Du ký, Ankor Watt
Đêm đầu tiên Phnom Penh, tôi không dạo phố mà ở lại khách sạn lăn ra ngủ. Các khách sạn đẹp nằm dọc theo bờ sông nhìn ra con sông lớn chảy qua thành phố giống như bến Bạch Đằng của mình, khác ở chỗ không có nhà sàn và bảng quảng cáo dày đặc bên bờ Thủ Thiêm.
Du Ký, Ankor Watt
[08/06/2006 - Tác giả: admin1 - Vietnam Review]
Saigon Cô Nương
06.06.2006
Hình: Đế Thiên Đế Thích - Angkor Wat (Ankor Watt).
Đêm đầu tiên Phnom Penh, tôi không dạo phố mà ở lại khách sạn lăn ra ngủ. Các
khách sạn đẹp nằm dọc theo bờ sông nhìn ra con sông lớn chảy qua thành phố giống
như bến Bạch Đằng của mình, khác ở chỗ không có nhà sàn và bảng quảng cáo dày
đặc bên bờ Thủ Thiêm.
Sáng sớm tôi mua vé xe buýt để đi từ thủ đô đến Siem Reap viếng Ankor là kỳ quan về
kiến trúc và điêu khắc gồm hàng trăm đền đài. Quần thể này rộng khoảng bốn trăm
km vuông nằm giữa một khu rừng nguyên sinh tuyệt đẹp với cây cao bóng cả và thảm
cỏ mịn màng. Đó chính là đời sống và linh hồn, nghệ thuật và văn hóa của người dân
Khmer được xây dựng từ giữa thế kỷ VII đến XIII. Trong ấy Angkor Wat là một trong
bảy kỳ quan thế giới. Angkor Thom là kinh đô xây dựng theo phong cách Phật giáo.
Trong lúc ngồi đợi xe nhìn cảnh tượng huyên náo chung quanh. Cũng kẹo cao su, nước
suối, tạp chí... Một bà già ôm chiếc tráp nhôm mời tôi mua postcard và dây bùa là hai
sợi len ngắn màu trắng và đỏ buộc vào cổ tay giá một dollar. Một phụ nữ nãy giờ ngồi
cạnh tôi cất tiếng:
- Where are you from?
- Việt Nam.
- A, Việt hả!
Úi trời, mới có một ngày xa cách người Việt, tiếng Việt thôi, bỗng dưng được gặp
đồng hương nơi nước láng giềng cách có mấy giờ xe buýt, tôi vui mừng quá. Thảo nào
người lưu lạc xa xứ không ngày đêm dằn vặt nỗi thương nhớ quê nhà. Chị VN này
sống ở biên giới Thái-lan - Cam-bốt, thường mang hàng Thái về bỏ mối một số chợ
Cam-bốt. Hàng hóa Cam-bốt ít hơn VN nhưng hàng lậu thuế Thái Lan thường 'quá
cảnh' qua Căm-bốt rồi buộc vào người, chất lên xe gắn máy theo chân đội quân cửu
vạn tỏa ra các ngả đường bộ không tên để vào VN. Hàng hóa VN hiện nay nhiều nhất
là xăng dầu đang xuống thuyền lén lút vượt biên chảy ồ ạt qua Cam-bốt. Bởi vậy, mọi
người cứ nghĩ đi chợ biên giới có thể mua được hàng ngoại quốc giá rẻ là sai bét. Khi
hàng đã nằm ngay ngắn trên sạp, trên kệ của chợ là đã bị đánh thuế đầy đủ không kể
hầu hết hàng hóa đó đều được chở từ Saigon lên. Thành thử đi chợ biên giới chỉ là đi
chơi cho vui thôi chứ chẳng rẻ bao nhiêu, có khi còn mua lầm hàng giả.
Bà già ôm tráp nhôm lắng nghe hai người khách trước mặt nói chuyện, vui vẻ kêu lên
bằng giọng lơ lớ:
- Việt Nam hả, sao không nói? Đi đường xa mua dây bùa đeo để 'Bà' độ cho bình an.
Bà núi Sam Châu Đốc đó.
Vừa nói bà vừa rút trong tráp, chìa ra cho tôi một xấp hình quả đúng miễu Bà Chúa Xứ
ở Châu Đốc. Tôi không ngờ danh tiếng Bà Chúa Xứ lan truyền sang tận Phnom Penh,
chắc chắn số khách mua hình Bà phải khá nhiều đủ để bà già này rao bán cùng với
những cành hoa giấy, dầu nóng... Một phụ nữ mặc xarông đứng gần đó hỏi mua sợi
dây bùa và đeo ngay vào cổ tay cho chuyến viễn hành sáu tiếng đồng hồ quãng đường
ba trăm mười bốn km từ Phnom Penh lên Tây Bắc đến Siem Reap. Thật ra đi máy bay
chỉ mất bốn mươi phút nhưng lại không thể ngắm cảnh dọc đường.
Vì mua vé muộn nên tôi ngồi hàng ghế kế chót, đuôi xe khi nào cũng xóc hơn phía đầu,
tuy máy lạnh nhưng các hàng ghế kín mít người trong lòng xe không rộng lắm khiến
tôi thấy khó thở, lại nôn mật xanh mật vàng, chỉ nhẹ đôi chút khi đi bách bộ quanh
quẩn lúc xe ngừng để hành khách ăn điểm tâm và bữa trưa. Dù chỉ là những quán ăn
bình thường ven đường, nhưng dọn lên cùng thức ăn bao giờ cũng là một ly nước sôi
trụng chiếc muỗng và đôi đũa tạo cho du khách cảm giác an tâm. Việc tiêu pha rất dễ
dàng vì khắp đất nước Cam-bốt đi qua đều dùng tiền USD và tiền Riel. Ở nơi hẻo
lánh quá không sẵn tiền nhỏ để thối lại, người bán sẽ nhận dollar Mỹ và thối lại tiền
Riel. Không phải công ty du lịch hay ngân hàng, họ sẽ không nhận loại tiền nào khác.
Một dollar ngang giá bốn ngàn Riel chẵn chòi và hối suất ổn định nên rất dễ tính tiền,
dễ thối tiền hơn tiền Việt thường bị lẻ và hối suất hay thay đổi.
Ở những quán dừng chân, tôi thấy cũng đủ các món cơm, canh, mì, hủ tíu... nấu theo
kiểu Cam-bốt, Thái Lan, Trung quốc, VN... với hai thứ tiếng Anh và Cam-bốt. Bên bờ
sông Mekong là bữa ăn cá lóc xào khô với gừng, gỏi cá trèng, canh măng nấu cá... Hôm
sau, theo lời giới thiệu của anh xe ôm, tôi tìm tới một quán ăn Cam-bốt để nếm thử
thực đơn cổ truyền của xứ Chùa Tháp. Một món đặc biệt được mọi người khen rất
thơm ngon có tên là Tom Yam Với Cá, Gà, Bò và Sườn Heo ăn với cơm nhưng khi múc
lên chỉ thấy toàn nấm rơm, chắc ngon ở nước nhiều nhưng sánh giống như một loại
cà-ri hay ra-gu vậy. Nhiều lá thơm được bỏ trong đó tạo nên mùi vị rất đậm đà. Tôi
không hợp khẩu vị lắm mặc dù có thể cảm nhận nó đã được nấu nướng rất khéo. Vài
món khác đọc lên khêu gợi sự tò mò: Siemreap sour soup, Sam Lork soup with died fish
and ros fish... Chắc vì có khá nhiều du khách phương Tây du ngoạn nên đa số quán ăn
trung bình vẫn sẵn sàng phục vụ đầy đủ các món ăn Âu Mỹ thông dụng.
Những quầy hàng bên cạnh bày đầy các thứ bánh kẹo Thái Lan, Trung quốc. Sản vật
địa phương nhiều nhất là xoài, mít, chuối, sầu riêng... khô cá trèng xông khói, dế và
cào cào rang, trái thốt nốt non... Thứ gì tôi cũng muốn thử nhưng cuối cùng chỉ đứng
nhìn vì bao tử quá hẹp, ăn nhiều không nổi. Hai bên đường là ruộng vườn với rất
nhiều cây thốt nốt và những đầu mái cong cong của nhà cửa hay chùa chiền ẩn hiện
làm tôi nhớ phảng phất khung cảnh vùng An Giang. Cũng những dãy dài thốt nốt giữa
đồng vắng in hình trên núi xám xa xa và những ngôi chùa với lối kiến trúc đặc thù của
Phật giáo Nam tông.
Một giờ trưa đến Siem Reap, xe buýt vào bãi thả tôi xuống giữa một rừng cò xe và cò
khách sạn. Tôi nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe ôm. Tất cả những tay xe ôm, cò
mồi ở bến bãi đều nói tiếng Anh như gió, ảnh hưởng tiếng Cam-bốt có nhiều âm R
uốn lưỡi nên phát âm của họ dòn như bắp rang.
Chỉ một tiếng đồng hồ để nhận phòng và nghỉ ngơi, tôi đi liền cùng Seng So Phan tới
Angkor vì các khu di tích sẽ đồng loạt đóng cửa vào lúc năm giờ rưỡi chiều. Một ban
nhạc cổ chào đón khách trên lối vào cổng đền. Mỗi phiến đá to ở các vì tường, trần
nhà, kèo cột... khắp nơi đều được chạm khắc dày đặc, tỉ mỉ một cách lạ lùng. Cây cầu
cổ với rắn thần Naga bảy đầu; đền Bayon với năm muơi bốn tháp, mỗi tháp tạc bốn
mặt người mang vẻ đẹp an nhiên với nụ cười bí ẩn kỳ lạ. Khu vực đền đài này dù hư
hại khá nhiều thì phần còn lại vẫn hết sức nguy nga, kỳ vĩ.
Tôi bước trên những tảng đá hàng ngàn năm, từng khối sa thạch vuông chữ nhật sụp
đổ nằm chất chồng ngoài mưa nắng. Đây là chỗ tham thiền, mảng sân kia là nơi các
vũ nữ trình diễn điệu múa Apsara, một không gian hở bốn bên nhưng khi đấm nhẹ lên
ngực sẽ nghe tiếng vang dội lại từ mái cao, bước qua những vòm cửa không có cánh
cửa sẽ dẫn đến những gian phòng khác nhau, các hành lang rẽ sang tiếp nối các hành
lang, đường hào ngoắt ngoéo, chỏm tháp, phù điêu, tượng... tất cả là đá, tất cả là
những hình dáng, đường nét của đời sống tâm linh và hạ giới hiển hiện đầy đủ trên đá
thách thức thời gian khắc nghiệt mải miết trôi qua.
Tôi dõi trên mặt đá để ngạc nhiên tìm thấy chiến tranh và hòa bình, cây cỏ và súc vật,
thần thoại và thực tế. Những vị thần ngao du trên cao ban bố phúc họa xuống trần
gian. Phía dưới là cả một sinh hoạt xã hội đuợc tái tạo với nông dân giã gạo, thợ
thuyền làm việc, thương nhân buôn bán, bà mụ đang đỡ đẻ... cả đám chọi gà, đánh
bạc, đua ngựa... Một vương quốc tan biến đi vẫn lưu lại dấu tích mình, kể lại sự tồn
tại của mình trên những phiến đá không phai mòn. Vương triều Khmer không tuyệt
mất mà lặn vào thớ đá, nổi trên nét khắc im lìm sự kiêu hãnh trước ánh mắt ngưỡng
mộ của du khách. Công chúa và hoàng tử, quan lại và thường dân, chiến binh và nô lệ,
gươm đao và hoa cỏ... đã hóa thân vào đá để chuyển đời sống từ hữu hạn sang vĩnh
cửu.
Trong vô số đường ngang ngõ dọc rải rác nhiều bức tượng của đạo Phật, đạo Ấn và
đạo Hồi, nhiều nhất là tượng Thích Ca của Phật giáo và Vishnu của Ấn giáo. Các tôn
giáo chung sống hiền hòa với nhau trong khu vực Angkor này. Dừng trước một pho
tượng Vishnu cao đụng trần nhà, Seng So Phan bảo tôi cầu xin đi vì vị thần này rất
linh ứng. Tôi ngần ngừ lắc đầu nói Phan khấn dùm đi, tôi không muốn cầu xin điều gì
cho mình cả...
Tôi lướt nhanh qua Angkor Thom để kịp đến ngắm hoàng hôn ở Angkor Wat. Con
đường chính thênh thang ngập tràn du khách ngày xưa chỉ dành riêng cho vua và hoàng
hậu, những lối đi khác nhỏ hơn cho hoàng thân quốc thích, quan lại, dân chúng... Kiến
trúc thật diệu kỳ khi nhìn qua một vòm cửa trống, sẽ thấy từ xa hiện hình trong khung
vòm ấy nguyên vẹn một tòa tháp hay một mặt tượng rất ngay ngắn, cân đối giữa nền
trời. Tháp cao nhất Ankor Wat sáu mươi lăm mét, leo lên bằng những bậc thang rất
dốc và hẹp. Tôi theo Seng So Phan vịn vào gờ đá, đặt từng bàn chân nằm ngang chênh
vênh dọ dẫm từng bậc để leo lên đền. Vẫn những hành lang, sân, tháp... mênh mông
đá, không một bóng dáng gỗ, gạch... Một kinh đô hùng vĩ thuần đá.
Từ đỉnh tháp cao đó, tôi nhìn xuống không gian rộng rãi trời và đất chung quanh. Một
đế chế hùng mạnh, vương triều vàng son từng ngự trị nơi đây. Giữa những khối đá
ánh vàng nổi lên những đường nét điêu khắc tuyệt mỹ trong nắng chiều rực rỡ, tôi
ngồi một mình ngắm mặt trời lặn, hoàng hôn rọi chiếu trên những đền đài thành quách
lộng lẫy và hoang lạnh lần cuối để rồi trong chốc lát tất cả sẽ chìm vào bóng đêm.
Như đời người, như sự việc... mất đi, tái sinh... lưu chuyển không ngưng tạo thành
dòng sống. Điều gì vĩnh viễn mất đi và điều gì sẽ đọng lại để bất tử trong vô cùng
của thế giới hỗn độn này.
Buổi tối Seam Reap không còn sức để ngao du nên tôi chỉ loanh quanh gần chỗ trọ.
Dân du lịch đến Cam-bốt chắc chắn phải thăm Angkor đầu chương trình trước khi
đến những nơi khác nên khách sạn, nhà nghỉ đủ hạng, đủ kiểu mọc lên san sát. Vài
quán nước trống rỗng giăng đèn xanh đỏ dựng bảng quán bar. Xe ôm và xe tuk tuk lúc
nào cũng hiện diện khắp nơi để bắt khách. Tiệm massage bấm huyệt của người
khiếm thị với giá từ bốn tới sáu dollar loe hoe vài ngọn đèn néon không đủ ánh sáng
nhìn giống như garage sửa xe. Tôi khát nước uống sinh tố liên tục, cả trong hàng quán
lẫn ngoài đường vì mỗi hàng gia giảm trái cây khác nhau tạo nên các mùi vị khác nhau
lạ miệng. Mấy xe bán cháo, bắp nướng... vẫn thơ thẩn dưới ánh đèn đường. Tôi quay
về khách sạn. Mặc dù khách ra vào thường xuyên nhưng những người làm việc trong
khách sạn đều bỏ dép dưới thềm trước khi đi chân không trên nền gạch chỗ nào cũng
sạch như li như lau.
Tôi ngủ một giấc ngon lành, Angkor đâu đó mang vào trong mơ gương mặt đá Bayon
với nụ cười Đông phương ngàn năm bí ẩn.