chạy ngược đường. Bạch Ngọc
thần công viên thành, giúp Tử Siêu thoát chết nhưng lại là tai họa sau này.
Chàng là người kiên cường, cắn răng chịu đựng đau đớn, cố dung hòa thần công hai
phe chính tà. May mà Nguyên Kỳ Lan phát hiện, nói lại với Thiên Lượng Thần Y Mộ
Dung Chúc và U Linh chân nhân Lục Đảo Y. Thần Y đến chẩn mạch cho Tử Siêu. Ông
cau mày tư lự khá lâu, rồi thở dài bảo:
– Ngày ấy, khi Môn chủ bắt tay vào luyện Bạch Ngọc thần công, lão phu đã thầm
băn khoăn trong dạ. Nhưng lại tự nhủ rằng luồng chân khí Nghịch Chuyển ma công quá
hùng hậu sẽ đè nén không cho Bạch Ngọc chân khí phát triển. Nào ngờ sự việc lại diễn ra
khác hẳn, đưa đến hậu quả hôm nay. Nếu Môn chủ muốn toàn mạng, chỉ có cách hóa tán
Bạch Ngọc chân khí, lưu lại Nghịch Chuyển ma công.
Tử Siêu nghiêm giọng:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 261 Typed by Moonbaby
– Không phải tại hạ muốn giữ lại Bạch Ngọc thần công để trở thành thiên hạ đệ nhất
nhân, mà chỉ vì bọn Xuyên Tâm thần kiếm vẫn chưa chết. Nay đã đến lúc không còn
khiên cưỡng được tại hạ đành phải làm theo lời chỉ giáo của Thần y.
Chàng bèn đóng cửa tọa công đủ bốn mươi chín ngày, hóa tán toàn bộ công phu
Bạch Ngọc. Tử Siêu hoàn thành vào đúng ngày đầu tháng chín. Thấy chàng có vẻ tiếc
nuối, Quỳnh Hương an ủi:
– Tướng công há chẳng biết câu, tạo hóa ố toàn hay sao? Với trăm năm công lực
còn lại chàng cũng đã là võ lâm đệ nhất cao thủ rồi.
Trước tiết Trùng Dương, Vạn Lý Truy Phong Kinh Phi Độ về báo cáo một quái sự.
Đó là việc cả võ lâm đang xôn xao bởi một nguồn tin rằng Thái Cực tiên cung hiện tọa
lạc trong dãy núi Hằng Sơn phía cực Bắc phủ Sơn Tây. Dù không biết rõ thực hư, hào
kiệt bốn phương đang lũ lượt kéo về Đại Đồng. Tử Siêu ngỡ ngàng hỏi U Linh chân
nhân:
– Lục khâm huynh, chẳng hay lai lịch Thái Cực tiên cung thế nào mà lại hấp dẫn
được mọi người như vậy?
Lục Đảo Y vuốt râu khề khà kể:
– Gần trăm năm trước, võ lâm xuất hiện một bậc kỳ nhân danh hiệu là Thái Cực
Tiên Ông. Lão cùng hai mươi tám đệ tử cỡi hồng hạc du ngoạn thế gian, biểu diễn thần
công tuyệt thế, đánh bại hàng trăm cao thủ hạng nhất của Trung Nguyên. Sau khi quân
Mông Cổ chiếm được Trung Hoa, không còn thấy họ xuất hiện nữa. Sư tổ các phái đã kể
lại rằng Tiên Ông từng bảo sẽ có ngày Thái Cực tiên cung mở của để kẻ hữu duyên tìm
được tuyệt học và của cải.
Nguyên Kỳ Lan tiếp lời:
– Việc này thiếp cũng từng nghe Lại sư thúc nhắc đến. Ông đã phí hết hai mươi năm
mà không tìm ra được Tiên cung.
Tử Siêu hỏi lại Kinh Phi Độ:
– Đường chủ có hiểu vì sao mà tin này lại được loan báo rộng rãi như thế hay
không?
Họ Kinh hồ hởi:
– Bẩm Môn chủ. Đêm rằm tháng tám vừa rồi một vòng thái cực nửa đỏ nửa xanh đã
hiện ra trong đám mây trên đỉnh núi. Vòng hào quang này sáng rực, dẫu xa hàng chục
dặm vẫn thấy.
U Linh chân nhân trầm ngâm:
– Hằng Sơn nằm gần Vạn Lý Trường Thành. Vậy là bọn Xuyên Tâm thần kiếm,
Kim Tiền hội chủ và Quy Khả Vân cũng biết tin. Xem ra việc phát hiện Thái Cực tiên
cung sẽ đưa đến cảnh suối máu rừng xương.
Tử Siêu buồn rầu nói:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 262 Typed by Moonbaby
– Nay quần hùng động lòng tham tất nghĩa khí giang hồ sẽ chẳng còn, làm sao thức
tỉnh được họ đây? Thôi thì đành phó mặc cho kiếp vận, chúng ta chẳng nên đến đấy làm
gì.
Nhưng chiều hôm ấy. Vạn Xảo Cuồng Sinh Lại Xương Bồ về đến, lão lo lắng nói:
– Siêu nhi. Theo lão phu được biết thì trong tiên cung có thanh Thái A bảo kiếm,
thần vật thời Xuân Thu và pho bí kíp Thái Cực Huyền Môn chân giải, lại thêm hai viên
Hỏa Long thần đan có thể biến thường nhân thành bậc địa tiên. Nếu những báu vật ấy lọt
vào tay kẻ ác thì hậu quả sẽ không sao lường nổi. Dù ngươi không có lòng tham thì cũng
phải đến đấy xem sao.
Tử Siêu mỉm cười:
– Kỳ vật luôn dành cho kẻ hữu duyên, chẳng lẽ tiểu tế lại ra tay cướp đoạt của người
khác?
Cuồng Sinh cười nhạt:
– Lão phu biết ngươi chịu ảnh hưởng của Thông Triệt đại sư huynh và Ma Ảnh
Thần Quân nên lòng tranh thắng cũng giảm đi nhiều. Nhưng giả sử bọn Xuyên Tâm thần
kiếm lấy được bí kíp và linh đơn, luyện thành võ công vô địch, liệu có tha cho Kim Giáp
môn và các phái hay không? Trừ phi đã gác kiếm ẩn cư nơi hang cùng núi thẳm, chứ còn
ở lại lúc nào thì cũng phải đấu tranh để được sinh tồn.
Tử Siêu toát mồ hôi:
– Sư thúc dạy chí phải, tiểu điệt xin tuân mệnh.
Lại Xương Bồ hài lòng:
– Biết phục thiện là tốt rồi. Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành.
Giữa tháng chín, Tử Siêu, Khuất Nham Tuyền và Cuồng Sinh có mặt ở chân núi
Hằng Sơn. Vì sợ kế điệu hổ ly sơn, U Linh chân nhân Lục Đảo Y phải ở lại Trường An
để phòng thủ Hạng gia trang. Trong thâm tâm, Tử Siêu luôn cho rằng vụ huyết án ở Tổng
đàn võ lâm là do ba lão ác ma thực hiện, và mục tiêu kế tiếp sẽ là Kim Giáp môn. Vì vậy,
chàng và Lại lão hóa trang rất kỹ lưỡng, không để ai biết họ đã rời Trường An.
Nguyên Kỳ Lan đích thân thi triển thủ pháp hóa trang kỳ tuyệt của Thầm Châm
Cung, biến Tử Siêu thành một đại hán tứ thuần thoái vệ, còn Vạn Xảo Cuồng Sinh thì
đóng vai một đạo sĩ già. Riêng Bách Diện Diêm La Khuất Nham Tuyền thì khỏi nhắc
đến, gã đã sẵn có tài biến hóa.
Ba người đến nơi đúng chiều mười lăm. Dĩ nhiên khó mà tìm được chỗ trọ. Tiểu
trấn dưới chân núi đã ngập tràn bởi hơn ngàn khách giang hồ. Lữ quán và nhà dân đều
đặc nghẹt người, hơn nửa số phải ngủ trong lều vải. Bọn Tử Siêu đã liệu trước hoàn cảnh
này nên cũng mang theo chiếc lều lớn, đủ cho cả ba người. Họ tìm đến cánh rừng thưa
cạnh chân núi, bắt chước những người đến trước, cắm cọc dựng lều. Xong xuôi, Khuất
Nham Tuyền chạy vào trấn mua thức ăn và hỏi thăm tin tức. Mấy khắc sau gã trở lại, vừa
bày rượu thịt vừa kể:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 263 Typed by Moonbaby
– Bẩm Môn chủ và lão gia. Quần hào đã lục soát khắp nơi mà không tìm ra vị trí của
Thái Cực tiên cung. Họ đang chờ đến đêm rằm, để xác định xem vòng hào quang thái cực
kia xuất phát từ đâu.
Tử Siêu hỏi thêm:
– Các phái bạch đạo đã đến đủ chưa?
– Bẩm Môn chủ. Trừ phái Côn Luân ở quá xa, năm phái kia đều đem hết lực lượng
tinh nhuệ và hợp thành một khối. Họ ở cả trong tòa khách điếm lớn nhất trấn Hằng Sơn.
Có lẽ do phái Hoa Sơn ở gần nên nhanh chân đến trước, chiếm được chỗ trọ tiện nghị
Hay là chúng ta đến đấy ở với họ cho vui?
Tử Siêu lắc đầu:
– Không được. Như thế sẽ lộ lại lịch mất.
Cuồng Sinh gật gù tán thành và nghiêm nghị nói:
– Siêu nhi. Những bảo vật trong Thái Cực tiên cung cực kỳ quý giá, quan hệ đến cả
vận mệnh võ lâm. Vì vậy ai cũng muốn lấy cho được. Nhưng cổ nhân có câu kẻ mang
ngọc có tội. Nghĩa là người nào may mắn sở hữu di sản của Tiên Cung sẽ trở thành mục
tiêu tranh giành của toàn võ lâm, không phút nào được yên lành. Tốt nhất chúng ta dấu
mặt, tuyệt đối không để lộ thân phận.
Tử Siêu mỉm cười:
– Sư thúc quá lo xa rồi đấy. Chắc gì chúng ta là kẻ may mắn ấy?
Cuồng Sinh đắc ý nói:
– Lão phu là người duy nhất có khả năng vượt qua mê hồn trận để vào Thái Cực tiên
cung. Chỉ cần biết nó ở đâu là cầm chắc thắng lợi trong tay.
Ăn uống xong, Lại Xương Bồ rủ Khuất Nham Tuyền vào trấn, dò la hành tung của
Xuyên Tâm thần kiếm. Tử Siêu ở lại lều trông ngựa và hành lý. Chàng chắp tay sau lưng,
đứng trước của lều ngắm nhìn rặng Hằng Sơn mênh mông hùng vĩ. Thu đã về nên những
cách rừng pho đỏ rực nhưng tùng bách vẫn xanh tươi, phủ kín xườn núi.
Ba năm qua, võ lâm thanh bình nên Tử Siêu được nhàn hạ đôi chút. Công việc kinh
doanh đã có các phu nhân, sự vụ Kim Giáp môn ủy thác cho U Linh chân nhân. Vì vậy,
ngoài những lúc luyện võ hay vui đùa với sáu tiểu hài, Tử Siêu còn làm quen với sách vở
thi phú. Chàng tự biết mình kém phần văn vẻ nên cố công học hỏi. Phó Quân Ngọc rất
giỏi thi thư, đã giúp chàng hoàn thiện. Với bản chất thông tuệ, Tử Siêu tiến bộ rất nhanh.
Chàng thường cùng ái thê ngâm vịnh, khiến nàng rất hài lòng.
Tử Siêu thả hồn trong cảnh tịch dương, trời tối lúc nào cũng chẳng hay. Chàng miên
man hồi tưởng đến những kỷ niệm nồng thắm với người vợ bạc mệnh Bạch Phát Hồ Ly
Lan Tần Nga.
Gió thu vùng biên tái lạnh lùng thổi tung vạt áo, và sương thu thấm ướt đầu tóc, y
phục mà Tử Siêu vẫn đứng lặng im như pho tượng. Trăng mười lăm đã chênh chếch cuối
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 264 Typed by Moonbaby
trời, làm lấp lánh đôi dòng lệ anh hùng. Tử Siêu buồn bã khẽ ngâm bài Tam Niên Biệt
của Bạch Cư Dị:
“Du du nhất biệt dĩ tam niên
Tương vọng tương tư, minh nguyệt thiên
Trương đoạn thanh thiên vọng minh nguyệt
Biệt lai tam thập lục hồi viên”
Dịch thơ:
“Một xa đằng đẵng trải ba năm
Mong nhứ đêm trăng tỏa bóng rằm
Dứt một trời xanh trăng sáng ngóng
Ba mươi sáu độ đã tròn trăng”
Tử Siêu thở dài định trở về lều, thì Vạn Xảo Cuồng Sinh và Khuất Nham Tuyền về
đến. Trên vai họ là hai bó củi lớn. Lát sau, đống lửa ấm áp đã được nhóm trước cửa lều.
Ba người quây quần trò truyện. Lại Xương Bồ bực bội nói:
– Lạ thật. Sao chẳng thấy tung tích của bọn ác ma đâu cả? Lẽ nào họ loại bỏ lỡ thịnh
hội này?
Tử Siêu cười mát:
– Biết đâu họ đã đến và cũng cải trang như chúng ta?
Vị trí của bọn Tử Siêu cách xa những lều khác, nên có thể tự do trò truyện, nhưng
dẫu sao cũng không dám nói lớn. Trăng dần lên cao soi bóng vạn vật và những đám mây
trắng đang quyện quanh đỉnh núi cao nhất tên gọi Nhạn Sơn. Đến đầu canh ba, đột nhiên
một luồng hào quang xanh đỏ từ dưới thấp xạ lên đến tận cụm mây lưng chừng đỉnh núi
Nhạn Sơn. Tiếng reo hò mừng rỡ của hàng ngàn người làm chấn động cả đêm trăng.
Hiện tượng này chỉ xảy ra trong vòng một thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để
quần hùng xác định vị trí của nguồn sáng. Đó là khe núi dưới chân Nhạn Sơn. Chẳng ai
đủ kiên nhẫn để chờ trời sáng, họ nhổ lều, đốc đuốc hướng về phí mục tiêu. Muốn đến
khe núi ấy, phải vượt qua cánh rừng sâu đến mấy mươi dặm.
Mặc cho ai vội vã, Vạn Xảo Cuồng Sinh vẫn ngồi rung đùi, nâng chén, ngâm nga
bài Thập Ngũ Dạ Vong Nguyệt của Vương Kiến:
“Trung đình địa bạch thụ thê...
Lãnh lộ cô thanh thấp quế hoa
Kim dạ nguyệt minh nhân tận...
Bất tri thu tứ lai thủy giả”
Dịch thơ:
“Sân ngời đất trắng quạ nương cây
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 265 Typed by Moonbaby
Hoa quế êm êm móc thấm đầy
Trăng sáng đêm nay ai chẳng ngắm
Tứ thu nào biết ở nhà ai?”
Giọng lão ồ ề, chát tai khiến đàn quạ trên cây gần đấy sợ hãi cất cánh bay đi mất. Tử
Siêu cười hỏi:
– Sư thúc. Phải chăng Thái Cực tiên cung ở trên đỉnh Nhạn Sơn, sau vầng mây trắng
kia?
Cuồng Sinh giật mình giơ ngón tay cái khen ngợi:
– Ngươi quả là thông minh hiếm có. Thái Cực Tiên Ông và Thái Cực nhị thập bát tú
đều có hồng hạc, lẽ nào lại chịu ở dưới chân núi? Như thế sao xứng là tiên được. Chúng
ta cứ ngủ một giấc, sáng mai thượng sơn là vừa.
Mờ sáng hôm sau, Khuất Nham Tuyền chạy bổ vào trấn mua lương thực và dây
chảo. Ba người ăn no rồi tiến về chân núi Nhạn Sơn. Đêm qua quần hào đi đến chân núi
phía Tây. Còn giờ đây, bọn Tử Siêu lại đi vào từ hướng Nam. Ở đây có một dòng suối
nhỏ chảy từ trên núi xuống. Họ chỉ cần men theo suối mà đi nên đỡ vất vả hơn. Tử Siêu
rút Hắc Vân Đao đi trước mở đường, chặt phăng những cành cây hay gai góc, nhờ vậy
cước trình rất mau lẹ. Chỉ hơn canh giờ sau họ đã đến được chân núi.
Lúc dừng chân nghỉ ngơi, Tử Siêu cau mày bảo Cuồng Sinh:
– Sư thúc. Trên đường vào tiểu tế không phải phí sức nhiều, vì dường như có người
đã đi trước chúng ta. Những cành cây bị chặt cụt sẵn đã chứng tỏ điều ấy.
Cuồng Sinh cau mày:
– Lạ thực. Chẳng lẽ lại có người đoán ra bí mật của Tiên Cung?
Khuất Nham Tuyền cười hì hì:
– Lão gia. Nghe nói lão ác ma Quy Khả Vân tinh thông thiên văn địa lý và kỳ môn
độn giáp.
Lại Xương Bồ giật mình:
– Chết thực. Sao ta lại quên mất tài nghệ của nhà họ Quy nhỉ?
Tử Siêu tư lự rất lâu mới nói:
– Nếu quả đúng là bọn Xuyên Tâm thần kiếm đã đến đây trước chúng ta thì có khả
năng họ sẽ bày gian kế hãm hại quần hùng. Vậy sư thúc và Khuất Nham Tuyền hãy mau
đến khe núi phía Tây cảnh báo cho mọi người biết và đưa các phái bạch đạo đến đây vây
chặt ngọn núi này. Tiểu tế sẽ cố ngăn không cho bọn ác ma thoát đi.
Vạn Xảo Cuồng Sinh hiểu rằng Quy Khả Vân đủ bản lãnh vào được Thái Cực tiên
cung và đã thu tóm bảo vật nên dàng nghe theo lời Tử Siêu. Lão và Khuất Nham Tuyền
cắt rừng đi về hướng quần hào, còn Tử Siêu tiến lên đỉnh núi Nhạn Sơn.
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 266 Typed by Moonbaby
Lúc này, quần hào đang chém giết lẫn nhau ở khe núi phía Tây, nơi phát ra luồng
sáng. Họ đến đây từ đầu giờ Thìn, phát hiện một động khẩu vuông vức trên vách núi,
cách mặt đất năm trượng. Muốn lên được trên ấy phải vượt qua ba mươi sáu bậc thang đã
chật hẹp. Với địa thế hiểm ác như vậy, bất kỳ kẻ nào lên trước đều trở thành mục tiêu tấn
công của quần hào, và đã có năm sáu chục người bỏ mạng.
Lòng tham đã khiến máu đổ và mùi máu lại kích thích lòng hiếu sát. Ngay cả các
phái bạch đạo cũng bị lôi vào cuộc chiến thảm khốc này. Họ đang cố đánh bạt phe hắc
đạo vùng Tây Bắc ra khỏi chân cầu thang đá. Chỉ có mình Ngộ Pháp thiền sư, phương
trượng Thiếu Lâm tự, đứng ngoài lâm râm niệm phật. Cảnh máu chảy đầu rơi khiến lòng
dạ bậc cao tăng bất nhẫn, phân vân. Ông hối hận vì đã đưa đệ tử đến nơi đây. Nhưng đã
có sáu tăng nhân bỏ mạng, thiền sư không còn rút lui được nữa.
Đứng đầu lực lượng hắc đạo Tây Bắc là Sấu Vô Thường Nhiếp Lục Bố, người đã
từng xuất hiện ở Mai Hoa cốc và bị Phí Vân Dương đả bại. Cùng với họ Nhiếp còn có
sáu lão già lạ mặt võ công cực kỳ lợi hại. Vũ khí của họ là những cây ma trảo bằng thép
luyện xanh biếc, năm chiếc móng sắc bén, cong vút như móng chim ưng.
Thủ hạ của Sấu Vô Thường là hai trăm hán tử áo đen kiêu dũng, sử dụng ma trảo.
Loại vũ khí này có thể khóa chặt đao kiếm nên đệ tử các phái Nga Mi, Hoa Sơn, Võ
Đang rất lúng túng. Chỉ có thiền trượng của phái Thiếu Lâm mới thức sự là khắc tinh của
ma trảo.
Phía ngoài, cuộc chiến tương tàn của quần hùng cũng không kém phần hung hãn.
Một chút hiềm khích nhỏ ngày xưa cũng trở thành mối thù hằn lớn lao để giết nhau.
Phàm đã là khách võ lâm, mấy ai không có xích mích đụng chạm?
Bỗng Sấu Vô Thường vung trảo đánh bạt trường kiếm của Thanh Nhàn đạo trưởng
rồi tung mình về phía cầu thang. Đạo trưởng vội đuổi theo thì bị hai gã áo đen liều chết
chặn lại. Ngộ Pháp thiền sư kinh hãi, định xông lên chặn Nhiếp Lục Bố. Nhưng Vạn Xảo
Cuồng Sinh đã đến nơi, vận công quát vang:
– Dừng tay lại. Thái Cực tiên cung không có ở đây đâu.
Lời nói của lão chỉ khiến mọi người chấn động, bớt hung hãn chứ chưa chịu đình
thủ. Cuồng Sinh bước đến nói với Ngộ Pháp:
– Thiền sư. Lão phu là Lại Xương Bồ đây. Phương trượng mau gọi các phái bạch
đạo lui quân. Tiên Cung thực ra là ở trên núi Nhạn Sơn và đã bị bọn Xuyên Tâm thần
kiếm vào trước rồi. Hiện nay Tử Siêu đang lên đấy cầm chân họ, chờ chư vị đến.
Ngộ Pháp chẳng lạ gì giọng của Vạn Xảo Cuồng Sinh, liền nghe lời họ Lại, vận thần
công sư tử hống:
– Các phái bạch đạo lui ra.
Lời của thiền sư rất có hiệu lực, được mọi ngươi tuân theo ngay. Ông lại nói tiếp:
– Mong chư vị đồng đạo đừng chém giết nhau nữa, Thái Cực tiên cung quả thực
không có ở đây.
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 267 Typed by Moonbaby
Quần hùng ngơ ngác bán tin bán nghi nhưng cũng dừng tay. Sấu Vô Thường cười
nhạt:
– Nếu phương trượng đã nói vậy để bọn lão phu vào xem thử.
Khuất Nham Tuyền lạnh lùng bảo:
– Cứ vào rồi sẽ biết, coi chừng bị mắc bẫy đấy.
Nhiếp Lục Bố không thèm lý đến, cùng sáu lão già kia vượt thang đá tiến vào động
khẩu. Bọn thủ hạ xếp thành hình cánh cung, bao chặt lấy chân thang. Lát sau Sấu Vô
Thường trở ra, cao giọng gọi bọn thủ hạ:
– Sơn cốc này quá rộng, bọn ngươi mau lên cả đây giúp chúng ta lục soát.
Quần hào rúng động định xông vào bọn hắc y, cướp đường lên sơn cốc. Nhưng Ngộ
Pháp đã ngăn lại:
– Chư vị đừng vọng động, chờ một lúc rồi lên cũng không muộn.
Bọn hắc y lần lượt rút cả lên trên, để lại mươi tên phòng thủ cửa động, còn bao
nhiêu kéo vào cả bên trong. Thời gian chầm chậm trôi qua, lòng người nóng như lửa đốt.
Họ bắt đầu nghi ngờ lời nói của Lại Xương Bồ. Cuồng Sinh biết ý nói ngay:
– Cổ nhân thường nói ăn cỗ đi trước lội nước theo sau. Nếu lão phu có lầm lẫn thì
bọn chúng cũng chẳng thể mang bảo vật mà rời khỏi chốn này được.
Quần hùng biết lão có lý, không còn nhốn nháo nữa. Nhưng rồi nỗi kinh hoàng ập
đến, một tiếng nổ kinh thiêng động địa vang lên. Vách núi trước mặt họ xụp đổ, bắn đá ra
như mưa. Cũng may, mọi người đứng khá xa để quan sát cửa động cho khỏi mỏi cổ nên
không ai bỏ mạng. Họ chạy về phía sau, đến chỗ an toàn mới dám dừng chân. Lúc quay
lại thì sơn cốc kia đã biến thành một biển lửa.
Thanh Nhàn đạo trưởng buồn rầu nói:
– Không ngờ có kẻ lại nhẫn tâm bày ra mưu kế độc ác thế này.
Vạn Xảo Cuồng Sinh tái mặt vì câu nói ấy, lão nói ngay:
– Chết thực. Không chừng trên đỉnh Nhạn Sơn cũng có bẩy rập chờ đợi Tử Siêu.
Chúng ta phải nhanh chân lên mới được.
Lão và Khuất Nham Tuyền vội vã phi thân đi trước, quần hùng ùn ùn kéo theo sau.
Vừa được vài bước, họ dã nghe tiếng nổ vang trời phát ra từ lưng chừng núi Nhạn Sơn.
Đất đá đổ xuống như thác lũ, cát bụi mù mịt, che phủ nhãn tuyến.
Cuồng Sinh ôm mặt kêu trời:
– Lão phu hại chết Siêu nhi rồi.
Khuất Nham Tuyền không nói gì, lẳng lặng leo lên. Khi họ đến nơi thì đá đã thôi
lăn, dòng suối kia đã bị lấp kín nguồn và cả một đoạn dài. Mọi người vất vả lắm mới
vượt được độ cao hai trăm trượng, lên đến bình đài, nơi phát ra tiếng nổ. Họ thở dài nhìn
khoảng vách núi trước mặt. Nó đã bị bóc đi một lớp dày hàng chục trượng, tựa hồ như
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 268 Typed by Moonbaby
chưa bao giờ có Thái Cực tiên cung ở vị trí ấy. Vạn Xảo Cuồng Sinh quỵ xuống kêu
khóc:
– Siêu nhi. Chính ta đã giục ngươi đi vào chỗ chết. Ta còn mặt mũi nào mà sống
trên cõi đời này nữa.
Quần hùng cúi đầu tưởng niệm bậc anh hùng cái thế, ân nhân của võ lâm. Mấy năm
qua, Tử Siêu cùng Kim Giáp môn đánh đông dẹp bắc, diệt trừ ma chướng, đem lại thanh
bình cho giang hồ. Chàng lại từng chặt tay, liều thân vào hang cọp để cứu các Chưởng
môn.
Tiếng khóc của Vạn Xảo Cuồng Sinh đã khơi dòng lệ nhiều người. Ai bảo bậc
trượng phu không rơi lệ? Tiếng khóc sụt sùi của mấy trăm người được gió thu mang đi
rất xa. Khuất Nham Tuyền không khóc, vì tâm hồn gã đã chết theo Tử Siêu. Chàng là
người duy nhất mà gã khâm phục và yêu thương. Gã không khóc được nên nỗi đau càng
rộng lớn khôn cùng.
Khuất Nham Tuyền nhìn đống đất đá ngổn ngang, lòng bỗng phát sinh niềm tin
mãnh liệt rằng Tử Siêu chẳng thể nào chết được. Gã như mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu
của chàng ở nơi sâu thẳm kia. Nham Tuyền thẫn thờ bước đến, vác một tảng đá quăng đi,
bắt đầu vào cuộc đào bới tuyệt vọng.
Nhưng hành động của gã đã thức tỉnh được mọi người, đem đến niềm hy vọng cho
họ. Quần hùng xắn tay áo ùa vào, quyết tìm cho ra Tử Siêu, dù sống hay chết.
Hồng Phát Cái ước lượng công việc này phải mất nhiều ngày, liền huy dộng thủ hạ
xuống núi mang lều trại và lương thực lên.
Phần Tử Siêu thì sao? Hôm ấy, chàng nhanh nhẹn trèo lên ngọn núi Nhạn Sơn, lòng
thầm hy vọng đối phương vẫn còn trong Thái Cực tiên cung. Chàng tự tin rằng mình đủ
bản lãnh để cầm chân bọn Xuyên Tâm thần kiếm cho đến khi quần hùng kéo đến.
Dọc đường Tử Siêu cẩn thận quan sát vì sợ phục binh, nhưng lạ thay, chàng lên đến
nơi mà vẫn chẳng gặp ai. Đám mây mùa thu lở vởn trên cao, che mát hoa cỏ của bình đài
rộng lớn này. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy ở vách núi có khung cửa đá rộng rãi, phía
trên tạc nổi bốn chữ Thái Cực tiên cung. Cửa không có cánh, như mời gọi khách vào
thăm.
Tử Siêu chậm rãi di chuyển sau những bụi cây, tiến dần đến cửa cung. Chàng vận
hết thính lực để nghe ngóng mà không hề phát hiện động tĩnh gì, liền lướt vào trong. Hết
đoạn đường hai trượng là một hang thạch nhũ đá khổng lồ được bàn tay người trang
hoàng lại, càng bội phần diễm lệ. Nóc hang có nhiều khe thông sáng nên cảnh vật quang
đãng, mát mẻ.
Tử Siêu đã đinh ninh rằng có người vào trước nên không màn đến cảnh đẹp, chú
tâm phòng bị. Chàng đi thẳng đến cánh đá, phát hiện một thạch án, trên có lư hương, cắm
một thanh cổ kiếm. Có lẽ chính là Thái A thần kiếm. Nhưng Tử Siêu không thu lấy mà
vẫn tiếp tục đi sâu vào. Được vài trượng, chàng lại thấy một hốc đá trên vách có lọ pha lê
chứa hai viên linh đan đỏ tươi. Chàng chỉ vươn tay là có thể lấy được. Tuy nhiên, một
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 269 Typed by Moonbaby
linh cảm kỳ lạ khiến chàng không làm như vậy. Có lẽ đây là bản năng sinh tồn của một
người đã từng vào sinh ra tử.
Chàng đi tiếp vào trong, lúc này hang đã hẹp lại, có lẽ sắp đến chỗ tận cùng. Đó là
một thạch thất vuông vức, mỗi bề gần trượng, chỉ trơ vơ chiếc giường đá.
Tử Siêu cau mày suy nghĩ, nhìn quanh như muốn tìm một vật khác. Ở đây dường
như thiếu cái gì đó? Tại sao lại không có bàn thờ Tam Thanh và cũng chẳng thấy nơi ngủ
nghỉ của Thái Cực Tiên Ông và hai mươi tám đệ tử. Còn nhà bếp và chỗ tiêu tiểu ở đâu?
Họ cũng là người chứ nào phải tiên thực. Nếu họ đã chết thì cũng phải còn di cốt.
Vách thạch thất hoàn toàn nhẵn nhụi, không hề có dấu vết gì cả. Tử Siêu bước đến
góc phòng, thổi sạch bụi và nhận ra bức vách đã bên hữu không dính liền với hai vách
kia. Chàng suy nghĩ một lúc lâu, xuống tấn đẩy thử. Sức mạnh của chàng giờ đây còn gấp
mấy lần tổ phụ Hạng Võ. Vách đá rung lên, từ từ di chuyển, vang lên những tiếng kêu
ken két ghê người.
May mà chàng đẩy đúng vào cạnh không có bản lề và cánh cửa vĩ đại kia mở ra, để
lộ phần chính điện của Thái Cực tiên cung. Tử Siêu chỉ đẩy thạch môn chéo đi một góc,
đủ để đi sang bên kia, chứ không mở hẳn cho tốn sức. Chàng hài lòng xoa tay bước vào.
Tử Siêu vừa đi được hơn trượng thì nghe mặt đất rung chuyển bởi một tiếng nổ kinh hồn.
Chàng kinh hãi nhảy ngược lại, đứng nép sát vào tấm cửa đá.
May mà vụ nổ phát ra ở phía ngoài xa nên không làm trần hang bên trong xụp
xuống. Tử Siêu thở dài, chờ mọi vật yên ắng, trở ra ngời xem thử. Quả nhiên hang động
lớn phía trước đã hoàn toàn xụp đổ, bịt kín đường ra. Đá tràn vào đến cửa thạch thất.
Tử Siêu biết mình đã bị gài bẫy, như vậy bọn Quy Khả Vân đã phát hiện ra Thái
Cực tiên cung từ lâu và chuẩn bí rất công phu để chờ đón chàng. Có thể quần hùng cũng
bị mưu hại vì trong lúc đẩy cửa đá, chàng thoáng nghe mặt đất rung động. Tử Siêu mừng
vì mình đã kịp thời bảo Vạn Xảo Cuồng Sinh đến cảnh báo quần hùng. Chàng hy vọng
rằng họ sẽ thoát chết.
Lâm nguy bất loạn, Tử Siêu trấn tĩnh, trở vào chính điện của Tiên Cung. Quả nhiên
có hai dãy giường đã nằm sát vách. Một căn phòng chứa ngũ cốc, một nhà bếp và nơi
tắm rửa vệ sinh. Tận cùng trong khu vực này là một điện thờ Tam Thanh, ba pho tượng
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Ngọc Hoàng Thượng Đế, Kim Ngọc Thần Thiên Tôn tạc bằng
đá nên vẫn còn nguyên vẹn trên hương án. Sau lưng ba pho tượng là một vòng thái cực
được khảm bằng đá vân thạch hai màu đen trắng
Nơi này hoàn toàn không có một xác chết nào cả, như vậy Thái Cực Tiên Ông và
các đồ đệ đã rời khỏi núi này. Tử Siêu đi quanh, lục soát khắp nơi, cố tìm cho được một
sinh lộ. Nhưng ngoài những khe hẹp trên nóc động cao vời vợi kia, chẳng còn đường nào
thông với nhân gian nữa cả.
Chàng mệt mỏi định gieo xuống một thạch sàn nằm nghỉ. Chiếc giường đá này nằm
lẻ loi, có lẽ là của Thái Cực Tiên Ông. Vụ nổ lúc nãy đã làm cát bụi trên trần bay rơi
xuống đầy giường. Tử Siêu vung chưởng thổi sạch đi và ngạc nhiên nhận ra những giòng
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 270 Typed by Moonbaby
chữ:
“Các hạ vào được nơi này quả là điều hãn hữu, vì báu vật đã để ở cả bên ngoài. Bần
đạo vô cùng tán dương tài trí của các hạ nên đã để lại hai viên Âm Dương tiên đan làm
phần thưởng. Loại linh đan này còn quý giá hơn cả Hỏa Long thần đan.
Thái Cực Tiên Ông cẩn bút.”
Tử Siêu ngao ngán đưa mắt nhìn quanh, vì trong thư kia không hề nhắc đến vị trí
của Âm Dương tiên đan. Chàng hy vọng tiên đan sẽ giúp mình có sức để cầm cự một thời
gian. Tử Siêu bước đến bệ thờ tìm kiếm. Chàng nhấc cả ba pho tượng lên lắc thử mà
cũng chẳng thấy gì. Bỗng đôi mắt của Tử Siêu khựng lại trên hai chấm của vòng Thái
Cực đồ. Hai chấm này không phải bằng phẳng mà nổi u hẳn lên, tròn trịa, nhẵn nhụi. Tử
Siêu lẩm bẩm:
– Âm Dương tiên đan. Đúng rồi, không thể sai được.
Chàng nhảy lên bệ thờ, dùng mũi của Hắc Vân Đao cậy thử, hai nốt u ấy vỡ ra dễ
dàng, đệ lộ hai viên sáp ong lớn bằng trái nhãn. Tử Siêu nghĩ đến câu Âm Dương Hòa
Hợp nên nuốt cả hai viên rồi ngồi xuống điều tức. Chàng đi vào cảnh giới vô ngã, lúc mở
mắt ra thì trăng đã mọc, chiếu xuyên qua những khe hở trên nóc. Nhờ vậy chàng mới biết
là đêm xuống, vì giờ đây nhãn quang chàng nhìn thấy cả bóng đêm. Tử Siêu nghe đầu óc
mình minh mẫn, thư thái như bay bổng. Chàng thử vận khí, tung mình lên, đễ dàng đạt
độ cao hơn ba trượng.
Tử Siêu mừng rỡ, tin rằng mình đủ sức mở đường thoát ra ngoài. Hy vọng sống
khiến chàng rạo rực, bắt tay ngay vào việc mở đường. Chàng đi sang thạch thất, tuần tự
lăn từng tảng đá chặn kín đường ra quăng vào bên trong.
Lúc này, ở bên ngoài, quần hùng đã đào bới sang ngày thứ bảy. Công việc cực kỳ
nặng nhọc nhưng chẳng ai mở miệng than thở tiếng nào. Cái bang đã vét sạch cuốc, xẻng,
xà beng của mấy trăm thôn dưới chân núi, nhờ vậy công việc có nhanh chóng hơn.
Gần trăm đệ tử Cái bang không tham gia đào bới, nhưng việc phục vụ vủa họ cũng
không kém phần gian khổ, để đưa nước và lương thực lên độ cao hai trăm trượng.
Chiều hôm ấy họ tiến vào đến vách đã cuối cùng của hang thạch nhũ, nhưng lại
không đúng cửa dẫn vào thạch thất. Có người tìm thấy thanh cổ kiếm reo lên. Gã là đệ tử
phái Võ Đang nên đưa cho Thanh Trần đạo trưởng xem. Ông rút gươm ra, buồn rầu nói:
– Chỉ có vỏ ngoài là thực, lưỡi gươm chỉ là thép thường.
Dứt lời, ông chém thử vào một tảng đá, lưỡi kiếm mẻ ngay mấy miếng lớn. Ngộ
Pháp thiền sư tư lự nói:
– Xem ra đây là chỗ tận cùng của Thái Cực tiên cung, sao không thấy Hạng thí chủ
đâu nhỉ?
Vạn Xảo Cuồng Sinh nhìn đống đất đã khổng lồ bên mé hữu, bùi ngùi nói:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 271 Typed by Moonbaby
– Chắc gì thi thể của Tử Siêu đã còn nguyên vẹn, tìm được chỉ thêm thương tâm.
Nay ai cũng đã kiệt lực, làm sao đào bới được nữa? Lão phu xin cảm tạ chư vị, sáng mai
chúng ta xuống núi thôi.
Quần hào đều rã rời, mỏi mệt nên không phản đối, cúi đầu quay về lều, tắm rửa và
dùng bữa tối. Canh ba đêm ấy, Khuất Nham Tuyền lão đảo đi vào con đường mà quần
hào đã đào được. Gã đến bức vách đã cuối đường, quỳ xuống úp mặt vào đấy mà khóc.
Ngày mai gã đã phải rời xa nơi này, mất đi niềm hy vọng rằng Tử Siêu còn sống.
Gã là đàn ông nên không khóc thành tiếng, chỉ có đôi giòng lệ pha máu tràn ra như
suối và đôi vai rộng run rẩy mãi không thôi. Gã than khóc cho đến lúc kiệt lực, ngồi dựa
vào vách mà nhìn lên bầu trời sao. Gã nguyền rủa hoàng thiên đã nhẫn tâm để một người
như Tử Siêu phải chết thảm.
Bỗng gã thoáng nghe từ trong vách đá vọng ra tiếng động rất nhỏ liền áp tai vào.
Khuất Nham Tuyền tiến dần về phía hữu, phát hiện tiếng động càng lớn hơn. Khi chạm
đống đá, gã dừng lại, nghe ngóng thêm một hồi. Dường như Tử Siêu đang ở sau đống đá
kia và đang cố thoát ra. Khuất Nham Tuyền vui mừng khôn xiết, gọi vang:
– Chư vị mau lại đây. Môn chủ còn sống.
Quần hào tốc lều, xách đuốc ùa đến. Khuất Nham Tuyền hồ hởi nói:
– Chư vị Chưởng môn cứ áp tai vào vách đá sẽ nghe tiếng động rất lạ.
Ngộ Pháp thiền sư và Vạn Xảo Cuồng Sinh vội làm theo lời gã. Không còn nghi ngờ
gì nữa. Lát sau Lại Xương Bồ mừng rỡ reo lên:
– Đúng rồi. Siêu nhi còn cách chúng ta chừng mười trượng mà thôi. Có lẽ đường
vào ở sau đống đá này.
Tìm một xác chết thì không mấy cần thiết, nhưng để cứu một người còn sống thì ai
cũng nức lòng. Quần hùng quên cả mỏi mệt, bắt tay vào đào bới trong ánh đuốc chập
chờn. Họ tấn công vào đoạn sát vách động, cố tìm ra thông lộ. Tiếng động từ phía trong
càng rõ ràng hơn rất nhiều. Quần hào phấn khởi reo hò, như muốn khích lệ Tử Siêu.
Mọi người tranh thủ nuốt vài cái bánh bao rồi lại tiếp tục công việc. Nhưng tiếng
động bên trong bỗng ngưng bặt, khiến lòng dạ ai cũng nóng ran như lửa đốt. Đến quá
ngọ, quần hùng vào được bên trong thì thấy Tử Siêu đang nằm lịm trên đống đá vụn.
Tử Siêu được đưa ngay về Trường An. Chàng chỉ bị kiệt sức vì nhịn đói mà làm
việc quá nặng nhọc. Với tài diệu thủ hồi xuân của Thiên Lượng Thần Y Mộ Dung Chúc,
chỉ nửa tháng sau chàng đã bình phục.
Giờ đây võ lâm đã biết việc ba lão ác ma tái nhập Trung Nguyên và cướp được di
vật của Thái Cực tiên cung. Các phái vô cùng lo lắng, dốc sức huấn luyện đệ tử, chờ đối
phó với cuộc phong ba sắp đến. Nhưng có lẽ do còn phải rèn luyện Thái Cực Huyền Kinh
nên bọn Xuyên Tâm thần kiếm im hơi lặng tiếng trong suốt ba tháng trời.
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 272 Typed by Moonbaby
Một mùa xuân nữa lại đến, nhưng chưa vui được mấy ngày Tử Siêu đã nhận được
hung tin: nhạc mẫu của chàng là Hình bộ Thượng thư phu nhân đang lâm trọng bệnh.
Phó Thượng thư đã nhờ Cái bang chuyển thư, gọi con cháu về gấp.
Phó Quân Ngọc là con gái nhưng ba nàng kia cũng là nghĩa nữ, vì vậy họ đều phải
có mặt để chịu tang nếu Phó phu nhân không qua khỏi. Bốn nàng mà đi thì sáu tiểu hài
cũng phải đi theo. Bầu đoàn thê tử lê thê lếch thếch như vậy, nếu bị tập kích giữa đường
thì khó mà quán xuyến cho hết được.
Tử Siêu lo lắng cho họ nên vắt óc suy nghĩ và bàn bạc với Vạn Xảo Cuồng Sinh. Lại
Xương Bồ cười bảo:
– Chỉ cần bọc đồng các cỗ xe lại và mang theo hai trăm đao thủ kiêu dũng nhất của
Kim Giáp môn thì còn sợ gì mai phục nữa.
Nhị thiếu phu nhân Hạ Hầu Thu Uyên vui vẻ nói:
– Tướng công khéo lo xa, trừ Phó Quân Ngọc hiền muội ra, bọn thiếp đều là những
người luyện võ đã lâu năm, đâu đến nỗi không tự bảo vệ được thân mình.
Kỳ Lan và Quỳnh Hương cũng tán thành. U Linh chân nhân gật gù:
– Nhưng dẫu sao cũng phải lo cho đám tiểu hài. Cứ chuẩn bị ba cỗ xe thật kiên cố,
lúc có biến chúng ta cũng không bị phân tâm.
Thần Châm Tiên Cơ Khổng Diễm Yên xen vào:
– Lần này ông ở nhà, để ta đưa Thiên nhi đi Bắc Kinh một chuyến.
Lục Đảo Y gượng cười:
– Bà muốn đi thì đi, lão phu tranh giành làm gì.
Kế hoạch đã thống nhất, Cuồng Sinh đem ba cỗ xe ngựa đến Thần Binh Trường của
Khương Hoằng Nhiên. Họ Khương cùng bọn đệ tử phải thức trắng đêm để làm cho thùng
xe kiên cố còn hơn cả xe tù. Với lớp đồng dày cộm, chẳng cung tên gươm giáo nào đâm
thủng nổi.
Ngay trưa ngày mùng sáu tết, bọn Tử Siêu khởi hành đi Bắc Kinh. Phó Quân Ngọc
thấy Tử Siêu mang theo cả Thiên Lượng Thần Y, nàng cũng bớt lo lắng cho thân mẫu.
Với tài năng của Mộ Dung Chúc, chỉ cần còn hơi thở là có hy vọng bình phục. Do đó,
nàng lên lưng tuấn mã, cùng dong duổi với mọi người. Phó Quân Ngọc đã được ba nàng
kia dạy cho thuật kỵ mã, nhưng chưa có dịp sử dụng trên đường dài.
Bọn tiểu hài bị nhốt trong xe vì tiết trời rất lạnh giá, tuyết rơi đầy. Cũng vì tiết trời
khắc nghiệt này mà Tử Siêu chỉ mang theo có năm mươi thủ hạ. Chàng không muốn
nhiều người phải khổ sở vì chuyện gia đình mình.
Lần này thì Dã Nhi cũng có mặt, gã nằng nặc đòi theo vì đã quá chán cảnh thê tróc
tử phọc. Gã và Kinh Phi Độ, Khuất Nham Tuyền tạo thành một bộ ba rất lý tưởng, trong
chiến đấu cũng như trong ăn nhậu. Dã Nhi có hai đứa con trai, chúng thừa kế dòng máu
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 273 Typed by Moonbaby
dã nhân của cha nên khỏe mạnh và quậy phá như khỉ. Dã Nhi nhức đầu vì chúng nên
kiếm cớ xa nhà vài tháng cho đỡ khổ.
Ba gã đi chung với đoàn xa mã của phu thê Tử Siêu, nhưng năm mươi đao thủ Kim
Giáp môn lại chia thành hai cánh trước sau, cách xa họ hơn chục trượng. Toán tiên phong
có nhiệm vụ dọ thám những địa hình hiểm trở, khám phá mai phục. Toán đoạn hậu che
chở sau lưng. Họ là những anh em Vô Ảnh Đàn, năm xưa từng theo Tử Siêu ngang dọc.
Tất nhiên là Kim Giáp môn không có giương cờ gióng trống, mà kín đáo hòa với
giòng người trên đường quan đạo. Trời lạnh thế này, áo choàng và mũ lông khiến ai cũng
giống ai, chẳng cần phải hóa trang.
Dù người ngựa đông đảo lỉnh kỉnh như vậy nhưng cước trình khá nhanh. Đó là nhờ
đàn ngựa quý đã mua từ Mông Cổ về. Tử Siêu hiểu rõ gía trị của tốc độ nên đã giao cho
thủ hạ những con tuấn mã tốt nhất. Đao của họ đựoc đặt rèn tại Thần Binh Trường của họ
Khương. Tóm lại, chưa có lực lượng nào trong võ lâm lại được trang bị tốt hơn Kim Giáp
môn. Vì vậy, họ luôn luôn chiến thắng và thương vong rất ít.
Sáu ngày sau, đoàn người dến Tịnh Châu, nghỉ một đêm, mờ sáng lại lên đường.
Trưa hôm ấy, bọn họ đến bờ Nam Hoàng Hà, chờ đò sang sông. Bến đò lớn nhất Trung
Hoa này nằm trên trục chính Bắc Nam thuộc quyền kiểm soát của Vô Cốt Xà Lân Tố
Thư.
Họ Lân là người khôn ngoan, khéo léo nên đã được tri phủ Hà Nam giao khoáng
việc vận chuyển người và hàng hóa qua sông. Vô Cốt Xà bỏ vốn đóng mười chiếc đò
ngang thật lớn, hàng năm thu về không dưới sáu ngàn lượng vàng. Ngoài ra, lão còn là
chủ nhân của hàng chục tửu quán, khác điếm trong hai trấn ở bờ Nam và bờ Bắc.
Lân Tố Thư là khách giang hồ nhưng hầu như không tham dự vào ân oán võ lâm,
chỉ chú tâm vào việc làm giàu. Tuy nhiên, tính lão trượng nghĩa khinh tài, thương giúp
đỡ đồng đạo nên được nhiều người yêu mến.
Lần này bọn Tử Siêu đông đến gần bảy chục người, muốn sang sông cùng một lúc
thì phải nhờ đến sự hỗ trợ của Vô Cốt Xà.
Nhưng chưa kịp đi tìm thì lão đã xuất hiện, cùng với mấy chục thủ hạ. Sắc diện Vô
Cốt Xà vô cùng kỳ quái, thê lương, ảm đạm như người đi đến pháp trường. Vạn Lý Truy
Phong Kinh Phi Độ vốn có quen biết với họ Lân, nên niềm nở hỏi:
– Sao Lân huynh lại thân chinh di giá đến đây như vậy? Bọn tại hạ đang định đến
quý trang làm phiền Lân huynh đấy.
Lân Tố Thư lạnh lùng đáp:
– Lão phu biết chư vị đang muốn sang sông ngay. Việc ấy không khó, nhưng trước
tiên phải đáp ứng với lão phu một điều kiện.
Nãy giờ Tử Siêu âm thầm quan sát đối phương, đã nhận ra trên gương mặt chữ điền
trắng trẻo kia hằn sâu những nét ưu tư và ánh mắt cực kỳ thống khổ. Chàng dịu giọng
bảo:
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 274 Typed by Moonbaby
– Điều kiện gì xin Lân các hạ cứ nói.
Vô Cốt Xà cười nhạt:
– Chắc công tử là Môn chủ Kim Giáp môn? Lão phu nghe danh đã lâu, chỉ muốn
lãnh giáo vài chiêu mà thôi.
Mọi người ngơ ngác trước hành động bất thường của Lân Tố Thư. Hai bên không hề
có hiềm khích và bản thân Vô Cốt Xà cũng chẳng phải là kẻ hiếu danh đa sự. Kinh Phi
Độ gầm lên:
– Lân Tố Thư. Lão muốn chết hay sao mà định mạo phạm đến Môn chủ bổn môn?
Chỉ cần ta ra tay là lão cũng đã không địch lại rồi.
Quả thực bản lãnh Vô Cốt Xà còn kém cả họ Kinh, nếu đấu với Tử Siêu thì chẳng
khác gì tự sát. Vô Cốt Xà không thèm để ý đến lời nói của Kinh Phi Độ, mở miệng mai
mỉa Tử Siêu:
– Nếu ngươi sợ chết thì cứ chặt một ngón tay để lại là xong.
Dã Nhi điên tiết quát vang:
– Lão chết toi kia. Ta sẽ xé xác lão ra.
Vùa nói y vừa lao đến như cơn lốc. Nhưng Tử Siêu đã nạt:
– Dã Nhi.
Thế là y ngoan ngoãn dừng bước, quay lại chỗ cũ. Tử Siêu chỉnh sắc nói:
–Tại hạ biết Lân lão bị người khống chế nên mới có thái độ như vậy. Tại hạ sẵn
sàng phụ hầu vài chiêu để các hạ khỏi khó xử.
Lân Tố Thư chấn động nhưng lại giở giọng cao ngạo:
– Lão phu chẳng hề bị ai khống chế hay uy hiếp gì cả. Chẳng qua vì không ưa một
kẻ tiểu nhân đắc trí như ngươi, nên muốn dạy cho một bài học đấy thôi.
Lúc này chung quanh họ đã đông nghẹt người xem, ai cũng tưởng Môn chủ Kim
Giáp môn sẽ phân thây Vô Cốt Xà khi nghe những lời nhục mạ ấy. Nhưng từ ngày thoát
chết ở Thái Cực tiên cung, tính tình Tử Siêu trở nên cực kỳ trầm tĩnh. Dường như tri tuệ
chàng đã thăng hoa đến cảnh giới hư vô tĩnh lặng, không còn biến cố gì có thể khiến
chàng xao động được nữa.
Vì vậy, hôm nay chàng vẫn thản nhiên trước lời mạt sát, khiêu khích của Vô Cốt Xà.
Tử Siêu mỉm cười hiền hòa, chậm rãi bước ra:
– Mời Lân các hạ.
Vô Cốt Xà rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm tỏa ánh lam chứng tỏ đã
được tẩm thuộc độc. Mọi người kinh hãi ồ lên, chỉ có Thiên Lượng Thần Y và các phu
nhân của Tử Siêu là không hề lo lắng. Chàng đã uống máu của Kê Quan Lưỡng Vĩ Xà
Vương nên bách độc bất xâm.
Kim Giáp Môn Nguyên tác: Ưu Đàm Hoa
VietKiem.Com 275 Typed by Moonbaby
Họ Lân vung kiếm lao vào, liên tục tung ra những chiêu hiểm độc. Tuy nhiên,
những chiêu này hầu như chỉ có công mà không thủ. Nghĩa là Vô Cốt Xà muốn đổi mạng
với đối phương.
Nhưng với bản lãnh của Tử Siêu thì họ Lân không thể thành công với đấu pháp ấy.
Thanh Hắc Vân Đao tuy nặng nề, nhưng khi ở trong tay Tử Siêu thì lại nhẹ nhàng như
một thanh trường kiếm mỏng manh. Nó bám chặt lấy từng đường kiếm của Vô Cốt Xà,
chận đứng từng thức một khiến lão lúng túng như người bị trói tay.
Lân Tố Thư bắt đầu thóa mạ, xỉ vả đối phương không tiếc lời. Bốn mỹ nhân và các
thủ hạ của Kim Giáp môn rất phẫn nộ nhưng không dám phát tác. Ngược lại, những
người quan chiến bên ngoài đã bất bình trước hành vi của Vô Cốt Xà, nên ngoác miệng
chửi bới lão. Họ còn đốc thúc Tử Siêu mau mau giết Lân Tố Thư cho đỡ bẩn tai. Đối với
người võ sĩ, những lời chửi rủa kiểu đàn bà kia là điều tối kị trong giao đấu.
Tuy nhiên, Tử Siêu vẫn gác ngoài tai tất cả, chăm chú chống đỡ và chẳng hề đụng
đến người của họ Lân. Dường như chàng đang chờ đợi một điều gì đấy. Quả nhiên, Vô
Cốt Xà đột ngột biến chiêu. Thanh độc kiếm rung lên, hóa thành muôn ngàn kiếm ảnh,
chụp lấy Tử Siêu.
Chiêu kiếm này có lộ số khác hẳn pho kiếm pháp lúc nãy và lợi hại phi thường. Rõ
ràng là những lời chửi mắng nãy giờ là để chuẩn bị cho chiêu sát thủ này. Nếu Tử Siêu bị
khích nộ, tâm trí hỗn loạn tất khó mà đối phó kịp. Nhưng vì sao Vô Cốt Xà lại không sợ
Tử Siêu giết mình?
Chiêu kiếm kỳ ảo, hiểm ác kia đã khiến mọi người lo sợ cho Tử Siêu. Nhưng chàng
đã dự liệu trước, chống đỡ bằng chiêu Thanh Long Tạo Vũ. Một màn đao quang dày đặc
bao bọc quanh thân chàng, đánh bạt mọi ngoại lực. Hơn trăm thức kiếm chạm vào lưỡi
đao ảnh, chỉ tạo nên những tiếng tinh tang vui tai mà thôi. Và tả thủ của Tử Siêu bất thần
thò ra, chụp lấy cổ tay cầm kiếm của Vô Cốt Xà.
Tử Siêu tra đao vào vỏ, đoạt lấy độc kiếm, vận công chấn gẫy làm ba đoạn. Chàng
buông tay họ Lân ra rồi điềm đạm nói:
– Lân lão cứ về bảo bọn chúng rằng chiêu kiếm kia quá tầm thường nên không thể
giết được Hạng mỗ.
Vô Cốt Xà quỳ xuống mặt tuyết, vái ba vái rồi đứng lên. Lão chỉ nói một câu ngắn
ngủi:
– Mong Môn chủ bảo trọng. Đò ngang đã sẵn sàng.
Dứt lời, lão quay lưng, dẫn thủ hạ đi thẳng, chỉ để lại hai tên, đưa bọn Tử Siêu
xuống đò. Chiếc thuyền này rất lớn, đủ chỗ để chở cả đoàn người ngựa sang sông. Lúc đã
yên vị trên đò, Nguyên Kỳ Lan thỏ thẻ bảo:
– Tướng công. Xem ra bọn Xuyên Tâm thần kiếm đã biết trước chuyến đi này của
chúng ta nên mới uy hiếp Vô Cốt Xà phải liều mình.
Phó Quân Ngọc ngỡ ngàng nói: