Ðêm Ðộng Phòng Hoa Chúc
Vô Kỵ rờ mó cái cà rá sắt ở trên tay nàng và nói tiếp:
Bữa nọ tôi trông thấy cái cà rá lọt vào tay Hữu
Lượng trong lòng lo âu vô cùng, chỉ sợ cô bị kẻ gian
hà hiếp nhục nhã. Tôi chỉ muốn mọc ngay đôi cánh
bay đến cạnh cô. Sao chúng lại chịu trả cho cô cái cà
rá này?
Ðêm Ðộng Phòng Hoa Chúc
Vô Kỵ rờ mó cái cà rá sắt ở trên tay nàng và nói tiếp:
Bữa nọ tôi trông thấy cái cà rá lọt vào tay Hữu
Lượng trong lòng lo âu vô cùng, chỉ sợ cô bị kẻ gian
hà hiếp nhục nhã. Tôi chỉ muốn mọc ngay đôi cánh
bay đến cạnh cô. Sao chúng lại chịu trả cho cô cái cà
rá này?
Tống Thanh Thư thiếu hiệp của phái Võ Ðang trả
cho tôi đấy.
Vô Kỵ nghe thấy Chỉ Nhược nói đến Thanh Thư liền hồi tưởng lại ngay cảnh nàng
ngồi sát cánh với Thanh Thư nhậu nhẹt ở trên khách sảnh của Cái Bang, nên
chàng vội hỏi:
Thanh Thư có tử tế với cô không?
Chỉ Nhược nghe tiếng nói của chàng hơi khác lạ vội hỏi lại:
Sao đại ca hỏi như thế?
Không có gì cả, tôi chỉ thấy cô nói với Tống sư ca là tôi hỏi như thế thôi. Sự thật
là Tống sư ca đối với cô cũng nặng tình thật. Anh ấy phản phái, nghịch cha, thí sư
thúc hại sư tổ tất cả cũng chỉ vì cô mà thôi.
Chỉ Nhược ngẩng đầu lên nhìn vành trăng mới mọc, rồi bằng một giọng u oán,
đáp:
Nếu đại ca đối xử với tôi bằng một nửa Tống thiếu hiệp tôi cũng mãn nguyện lắm
rồi.
Tất nhiên tôi không thể si tình như Tống sư ca được và muốn bảo tôi vì cô mà
làm ra những trò bất hiếu bất nghĩa ấy, tôi cũng không thể nào làm được.
Phải, vì tôi thì đại ca không thể được nhưng vì Triệu cô nương thì chắc đại ca
không từ chối phải không? Cũng như chuyện đại ca đã thề nặng ở trên hoang đảo
là thế nào cũng phải giết chết yêu nữ để báo thù cho Hân cô nương, nhưng đại ca
vừa thấy mặt nàng là quên hết lời thề ngay.
Chỉ Nhược, nếu tôi điều tra ra chính Triệu cô nương lấy trộm thanh đao Ðồ Long
với ỷ Thiên kiếm và giết chết biểu muội của tối, thì tôi nhất định không tha thứ
cho nàng. Nhưng nàng quả thật thanh bạch và bị ngờ oan, thì tôi làm sao mà
đang tay giết một người vô tội như thế được. Biết đâu sự thề thốt của tôi trên
hoang đảo chẳng là thề lầm.
Chỉ Nhược ngẫm nghĩ chứ không nói năng gì. Vô Kỵ vội hỏi:
Có phải tôi đã nói lầm đấy không?
Chỉ Nhược đáp:
Không, tôi nghĩ lại khi ở trên bảo thất tại chùa Vạn Pháp, tôi cũng có thề nặng với
sư phụ, tôi chỉ hận, khi hứa thân với đại ca trên hoang đảo, không chịu nói lời thề
nặng đó cho đại ca hay.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội hỏi lại:
Cô... đã thề nặng với lệnh sư đó?
Lúc ấy tôi thề với sư phụ tôi rằng, nếu sau này tôi lấy anh, thì cha mẹ tôi dưới âm
ty sẽ không được yên, sư phụ tôi hoá thành ma quỷ ngày đêm đến ám ảnh tôi,
còn con cháu của tôi với đại ca thì nếu là trai thì đời đời làm nô lệ, là gái thì đời
đời làm đĩ điếm.
Nghe mấy câu thề ác độc ấy, Vô Kỵ liền chân tay và mình mẩy run lẩy bẩy, một
lát sau mới nói được:
Chỉ Nhược, lời thề sẽ không linh nghiệm đâu vì sư phụ của cô cứ yên trí Minh giáo
là một Ma giáo chuyên môn làm bậy và tưởng tôi là một dâm tặc gian tà vô sỉ,
cho nên mới ép cô thề như vậy, nếu bà ta biết rõ hết chân tình thì không bao giờ
lại bỏa cô thề nặng như thế đâu.
Chỉ Nhược nước mắt nhỏ ròng xuống hai má và đỡ lời:
Nhưng sư phụ tôi... bà ta đã không biết rõ...
Nói xong nàng ngã vào lòng Vô Kỵ nức nở khóc hoài. Vô Kỵ vuốt ve tóc nàng an
ủi rằng:
Sư phụ của cô ở dưới âm ty hay chuyện cũng không trách cứ cô đâu vì tôi có phải
là dâm tặc, gian tà vô sỉ như sư phụ cô tưởng đâu.
Chỉ Nhược ôm lấy lưng chàng đáp:
Bây giờ đại ca không phải là hạng người như thế nhưng sau này bị Triệu Minh dụ
dỗ, chưa biết chừng... chưa biết chừng sẽ gian tà vô sỉ ngay!
Vô Kỵ chìa ngón tay ra khẽ búng vào mặt nàng một cái:
Cô cũng khinh thường tôi như thế phải không, chẳng lẽ chồng của cô cũng là
hạng người như thế này hay sao?
Chỉ Nhược ngẩng mặt lên, nước mắt đã nhỏ dòng xuống má, nhưng đó là nàng
cười ra nước mắt chứ không phải là khóc! Nàng lại nói tiếp:
Không biết xấu hổ! Ðại ca đã là chồng của thiếp rồi sao? Nếu đại ca đây còn đẩy
đưa với con tiểu yêu Triệu Minh thì thiếp nhất định không thèm lấy đại ca nữa...
Ai dám đảm bảo là đại ca không giống Thanh Thư, vì một thiếu nữ mà đã tạo nên
không biết bao nhiêu trò ti tiện!
Vô Kỵ cúi đầu xuống hôn nàng một cái rồi vừa cười vừa nói tiếp:
Ai bảo cô em tôi là một tiên nữ hạ trần, chúng tôi phàm phu tục tử cầm lòng sao
nổi, đó cũng chỉ tại cha mẹ cô đã sinh trưởng được một người con gái quá đẹp để
làm hại lũ đàn ông chúng tôi!
Ðột nhiên, sau một cây cổ thụ ở cách đó chừng hai trượng có hai tiếng cười nhạt
khì khì. Vô Kỵ đang ôm Chỉ Nhược ở trong lòng ngạc nhiên vô cùng, liền quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng người thấp thoáng mấy cái đã đi xa liền.
Chỉ Nhược tung mình nhảy lên, mặt nhợt nhạt với giọng run run nói:
Triệu Minh! Thế ra nó vẫn cứ theo sau chúng ta hoài!
Vô Kỵ nghe thấy hai tiếng cười nhạt đã nhận ngay tiếng cười của thiếu nữ, nhưng
chàng không dám quyết định đó là Triệu Minh, nên chàng chần chừ hỏi:
Có thật là nàng ta hay không? Nàng ta theo dõi chúng ta làm chi?
Chỉ Nhược giận dữ đáp:
Nó thích đại ca, đại ca còn giả bộ không biết, có lẽ các người đã hẹn trước với
nhau và làm ra cái trò quỷ đó để đùa giỡn tôi.
Vô Kỵ kêu oan uổng hoài! Chỉ Nhược nghĩ đi nghĩ lại một hồi nước mắt cứ nhỏ
dòng liên tiếp. Vô Kỵ giơ tay trái lên khẽ ôm lấy thân nàng, ta phải thì chùi nước
mắt cho nàng, rồi dùng giọng dịu dàng nói:
Sao bỗng dưng lại khóc thế này? Nếu tôi mà có hẹn Triệu Minh thì trời tru đất diệt!
Cô em thử nghĩ xem, nếu tôi yêu nàng ta mà lại biết nàng ta ở gần đây thì có khi
nào lại tỏ tình yêu như điên như rồ với cô em như hồi nãy? Như vậy có phải là cố
ý để cho nàng ta khó chịu hay sao?
Chỉ Nhược nhận thấy lời nói của chàng rất phải, liền thở dài một tiếng và nói:
Vô Kỵ đại ca! Trong lòng tôi lúc này khó mà bình tĩnh được!
Vô Kỵ hỏi lại:
Tại sao thế?
Tôi vẫn không quên được lời thề trước mặt sư phụ và chắc thế nào Triệu Minh
cũng không chịu để yên cho tôi, bất cứ bằng võ công hay bằng mưu kế tôi đều
thua nàng ta xa!
Tôi sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cho cô em được chu toàn, nếu nàng ta dám đụng
đến sợi tóc của người vợ yêu dấu của tôi thì nhất định không để yên cho nàng ta
đâu!
Nếu không may tôi chết vì tay nàng thì thôi, chỉ trách cho số mệnh tôi hẩm hiu
nhưng tôi sợ nhất là đại ca bị nó mê hoặc, tin lời ngon lẽ ngọt của nó, rồi bị lọt
vào tròng của nó mà về giết tôi thì lúc ấy có chết cũng không đành lòng!
Cô em đừng quá lo âu như vậy! Trên đời này có biết bao nhiêu người định ám hại
tôi, có lỗi với tôi, tôi đều không giết, như vậy, có khi nào tôi lại đi giết cô em yêu
quý của tôi cho được!
Nói xong, chàng cởi áo ra, để lộ cái sẹo bị kiếm đâm cho Chỉ Nhược xem rồi vừa
cười vừa nói tiếp:
Kiếm này do em đâm phải không? Em càng đâm tôi bao nhiêu thì tôi lại càng yêu
cô em bấy nhiêu!
Chỉ Nhược giơ tay lên rờ rờ vào cái sẹo đó tỏ vẻ thương tiếc, đột nhiên mặt nhợt
nhạt, nói tiếp:
Ác giả ác báo, chắc sau này thể nào đại ca cũng sẽ dùng kiếm đâm chết tôi,
nhưng tôi sẽ không ân hận chút nào.
Vô Kỵ giơ tay ra ôm nàng vào lòng và nói tiếp:
Chờ chúng ta tìm thấy nghĩa phụ, thế nào cũng nhờ nghĩa phụ đứng làm chủ hôn
cho chúng ta! Rồi chúng ta đứng ngồi đều không rời khỏi nhau cho tới già, tới
chết cũng vậy, quý hồ cô em có lòng yêu mến tôi chân thực thì cô em có đâm
thêm vài kiếm nữa tôi cũng không dám mắng nửa lời! Như vậy cô em đã bằng
lòng chưa?
Chỉ Nhược dí má vào ngực nóng hổi của chàng, vừa nhận thấy hơi da thịt của đàn
ông, nàng khẽ đáp:
Chỉ mong đại ca là người đại trượng phu, lời nói có tín nghĩa, không chóng quên
câu chuyện ngày hôm nay, thế thôi!
Hai người âu yếm nhau hồi lâu, cho tới khuya, thấy lạnh, cả hai mới dắt tay nhau
trở về khách điếm ngủ. Sáng ngày hôm sau, hai người cùng Hàn Lâm Nhi lại tiếp
tục đi về phía Nam. Suốt dọc đường không thấy tung tích của Triệu Minh đâu hết.
Không bao lâu ba người đã đi tới Ðại Ðô. Lúc vào thành, trời đã sâm sẩm tối, thấy
cả thành nam nữ đều quét rửa phố xá sạch sẽ, nhà nào nhà nấy đều bày một bàn
hương án ở trước cửa, Vô Kỵ với Chỉ Nhược hai người vào trọ khách sạn, hỏi
người phổ ky nơi đây có việc gì như thế? Người phổ ky đó liền đáp:
Khách quan ở xa mới tới không biết chuyện đấy thôi! Kể cũng may mắn cho
khách quan thực! Ngày mai là ngày đại du hoàng thành đấy!
Vô Kỵ hỏi lại:
Cái gì lại gọi là đại du hoàng thành thế?
Phổ ky đáp:
- Ở đây cứ mỗi năm một lần, hoàng thượng đại du hoàng thành một ngày. Ngày
mai đã tới kỳ đại du đó! hoàng thượng sẽ đi tới chùa Khánh Thọ vái lễ, mấy vạn
nam nữ đóng những tuồng tích cổ đi du hành dài hơn ba mươi trượng, thực là vui
vẻ khôn tả! Tối hôm nay khách quan nên ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi ra
ngoài cửa Ngọc Ðức Ðiện chiếm lấy một chỗ ngồi, nếu khách quan may mắn thì
sẽ được trông thấy hoàng thượng, hoàng hậu, Thứ phi, Thái tử, Công chúa... đủ
cả! Khách quan thử nghĩ xem, chúng ta là dân chúng, nếu không ở kinh sư này
thì làm gì có phúc được trông thấy nhà vua như vậy?
Hàn Lâm Nhi nghe nói bực mình vô cùng vội quát mắng:
Nhận giặc làm cha! Quân Hán gian vô sỉ kia! Vua Thát Ðát hay hớm gì mà xem
chúng?
Phổ ky trợn to hai mắt rồi chỉ tay vào mặt chàng nói tiếp:
Sao... sao... người lại nói thế? Người ăn nói như vậy không sợ bị chém đầu hay
sao?
Hàn Lâm Nhi lại nói tiếp:
Ngươi là người Hán. Quân Thát Ðát giết hại chúng ta thảm khốc như vậy, ngươi
lại còn gọi chúng là hoàng thượng, quả thực ngươi không có một tí cốt cách gì hết.
Phổ ky thấy Lâm Nhi hung hăng như vậy, quay mình định đi ra. Chỉ Nhược đã giơ
tay lên, chỉ một cái đã điểm trúng ngay yếu huyệt ở sau lưng y, và nói:
Ðể cho người này đi ra thế nào cũng phiền phức lắm, và không bao lâu thế nào
cũng có quan binh tới đây gây sự chứ chẳng không?
Nói xong nàng đá tên phổ ky đó vào gầm giường, rồi vừa cười vừa nói tiếp:
Hãy để cho y nhịn đói vài giờ, khi nào chúng ta đi mới thả y ra!
Một lát sau người trưởng quầy ở bên ngoài lớn tiếng gọi:
A Phúc! A Phúc! Cứ ở trong ấy nói dông, nói dài làm gì mãi thế? Có mau ra đổ
nước rửa mặt cho khách ở trong phòng mười cho ta không?
Hàn Lâm Nhi không nhịn được cười liền vỗ bàn kêu gọi:
Mau đem cơm rượu vào đây, đại gia đói lắm rồi!
Một lát sau tên phổ ky khác đem cơm rượu vào, mồm cứ lẩm bẩm nói:
Chắc A Phúc nó lại lẻn đi hoàng thành xem đốt cây bông rồi! Thằng nhỏ ấy lười
biếng và ham chơi thật!
Sáng sớm ngày hôm sau, Vô Kỵ vừa ngủ dậy đã thấy vô số nam nữ ăn mặc thật
lịch sự kéo nhau đi thẳng về phía Bắc. Người nào người ấy đều hể hả vui thú như
ngày Tết vậy! Chỉ Nhược cũng ra ngoài cửa đứng xem và nói:
Chúng ta cũng kéo nhau đi xem đi!
Vô Kỵ đáp:
Tôi đã đánh nhau với bọn võ sĩ của Nhữ Dương Vương rồi, chỉ sợ chúng nhận ra
cái mặt tôi thì phiền phức lắm! Chi bằng chúng ta hãy cải trang trước, rồi mới đi
xem thì hơn!
Thế rồi chàng cùng Chỉ Nhược và Hàn Lâm Nhi ba người hoá trang làm ba kẻ nhà
quê, lấy nước bùn ra bôi lên mặt và tay rồi theo mọi người đi thẳng về phía hoàng
thành.
Lúc ấy là cuối giờ Mẹo đầu giờ Thìn, nội ngoại hoàng thành người đông như kiến
cỏ, không có chỗ mà chen chân. Vô Kỵ giơ hai cánh tay về phía trước để mở
đường, rút cuộc ba người đi tới dưới mái hiên người khán giả và chen được ba
chỗ đứng. Không bao lâu đã nghe thấy có tiếng thanh la ở từ đằng xa vọng tới.
Người nào người ấy đều giương cổ lên nhìn, tiếng thanh la càng gần dần tiếp theo
đó có một trăm lẻ tám người đều mặc áo quần xanh tay trái cầm thanh la lớn, tay
phải cầm dùi gõ. Một trăm lẻ tám cái thanh la cùng bị gõ một lúc, tiếng kêu làm
đinh tai nhức óc mọi người. Ðội thanh la đi qua rồi đến đội trống ba trăm sáu
mươi người. Sau cùng mới đến đội người Hán thổi bát âm, người Tây Vực thổi kèn,
người Mông Cổ thổi tù và. Ðội nào ít nhất cũng có đến hàng trăm người, đội
nhiều lại đến hơn ngàn! Nhạc đội đi qua rồi mới đến hai lá cờ bằng đoạn rất lớn.
Một lá trên đề: "An Bang Hộ Quốc". Một lá nữa đề: "Chấn Tà Phục Ma" trước sau
hai lá cờ đó đều có hơn hai trăm tinh binh Mông Cổ hộ vệ. Chúng đều cưỡi ngựa
trắng, cầm khí giới sáng quắc, trông rất oai phong! Dân chúng vừa thấy đội kỵ
binh này đi tới đã lên tiếng hoan hô liền!
Hai lá cờ lớn đi qua chẳng bao lâu, thì đột nhiên bên phía Tây nơi chỗ đông người
một vệt sáng thấp thoáng, thì ra ánh sáng đó là ở hai loạt phi đao chiếu tới. Thì
ra hai loạt phi đao đó đang nhằm cán cờ kia bắn tới, mỗi loạt phi đao đó chừng
bảy lưỡi. Bảy lưỡi phi đao đó đều cắm vào cán cờ nọ cùng một lúc. Cán cờ tuy lớn
thực, nhưng chịu sao nổi bảy lưỡi phi đao, liền gãy ngay, và lá cờ từ trên không
đổ xuống tức thì. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu la thảm khốc, có mười mấy
người bị cán cờ đè lên!
Dân chúng đứng xem quanh đó cũng kêu la om sòm bỏ chạy toán loạn. Sự việc
xảy ra đột ngột, Vô Kỵ với các người cũng ngạc nhiên vô cùng. Hàn Lâm Nhi đang
định lên tiếng khen ngợi thì bỗng thấy một bàn tay mềm mại bịt luôn mồm chàng,
thì ra Chỉ Nhược vừa kịp ra tay, không để cho chàng lên tiếng khen ngợi như thế!
Tức thì lúc đó mấy trăm tên lính Mông Cổ cầm khí giới đều xông lại đâm chém
những người quấy rối. Vô Kỵ thấy mười bốn thanh phi đao ném vừa rồi, vừa
mạnh vừa nhanh hiển nhiên là do những tay cao thủ trong võ lâm đã ra tay.
Nhưng vì bị những người đứng xem ngăn cản nên chàng không trông thấy rõ
người đó là ai. Một lát sau chàng đã thấy lính Mông Cổ lôi bảy tám người ở đám
đông ra. Những người dó vừa bị lôi vừa kêu la, nhưng họ chưa kêu được hai tiếng
thì đã bị quân Mông Cổ chém chết ngay tại chỗ.
Loạn xạ một hồi xong, phía sau tiếng nhạc lại thổi lên rồi lại có những đôi người
làm trò tung dao nuốt lửa và các thứ trò nhào lộn của Tây Vực khiến dân chúng
đứng xem hai bên đều khen ngợi không ngớt! Hình như họ đã quên baÜng đi tấm
thảm kịch vừa xảy ra vậy! Sau đó, bỗng có một tiếng thanh la vỡ nổi lên, rồi có
một chiếc xe có hai con ngựa gầy gò kéo chạy tới. Xe đó tới gần, Vô Kỵ đã thấy rõ
liền giật mình kinh hãi. Thì ra, trong xe có một người tóc vàng xoã xuống vai, hai
mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng tròn ở trên sập, người đó giả dạng giống hệt Kim
Mao Sư Vương Tạ Tốn, còn một thiếu nữ đứng cạnh tay bưng nước ân cần hầu hạ,
tuy mặt không đẹp bằng Chỉ Nhược, nhưng quần áo nàng ta đang mặc thì giống
hệt như quần áo của Chỉ Nhược vậy!
Lâm Nhi liền thất thanh nói:
Chu cô nương! Sao người này giống cô nương thế?
Chỉ Nhược chỉ kêu hừ một tiếng chứ không quay đầu trở lại trả lời, Vô Kỵ quay
đầu trở lại nhìn thấy nàng tỏ vẻ tức giận, chàng vội giơ tay ra nắm tay nàng. Cả
hai không sao đoán ra được cái xe này giả dạng Tạ Tốn với Chỉ Nhược để làm chi?
Tiếp theo đó lại có một chiếc xe nữa cũng giả dạng Tạ Tốn với Chỉ Nhược như vậy!
Nhưng xe này người đóng Chỉ Nhược lại đột nhiên giơ hai ngón tay ra điểm luôn
vào phía sau lưng Tạ Tốn một cái, Tạ Tốn giả liền kêu "ủa" một tiếng rồi té lăn
xuống dưới chân sạp. Chỉ Nhược giả liền đưa chân đạp lên người y, giơ kiếm lên
định giết. Dân chúng thấy vậy liền lớn tiếng khen ngợi:
Hay! Hay! Giết y đi!...
Ðến xe thứ ba cũng có hai người ăn mặc giả Tạ Tốn và Chỉ Nhược, nhưng xe này
lại có thêm sáu bảy tên bang chúng của Cái Bang đang giả bộ bắt giữ Tạ Tốn và
Chỉ Nhược. Lúc này Vô Kỵ hoài nghi vô cùng biết xe này thể nào cũng do Triệu
Minh sai người làm giả như thế! Chắc nàng biết mình với Chỉ Nhược tới Ðại Ðô
nên mới làm như vậy để làm nhục Chỉ Nhược một phen. Chàng vội cúi người, nhặt
sáu viên đá nhỏ rồi dùng móng tay bắn mù luôn mắt phải của sáu con ngựa đang
kéo ba xe đó. Sáu con ngựa chỉ hí lên được một tiếng đã ngã gục chết tốt. Ba cái
xe hoa đó cũng lật nhào theo, những người đóng các vai ở trên xe đều ngã lăn ra
đất.
Ngoài đường lại loạn xạ một hồi. Nhân lúc ấy Vô Kỵ lại nhặt sáu viên đá nhỏ giấu
trong tay áo mà ném ra. Chỉ Nhược cắn môi khẽ nói:
Vô Kỵ đại ca, yêu nữ làm nhục tôi... tôi...
Nói tới đó, nàng đã nức nở không sao nói được lên tiếng. Vô Kỵ thấy tay nàng
lạnh ngắt người run lẩy bẩy, vội an ủi rằng:
Chỉ Nhược, con nhãi ấy bậy thật, trò gì cũng nghĩ ra được. Thôi cô em đừng lý tới
nó nữa, chỉ cần tôi một lòng một dạ thương em là đủ. Người ngoài dù ly gián đến
thế nào tôi cũng không tin đâu.
Trong khi hai người chuyện trò thì quân Mông Cổ đã tới đàn áp dân chúng, lôi
ngựa chết và gỡ xe ra. Một chiếc xe hoa ở đằng sau chạy tới liền. Vì nghĩ lại
chuyện xảy ra hồi nãy, Vô Kỵ với Chỉ Nhược không còn tâm trí gì xem các trò vui
nữa. Ðột nhiên dân chúng đồng thanh kêu lên:
Hoàng thượng tới đấy, hoàng thượng tới đấy.
Họ đang nói thì từ xa có một chiếc kiệu phủ nhiễu vàng rất lớn do ba mươi hai tên
cẩm y thị vệ khiêng. Vô Kỵ chú ý nhìn thấy nhà vua Mông Cổ mặt mũi tiều tuỵ,
tuy hai má hơi hồng nhưng hai mắt lõm vào, đủ thấy y vì tửu sắc quá nhiều mà
người uể oải không còn chút tinh thần nào. hoàng Thái tử cưỡi ngựa theo sau.
Thái tử này còn có một chút anh khí, lưng đeo cây trường cung bọc vàng khảm
ngọc, Lâm Nhi rỉ tai Vô Kỵ khẽ nói:
Giáo chủ sao không nhảy lên dùng chưởng đánh chết tên Thát Ðát này đi để diệt
hoạ lớn cho thiên hạ?
Vô Kỵ trầm ngâm không kịp trả lời thì Lâm Nhi lại nói tiếp:
Dù tên vua Thát Ðát còn rất nhiều cao thủ bảo vệ, chúng chưa chắc đã cản nổi
cái đánh của Giáo chủ.
Bỗng có một người đứng bên trái Vô Kỵ lên tiếng nói:
Không nên, không nên, lấy tàn bạo mà thay đổi tàn bạo như thế chưa chắc đã là
thượng sách.
Vô Kỵ, Lâm Nhi và Chỉ Nhược nghe nói đều giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại
nhìn. Thấy người đó là một thầy lang tuổi trạc năm mươi, lưng đeo túi thuốc, tay
phải cầm gậy đánh hổ, duỗi thẳng mười móng tay để ở trước ngực làm dấu hiệu
ngọn lửa của Minh giáo. Y vừa thấy Vô Kỵ các người quay lại nhìn đã khẽ nói:
Bành Doanh Ngọc bái kiến giáo chủ, giáo chủ bình yên vô sự, tất cả giáo chúng
đều mừng rỡ khôn tả, chứ không riêng gì hòa thượng tôi.
Vô Kỵ cả mừng vội hỏi lại:
Ủa? Thế ra người là Bành...
Bành hòa thượng hoá trang rất khéo, đứng cạnh Vô Kỵ đã lâu mà Vô Kỵ ba người
không hay biết tí gì.
Bành Doanh Ngọc lại khẽ nói tiếp:
Không thể diệt trừ vua của Thát Ðát được đâu và chỗ này cũng không phải là nơi
trò chuyện.
Vô Kỵ biết y là người giàu kiến thức xưa nay, nên nghe thấy nói như vậy chàng
liền gật đầu không nói năng gì, chỉ giơ tay phải ra nắm chặt lấy tay của Bành hòa
thượng, trong lòng mừng rỡ khôn tả. hoàng đế với thái tử đi khỏi, lại tới ba nghìn
thiết giáp ngự lâm quân, theo sau ngự lâm quân là hàng nghìn hàng vạn dân
chúng người nào người ấy tỏ vẻ vui mừng. Bốn người liền chen vào đám đông
theo dân chúng đi ra ngoài điện Ngọc Ðức, thấy nơi đó có bảy cái lầu kết hoa,
nóc vàng, cao chót vót. Ngoài lầu, ngự lâm quân tay cầm roi mây xua đuổi những
người tới gần xem. Dân chúng tuy đông thật, nhưng Vô Kỵ bốn người chen vào
rất dễ, không bao lâu đã tới trước mấy cái lầu kết hoa đó liền. Lầu hoa ở giữa cao
hơn hết, trong đó vua ngồi trên ghế rồng tại nơi chính giữa, hai bên có hai vị
hoàng hậu, đều là hai phụ nữ tuổi trạc trung niên thân hình mập mạp. hoàng thái
tử ngồi phía bên trái, bên phải có một thiếu nữ tuổi trạc hai mươi, mình mặc nam
bào, chắc nàng ta là công chúa. Vô Kỵ mắt nhìn thấy trong lầu kết hoa thứ hai ở
bên trái, có một thiếu nữ mình mặc áo lông điêu, cổ đeo đầy những hạt châu, vẻ
mặt tươi cười, mắt nhìn tả nhìn hữu, trông rất xinh đẹp. Người đó chính là Triệu
Minh, người ngồi ghế giữa của lầu đó là một vương gia râu dài tướng mạo rất oai
nghiêm, chàng đoán chắc người đó thế nào cũng là Nhữ Dương Vương Sát Hãn
Ðặc Mục Nhĩ, cha của Triệu Minh, còn Khố Khố Ðặc Mục Nhĩ anh của Triệu Minh
thì đi lại trong lầu trong, hình dáng của y rất hung hăng và dữ tợn.
Chỉ Nhược trông thấy hai vị hoàng hậu đó ngẩn người ra nhìn không dám đi tới
gần, một tên ngự lâm quân giơ roi lên nhằm đầu nàng đánh xuống. Vô Kỵ vội giơ
tay phải lên bắt lấy đầu roi giật một cái, tên nọ ngã lộn vòng. Chàng hất ngã tên
nọ rồi lẻn ngay vào trong đám đông biến mất.
Lúc ấy các Phiên tăng đang bày Thiên Ma đại trận ở trước mặt vua Mông Cổ. Trận
đó biến hoá khôn lường, dân chúng đang khen ngợi, tiếng vỗ tay và tiếng khen
ngợi của mọi người vang động như tiếng sấm kêu. Chỉ Nhược ngắm nhìn Triệu
Minh một hồi, rồi thở dài một tiếng và nói:
Chúng ta đi về thôi.
Bốn người liền trở về khách điếm. Vô Kỵ hỏi Doanh Ngọc có biết tin tức của Tạ
Tốn không? Doanh Ngọc vừa ở hoài Tứ đến nên không biết Tạ Tốn về tới Trung
Nguyên, y chỉ cho Vô Kỵ hay Nguyên Chương, Từ Ðạt, Ngộ Xuân các người đã lập
được rất nhiều công trạng, nên tiếng tăm của Minh giáo đã lẫy lừng hơn trước.
Hàn Lâm Nhi vội xen lời hỏi:
Bành đại sư, vừa rồi chúng tôi định xông lại chém chết vua của Mông Cổ, tại sao
đại sư lại ngăn cản?
Doanh Ngọc lắc đầu đáp:
Vua Mông Cổ là một hôn quân, y giúp chúng ta rất nhiều, ta giết y làm chi?
Hàn Lâm Nhi ngạc nhiên hỏi lại:
Vua Mông Cổ vô đạo như vậy, chỉ khổ dân chúng, tại sao đại sư lại bảo y giúp
chúng ta rất nhiều?
Doanh Ngọc lại trả lời tiếp:
Chú em không biết đấy thôi, vua Mông Cổ dùng Phiên tăng làm loạn triều chính,
lại sai Giả Lỗ đào sông hoàng Hà, làm cho trời giận người oán. Sở dĩ mấy năm nay
chúng ta thắng nổi quân Mông Cổ là nhờ dân chúng thù oán người Mông Cổ mà
giúp đỡ cho, bằng không, quân ô hợp của chúng ta làm sao địch nổi quân thiện
chiến như Mông Cổ. Hơn nữa nhà vua hồ đồ ấy không biết dùng trung thần, như
Nhữ Dương Vương điều binh khiển tướng giỏi như vậy mà y không biết trọng
dụng lại sợ Nhữ Dương Vương cướp ngôi báu của y, nên y không những tước binh
quyền người trung thần đó, mà lại còn hạn chế hoạt động của Nhữ Dương Vương,
mà y chỉ quen dùng những quan binh hèn nhát, chuyên môn nịnh hót thôi. Nhờ
vậy, chúng ta mới thắng trận, và như thế y chẳng giúp chúng ta là gì.
Lúc này Lâm Nhi mới tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa. Doanh Ngọc lại nói tiếp:
Nếu chúng ta giết chết tên hôn quân này, thái tử sẽ lên ngôi và vua mới của
chúng có đần độn đến đâu cũng không bao giờ hồ đồ như người cha, mà nếu y
lại biết dùng những quan binh thiện chiến thì có phải đại sự chúng ta hỏng hết
không?
Lâm Nhi tự vả miệng mấy cái và tự mắng:
Mi khốn nạn thật, từ giờ trở đi còn dám nói bậy nói bạ như thế không?
Thấy y trực tính như vậy, ai nấy đều cười ồ. Mọi người lại nói đến chuyện nếu
việc khởi nghĩa thành công, thì thế nào cũng tôn Vô Kỵ làm vua. Vô Kỵ có ý cương
quyết phản đối. Chỉ Nhược liền biến sắc mặt và xen lời nói:
Giáo chủ của Minh giáo làm vua, có gì là lạ nào. Năm xưa nếu việc làm của cha tôi
thành công thì cha tôi chả trở nên nhà vua là gì?
Doanh Ngọc cũng lên tiếng:
Phải, năm xưa Chu sư huynh thành công thì bây giờ Chu cô nương đã là vị công
chúa rồi.
Chỉ Nhược cười nhạt nói tiếp:
Hừ, quận chúa Nhữ Dương Vương thì có gì lạ nào, thế mà người lại cứ coi trọng
nàng ta, đưa mắt nhìn không chớp, nếu tôi là đàn ông thì tôi lấy công chúa của
vua, như vậy làm phò mã chả hơn làm chồng của quận chúa hay sao?
Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược nói như vậy, ngượng vô cùng và nghĩ thầm:
- "Có lẽ hôm nay ta nhìn trộm Triệu cô nương bị nàng trông thấy nên nàng mới
nói như vậy. Nhưng đó cũng là tại nàng yêu ta mà nên." Bốn người chuyện trò
một hồi, và sau khi dùng cơm xong, Vô Kỵ liền nói:
Tôi với Bành đại sư đi ra ngoài phố dò thám tin tức của nghĩa phụ.
Chàng sợ Lâm Nhi trực tính hơi tý gây hoạ, nên dặn Lâm Nhi rằng:
Chú em họ Hàn, tối hôm nay cùng Chỉ Nhược đừng đi đâu đấy nhé.
Thế rồi Vô Kỵ với Doanh Ngọc một người đi về phía Tây, một người đi về phía
Ðông và hẹn nhau canh hai sẽ gặp lại. Vô Kỵ ra khỏi điếm đi thẳng về phía Tây
nghe thấy người đi xem hội lên tiếng nói nhau rằng:
Minh giáo nổi loạn ở phía Nam, ngày hôm nay đức Thánh Quan đang được rước
ngoài đường bỗng hai mắt lộ sát khí, chắc phản tặc thế nào cũng bị tiêu diệt chứ
không sai.
Người thứ hai lại nói:
Minh giáo có Di Lặc bồ tát bảo hộ cho, có lẽ phen này đức Thánh Quan sẽ đại
chiến với Phật Di Lặc cũng nên...
Vô Kỵ biết chúng là ngu dân, nên chàng không để ý nghe, liền rảo bước đi đến
một chỗ khác vắng vẻ. Chàng ngẩng đầu lên nhìn mới hay mình đã đi tới trước
tửu điếm mà ngày nọ chàng đã cùng Triệu Minh uống rượu, chàng giật mình kinh
hãi nghĩ thầm:
- "Sao ta bỗng dưng lại đi tới đây như thế? Hay là trong lòng ta vẫn không thể
dứt được Triệu cô nương chăng? " Chàng thấy cửa điếm hé mở, bên trong vắng
tanh. Chần chờ giây lát, chàng liền đẩy cửa đi vào, thấy một tên phổ ky đang ngồi
trên quầy ngủ gật. Chàng lại tiến vào trong hồi đường. Chàng thấy trên một cái
bàn vuông cho góc tường có thắp một cây nến nhỏ nửa lu nửa sáng, cạnh bàn có
một người đang ngồi quay mặt vào trong. Bàn ấy chính là bàn mà chàng cùng
Triệu Minh đã ngồi nhậu nhẹt với nhau. Chàng thấy ngoài vị khách quay mặt vào
tường kia, thì trong hậu đường không còn một người thứ hai nữa. Chàng ngạc
nhiên vô cùng, lững thững đi tới gần cái bàn có thắp nến đó. Người nọ nghe thấy
tiếng chàng, liền đứng phắt dậy, quay mặt trở lại nhìn, trước ánh sáng nến lập loè,
Vô Kỵ trông thấy rõ mặt người đó, mới hay nàng ta là Triệu Minh. Nàng với Vô Kỵ
hai người đều không ngờ gặp gỡ nhau ở nơi đây, nên cả hai cùng đồng thanh kêu
"ủa" một tiếng.
Triệu Minh khẽ hỏi:
Ðại.... ca, tại sao lại tới đây như vậy?
Giọng nói của nàng run, hiển nhiên trong thâm tâm nàng khích động vô cùng, Vô
Kỵ đáp:
Tôi nhân lúc nhàn rỗi đi qua không ngờ...
Chàng vừa nói vừa tới gần, mới hay phía trước mắt Triệu Minh có bày saÜn một
bộ bát đũa.
Chàng liền hỏi tiếp:
Còn ai nữa thế?
Triệu Minh mặt đỏ bừng, đáp:
Không có ai cả, lần trước tôi với đại ca ở đây nhậu nhẹt, đại ca ngồi ở trước mặt
tôi, cho nên tôi mới gọi phổ ky gọi thêm một đôi đũa và một cái chén là thế.
Vô Kỵ nghe nàng nói như vậy cảm động vô cùng, chàng thấy trên bàn có bốn
món ăn y như những món mà đầu tiên chàng gặp nàng ở đây, nàng đã dặn phổ
ky làm như vậy, lúc này chàng mới nhận thấy lòng nàng thương mình như thế
nào, không sao nhịn được, chàng liền giơ tay ra nắm lấy Triệu Minh và mồm thì
khẽ kêu gọi:
Triệu cô nương!
Triệu Minh liền đáp:
Tôi rất ân hận là đã sống trong một gia đình vương giả của người Mông Cổ, mà
lại còn là kẻ đối địch của đại ca...
Ðột nhiên chàng nghe thấy ngoài cửa sổ có hai tiếng cười nhạt "hừ, hừ" và có
một vật gì bay vào kêu đến bộp một tiếng, ném tắt ngọn nến khiến trong tiệm tối
đen như mực. Vô Kỵ với Triệu Minh nghe tiếng cười nhạt đó biết ngay là Chỉ
Nhược, nên cả hai đều bàng hoàng không biết đối phó ra sao, đuổi cũng không
nên, mà ở lại cũng không phải. Ðồng thời lại nghe tiếng ở trên mái nhà có tiếng
chân đi rất nhẹ mới biết Chỉ Nhược chạy như gió và biến mất rồi. Triệu Minh liền
khẽ nói:
Ngày hôm đó, tôi núp đằng sau cây, nghe thấy đại ca với nàng đàm tình thuyết ái
với nhau tôi chỉ muốn giết ngay nàng tại chỗ. Tôi chỉ hận cha mẹ tôi sinh tôi ra ở