Hồn ma báo oán
Có lẽ những người ít bị gây ấn tượng nhất đôi lúc cũng cảm thấy những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một thời điểm xác định, dường như có thế lực vô hình nào đấy tồn tại chung quanh. Phải người chết vĩnh viễn rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống chúng ta?
Hồn Ma Báo Oán
nguồn: blog.ishopvietnam.com
Có lẽ những người ít bị gây ấn tượng nhất đôi lúc cũng cảm thấy những hiện
tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một thời điểm xác định, dường như có thế
lực vô hình nào đấy tồn tại chung quanh.
Phải người chết vĩnh viễn rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống chúng ta?
Lý giải điều này là không tưởng, nhưng hồn ma người chết có thể lởn vởn quanh
ta, và còn hiện hình làm cho chúng ta cảm tưởng như bị bắt quả tang. Họ xuất hiện
với mục đích rõ ràng, để phù hộ hoặc đe doạta.
Vợ của Arthur Noakes là Edith, người hay ghen một cách ảo giác. Do chồng cô rất
yếu đuối trước phụ nữ nên nàng thường ghen và phải chịu nhiều cay đắng, nhục
nhã với những cơn đau tim khi còn sống.
Trước lúc lâm chung nàng thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh phụ nữ và
quan hệ chăn gối với họ, nàng sẽ trở về ám ảnh để ông không còn dám nhìn mặt
bất cứ một phụ nữ nào. Những gì chưa thực hiện được khi sống cô hy vọng sẽ làm
được từ cõi âm.
Arthur Noakes không quan tâm tới lời đe doạ của người vợ quá cố, ông nhanh
chóng tìm kiếm một người đàn bà hấp dẫn. Arthur nghĩ rằng lúc này ông đã là
người tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống tự do đó đến khi cạn sinh lực. Có lẽ
ông sẽ cưới vợ lần nữa. Vợ thì có ích, nhưng không kém những giờ phút buồn
chán.
Là chủ cửa hàng vải và đồ tạp hoá duy nhất ở thị trấn nhỏ Sussex, Arthur có điều
kiện lựa chọn rộng rãi trong số phụ nữ khách hàng, thế nhưng hầu hết người đẹp
đều dửng dưng đối với đàn ông. Là người goá vợ nhưng đẹp mã, ông hy vọng sẽ
có ngày thành công.
Chẳng bao lâu sau, con mắt thèm khát của ông chạm vào một quả phụ trẻ thường
xuyên đến cửa hàng đăng ten và dải lụa, tuy sống cảnh sống goá bụa song nàng
không làm mất nét đẹp tự nhiên và niềm tin yêu cuộc sống. Thế nhưng, khi Arthur
tìm cách tán tỉnh thì nàng hơi lưỡng lự, nhưng đôi mắt xanh tuyệt đẹp lại cho thấy
lời thúc giục chào mời.
"Ông Noakes, việc ông kiếm người đàn bà khác trong khi người vợ tội nghiệp của
ông mồ chưa xanh cỏ, ông thấy có vội vã quá không?"
Arthur rùng mình lưỡng lự, nhưng sự nòng lòng chiếm hữu người đẹp đoan trang
giả tạo này nhanh chóng xâm chiếm lòng ông. Arthur cũng nhận ra Mabel, nàng
vốn xuất thân từ một gia đình nghèo túng điển hình, đơn giản là nàng đang đắn đo
trước danh tiết của mình.
"Thưa cô yêu quý, tôi cảm thấy đã yêu cô từ lâu lắm rồi. Tình cảm của tôi lớn đến
nổi tôi phải bộc phát, nghĩa là phải nói cho cô biết được. Nếu cô ngại dạo phố bên
cạnh tôi - thật ra tôi đánh giá cao sự dè dặt đó - nhưng sao chúng ta không thể hẹn
gặp nhau ở một nơi nào đó ngoài thị trấn để không ai nhìn thấy?"
Lúc này Mabel đang ngắm vẻ tao nhã của mình, đôi giày bấm khuy, chân phải
đung đưa làm đỏm. Hy vọng càng tăng khiến ông càng sốt ruột khi dán chặt vào
hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi gò má và sự bẽn lẽn trong nụ cười
của người đàn bà goá.
Nàng ngước mắt nhìn ông. "Thế chúng ta có thể gặp nhau ở đâu để không bị phát
hiện?\" Nàng giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy.
Arthur đã biết một nơi mà trước đây ông đã từng đến. Sống giữa cộng đồng dân cư
ít ỏi này, sự bí mật đôi khi thật hữu ích để việc riêng thành công. Ông kể với
Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mơ màng và nàng đồng ý gặp ông tối hôm
sau.
Nơi đấy quả là địa điểm thơ mộng, lý tưởng cho những đôi tình nhân, bên cạnh
một chiếc cầu bắt ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người tình
mới không để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông
nhìn thấy cô gái qua cầu. Trước nay không mấy ai đi bộ qua đây, ngay cả vào
những đêm hè mát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, làm tình và không
ngại bị quấy rầy.
Tối nọ Mabel đến muộn. Arthur sốt ruột, liên tục nhìn cây cầu chập chờn ánh đèn
pha ô tô. Chuyện gì xảy ra nhỉ? Chẳng lẽ nàng cố tình bắt ông chờ để ông hăng hái
hơn, hay nàng không đến được tối nay? Vừa lúc ông định đi về thì thấy bóng
Mabel vội vã băng qua cầu.
Chợt nghĩ hay là cho cô ta một bài học, Arthur nấp sau gốc cây chờ đến tận khi cô
tới nơi hẹn quen thuộc, ông nhẹ nhàng lại gần và đột ngột ôm gọn eo lưng thon thả
của người yêu.
Arthur chợt rùng mình. Dường như Mabel tan ra hư ảo, đúng lúc đó cô quay mặt
về phía ông. Kinh khủng qua - Arthur không tài nào hình dung được. Thay vì
gương mặt tươi cười xinh đẹp, đôi mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông lại
thấy gương mặt đã chết của vợ ông - trắng bệt như phấn, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí
đang đe doạ ông khiến ông vô cùng sợ hãi. Arthur nhảy bật về phía sau, thét lên
khiếp đảm.
Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông.
Arthur bỗng nhớ lại lời nguyền trước phút lâm chung của vợ và ông vội vã bỏ
chạy khỏi chỗ hẹn bằng đôi chân run rẩy.
Lên đến chân cầu, chạy được quãng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình.
Nhưng đó có phải cô gái goá trẻ đẹp hay hồn ma kinh dị giả dạng Mabel? Ông đợi
trong nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn vận động quá sức vừa qua.
Trong đời chưa bao giờ Arthur chạy nhanh như thế, và giữa bóng tối nhập nhoà
ông không dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần.
"Anh sốt ruột quá phải không anh yêu?" Mabel cười nhẹ nhàng, hai tay ôm choàng
lấy cổ ông, hôn nồng nàn.
Arthur thở phào nhẹ cả người vì thân thể cô gái có ấm ấp và ông ngửi thấy mùi
nước hoa huệ quen thuộc của Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông chợt nhớ
đến mùi mộ người chết và ngón tay cảnh cáo của hồn ma.
"Có chuyện gì thế anh Arthur? Người anh run quá. Anh giận em đến muộn phải
không? Hay cái gì đó chụp vồ anh từ sau bụi rậm?"
Arthur cố lùi người ra xa, tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ
của người yêu. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn.
"Em xin lỗi, Arthur ạ. Bà mẹ nuôi tới thăm nên em không thể nào bỏ bà một mình.
Nhưng có gì đâu, giờ em đang ở đây. Chúng ta đến chỗ cũ ngồi đi rồi em sẽ kể
cho."
Cử chỉ của người đẹp đầy quyến rũ. Nàng âu yếm ông đến nỗi nếu là ngày thường
máu trong người ông sôi lên rồi. Nhưng tối nay ông run rẩy sợ hãi vì phải trở lại
nơi đã gặp hồn ma của người vợ quá cố vừa hiện về đe doạ. Arthur đề nghị tối nay
họ nên đi nghe hoà nhạc. Ông thích nơi vui vẻ, giải trí và nhất là vài giọt Scotch
giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa qua.
Nhưng Mabel nhất quyết từ chối đến bất cứ nơi công cộng nào với ông và khi ông
không muốn thay đổi ý kiến thì cô nói rằng ông không còn yêu cô nữa.
"Nếu anh tới nơi đó anh sẽ gặp bọn đàn bà cũng chỉ lăm le tới đó để tìm bạn tình,
Arthur ạ."
Arthur giải thích rằng ông vẫn yêu cô nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp, cảnh cáo
nếu ông bỏ cô để đến lúc này thì cô sẽ không còn gặp ông nữa, điều này có nghĩa
là tình yêu và sự âu yếm của cô không giữ nỗi khát khao và sự cần thiết đối với
ông. Thế thì họ nên chấm dứt từ đây.
Nhưng Arthur vẫn sợ hãi, ông không tin là cô sẽ từ chối gặp lại nếu có lời đề nghị.
Một việc mà ông chắc chắn nhất - ông sẽ không bao giờ dùng địa điểm trữ tình
cạnh bờ sông để làm nơi hẹn hò nữa.
Arthur đến phòng hoà nhạc một mình và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi
động của âm nhạc, ông chỉ còn nghĩ chuyện vừa qua chỉ là tưởng tượng. Làm sao
một người chết có thể hiện về như thế?
Sáng hôm sau Arthur thấy Mabel đến cửa hàng, nhưng lần này bên cạnh nàng là
một chàng trai mới và nàng phớt lờ ông. Ồ, thưa bà quả phụ trẻ, nếu bà làm như
thế thì tôi cũng sớm tìm người khác, một người hấp dẫn hơn và không sợ bị nhìn
thấy ở nơi công cộng như bà.
Sau đó Arthur chọn một cô chồng còn sống nhưng ở trong hải quân, phải xa nhà
quanh năm. Tên cô ấy là Alice. Nàng không đẹp nhưng dễ nhìn, có trái tim nồng
cháy và thân thể rất khêu gợi. Alice thường mời ông đến nhà chơi.
Alice nấu một bữa ăn ngon, có cả bia và rượu gin. Nàng còn mời ông hút xì gà, có
lẽ của chồng nàng, Arthur nghĩ thầm. Alice tự tay châm cho ông hút rất ân cần.
Arthur ngã người xuống ghế, cảm thấy rất dễ chịu, khoan khoái. Alice ngồi bên
ông, họ vuốt ve, âu yếm và hôn nhau. Lát sau nàng đứng dậy.
"Anh hút nốt điếu xì gà đi, còn em đi thay quần áo đây, Arthur." Mắt nàng nhìn
ông khêu gợi, mời mọc. "Lúc nào xong em gọi anh lên nhé. Em biết là anh nóng
lòng mà," ông đáp lại, "đừng lâu quá nhé em yêu."
Vài phút sau, Alice quay xuống, quần áo vẫn mặc trên người, nhưng là bộ quần áo
khác, xung quanh nàng nhuốm bầu không khí lành lạnh, ghê rợn. Arthur đứng
chồm dậy, điếu xì gà rơi xuống thảm, không còn tâm trí đâu để thấy nó đã bắt lửa
cháy âm ỉ.
Một nỗi sợ hãi ập đến, không phải Alice đang đứng trước mặt ông, mà là hồn ma
của Edith, gương mặt người chết nhợt nhạt nhìn ông. Mới vài phút trước Arthur
còn đứng đây lòng tràn ngập hạnh phúc và thèm khát, còn giờ đây hai chân ông
chôn chặt xuống sàn, cứng người vì sợ. Chợt hai cánh tay khô khốc, xương xẩu và
lạnh lẽo ôm lấy cổ ông, hai con mắt nguyền rủa ông, từ hai vành môi xám xịt phun
ra luồng hơi thối của cơ thể người chết đang phân huỷ.
Đúng lúc đó giọng nói nhẹ nhàng từ trên gác vọng xuống: "Anh lên được rồi đấy,
Arthur yêu dấu." Bóng ma lại biến mất. Nhưng cảm giác hai cánh tay toàn xương
vẫn đè trên cổ Arthur, mùi xì gà không át nổi mùi mộ và cơ thể người chết.
Arthur bị kích động. Ông chạy thoát ra ngoài mặc bóng người mời gọi ông đã xuất
hiện trên cầu thang. Alice hốt hoảng thấy ông lao vụt ra, không kịp đóng cửa lại.
Arthur chạy như bị ma đuổi sau lưng.
Cuộc tình ngắn ngủi với Alice chấm dứt ở đấy. Suốt cả tuần sau đó Arthur nằm
nhà và tự an ủi bằng rượu Scotch. Cửa hàng gặp khó khăn vì ông bỏ bê công việc.
Arthur nhận thấy không thể tiếp tục sống ở nơi này được nữa. Ông quyết định
đóng cửa hàng và chuyển tới London. Ở thành phố lớn ấy, bóng ma Edith không
còn ám ảnh ông và ông có thể bắt đầu cuộc sống mới. Công việc tiến hành thuận
lợi khiến Arthur cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn.
Arthur có hai cô trợ lý và cô nàng Mary Thompson đã nhanh chóng cuốn hút ông.
Không bao lâu sau quan hệ của họ đi xa hơn quan hệ bè bạn.
Đôi khi nỗi ám ảnh cũ trở về đe doạ ông. Như cái hôm ông cùng Mary đi xem vở
Vụ án mạng ở kho thóc màu đỏ. Đến cảnh người đàn ông rủ bạn gái vào kho thóc
rồi giết cô khiến ông giật nảy người; quyển sách đang cầm trên tay tuột rơi xuống
nền nhà. Mary đứng cạnh thấy người ông run rẩy. Arthur sợ hãi quay sang nhìn cô.
Người bên cạnh có phải là Mary thật không? Hay Edith giả dạng để quấy phá ông?
Arthur nắm chặt bàn tay đang chìa ra, nó ấm và mềm mại. Ông cố gắng trấn tĩnh
và an ủi Mary rằng tâm trạng ông đã ổn, có lẽ vừa rồi là do nhiễm lạnh và hơi mệt.
Nhưng từ lúc đó ông luôn bị ám ảnh rằng hồn ma đáng ghét vợ ông đã theo ông
lên London.
Vở kịch kết thúc, Mary đề nghị đưa Arthur về nhà, trên đường nàng ghé tiệm rượu
mua thêm chai whishky.
"Anh cần một cốc rượu nóng và sữa," cô nói. Chừng nào anh uống hết em mới về.
Ngày thường Arthur sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng hôm nay ông sợ và tìm mọi cách
xua đuổi nàng.
"Anh hứa là sẽ uống sữa nóng và whishky. Em không cần bận tâm quá, em rất tốt
với anh, Mary thân yêu ạ."
Nói thế nhưng Arthur không từ chối mãi được. Ông mở cửa cho Mary vào, không
quên quay lại sau lưng nhìn xem có bóng nào không. Ông bật bếp ga đun sữa.
Mary thầm cười khi thấy ông hôm nay làm gì cũng vội vã, thậm chí ông quên cả
việc hôn nàng từ khi họ vào nhà đến giờ; hiếm khi ông bỏ lỡ chuyện này lúc chỉ có
hai người với nhau.
Đang hôn Mary thì Arthur giật mình khi nghe tiếng đập cửa dưới gác. Mary cũng
nghe và nói có lẽ ông quên đóng cửa lúc vào nhà.
'Anh xuống khoá cửa lại đi," nàng nói. Arthur lưỡng lự.
Ông thấy ớn lạnh, nổi cả da gà. Chắc chắn ông đã khoá cửa cẩn thận lúc họ vào
nhà nhưng làm sao có thể nói với Mary rằng ông sợ bóng tối và sẽ ngất đi nếu ông
gặp hồn ma dưới tầng một.
Arthur vội vàng chạy xuống, nhanh chóng cho xong việc. Cửa vẫn đóng, ông run
run cài thêm chiếc then cửa.
Bất chợt Arthur ngửi thấy mùi xác chết, ông hoảng hốt quay lại, khiếp sợ vì biết
trước sẽ nhìn thấy gì. Vợ ông đứng ngay giữa đường đi, chặn đường lên gác của
ông. Mặt nàng chuyển sang màu lục, hai gò má chảy nước nhờn kinh tởm, môi bị
gặm gần hết khiến hai hàm răng nhô cả ra ngoài. Lúc hai cánh tay xương xẩu đưa
lên cổ ông buộc ông phải nhìn thẳng vào hai hốc mắt sâu hoắm không còn con
ngươi, sức chịu đựng của ông đã cạn.
Đúng lúc đó Mary gọi ông trên gác, bóng ma biến mất còn Arthur thì run rẩy đến
mức làm cho các cơ thịt méo xệch đi, buồn mửa vì mùi xác thối vừa hít phải. Khi
Mary thấy ông thì nàng cũng chết khiếp: thân thể Arthur trắng bệch, run run liên
tục.
Việc duy nhất mà Arthur muốn lúc này là rời xa tình nhân ngay lập tức. Nhưng
Mary quá sốt sắng, bắt ông phải đến ngồi bên lò sưởi và đưa cho ông sữa nóng
cùng rượu whishky. "Chắc anh vừa trải qua một cơn sợ hãi kinh khủng, Arthur
thân yêu, vì thế em nghĩ anh nên nằm tịnh dưỡng cả ngày mai cho khoẻ. Tụi em có
thể quản lý cửa hàng được, lúc nào rảnh em sẽ đến thăm anh ngay."
Lời đề nghị chân tình của Mary lại khiến Arthur cảnh giác. Edith đời nào chấp
nhận chuyện đó! Hồn ma đó trở về doạ ông lần nữa thì ông chết mất. Vậy thì
chẳng còn cách nào khác hơn là Mary phải ra đi, nhưng ông chưa biết nói với nàng
thế nào.
Cuối cùng Mary cũng ra về, Arthur lên giường nhưng giấc ngủ mệt nhọc đôi khi bị
ngắt quãng bởi những cơn ác mộng hãi hùng. Người vợ quá cố cùng ngủ trên
giường với ông, mùi xác chết không tan khỏi khứu giác ông. Hai cánh tay xương
xẩu nặng nề vắt ngang ngực ông khiến ông thở nặng nhọc. Arthur không thể ngồi
dậy dù cố bao nhiêu đi nữa. Một sức nặng vô hình đè chặt không cho ông thoát.
Arthur vật lộn mãi với nó, cuối cùng rồi cũng thức dậy, nhưng lúc nào không biết.
Sáng hôm sau Mary khóc sướt mướt khi ông viện đủ lý do để chấm dứt mối quan
hệ nửa vời của họ. Arthur thương hại tình nhân nhưng ông không làm khác được.
Edith là người thắng cuộc. Lời nguyền của cô ấy trước lúc chết đã trở thành sự
thật. Arthur không tránh được hồn ma.
Dạo này ông thường bỏ bê công việc ở cửa hàng, và đến quán rượu liên tục.
Arthur hay về muộn, say mèm. Mary cảm thấy ái ngại. Cô gái tốt bụng thuê về
một nhân viên trẻ, nhưng hắn tỏ ra không thích hợp. Arthur cũng không quan tâm.
Hồn ma Edith cũng không còn về doạ ông nữa nhưng sức khoẻ Arthur yếu đi thấy
rõ. Ông ăn ít, uống nhiều.
Một buổi sáng chủ nhật, Arthur đi lang thang rồi lạc bước vào nhà thờ. Nơi đây
vắng lặng chỉ có... bóng ma Edith. Một Edith trẻ tuổi như hồi họ mới cưới. Nàng
đề nghị ông đi theo ra nghĩa địa. Arthur sốt sắng cất bước xiêu vẹo đến bên mộ
Edith.
Đứng cạnh mộ đá ẩm ướt, Edith giang rộng hai tay và Arthur lao vào vòng tay ấy
như đứa trẻ sà vào lòng mẹ. Hai cánh tay vừa khép lại thì bộ mặt Edith ông nhìn
thấy lần cuối cùng hiện về - vẫn hai gò má chảy rửa, hốc mắt rỗng sâu hoắm. Tim
ông co thắt dữ dội, cổ họng bị nghẽn không thở được. Giống như cơn ác mộng ông
phải chịu đựng bấy lâu nay, nhưng không phải giấc mơ, vì ông cảm thấy rõ ràng
những giọt nước mưa - hay nước mắt - ướt nhoà mặt ông.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác Arthur nằm ngang mộ vợ. Họ không nhận ra
ông nếu không tìm thấy chiếc ví ở trong túi. Arthur được chôn cất cẩn thận ngay
cạnh ngôi mộ của vợ. Bạn bè đều nghĩ ông muốn gần vợ ở thế giới bên kia.
Về sau, nhiều người đồn rằng Arthur hiện về và tổ chức họp mặt, trình bày rõ
nguyên nhân cái chết năm xưa. Không ai dám chắc điều đó là sự thật...