Nóng giận là gì?
Nóng giận là trạng thái mất bình tĩnh do bực bội khó chịu gây nên và
thường khiến chúng ta phải đưa ra những phản ứng mạnh.
Trạng thái mất bình tĩnh thường có nhiều loại. Khi gặp điều gì vui mừng,
chúng ta cũng có thể rơi vào trạng thái mất bình tĩnh. Nhưng mất bình tĩnh
ở đây không phải do bực bội khó chịu nên không thành vấn đề, không gọi
là nóng giận
1. Nóng giận là gì?
Nóng giận là trạng thái mất bình tĩnh do bực bội khó chịu gây nên và
thường khiến chúng ta phải đưa ra những phản ứng mạnh.
Trạng thái mất bình tĩnh thường có nhiều loại. Khi gặp điều gì vui mừng,
chúng ta cũng có thể rơi vào trạng thái mất bình tĩnh. Nhưng mất bình tĩnh
ở đây không phải do bực bội khó chịu nên không thành vấn đề, không gọi
là nóng giận.
Ví dụ, chúng ta đang ở học xa nhà, một mình phải ở trọ trên Hà Nội. Một
hôm, nghe tin cha mẹ đến thăm, ta mừng quá, vội vàng chạy xuống, tay
bắt mặt mừng. Đó cũng là trạng thái mất bình tĩnh, nhưng không phải do
bực bội khó chịu nên không gọi là nóng giận.
Hoặc do cố gắng học hành, rèn luyện, cuối năm ta được đánh giá cao,
được khen thưởng. Nghe tin ấy, ta rất mừng và có những cử chỉ lúng túng,
vụng về. Đó cũng là trạng thái mất bình tĩnh nhưng không gọi là nóng
giận.
Vậy, những tâm lý bực bội, khó chịu thường xảy ra khi nào?
2. Nguyên nhân:
Một số trường hợp gây ra nổi nóng: bản thân, vật chất, danh dự,
kẻ dưới không vâng lệnh, bị phủ nhận ý kiến, sự kiêu mạn và nhiệt
tình thái quá.
Bản thân
Trước hết, tâm lý ấy xuất hiện khi chúng ta bị xúc phạm danh dự hay thân
thể. Hay nói cách khác, khi ta bị đánh vào cái tôi cá nhân. Nếu không đánh
vào cái tôi cá nhân, không xúc phạm tới cái tôi cá nhân thì chúng ta không
nổi nóng.
Ví dụ, mỗi ngày chúng ta đều soi gương hai ba lần và cảm thấy tự hào vì
mình là hoa khôi của trường. Một hôm, bỗng dưng có người nhìn ta và cho
rằng mặt ta trông xấu mù. Do ta quá coi trọng hình thức của mình mỗi
ngày như vậy nên khi nghe lời nhận xét, ta cảm thấy giận. Cái bực bội,
khó chịu, cái cảm giác mất bình tĩnh cứ trào lên. Trạng thái ấy gọi là nổi
nóng khi chúng ta bị lời nói xúc chạm đến thân mình.
Hoặc trong một lần tranh luận, ta bị người khác tát một cái vào má. Cái
cảm giác bị tát đau vào má cũng là cảm giác bị xúc chạm vào cái tôi cá
nhân làm cho ta nổi cơn giận dữ. Trạng thái nổi giận do bị xúc chạm vào
thân thể là cái chấp thô thiển nhất, căn bản nhất mà ai cũng gặp phải.
Chúng ta phải cố gắng bỏ sự quá coi trọng, đề cao bản thân để rơi vào
tình huống nào cũng giữ được thái độ bình tĩnh. Chẳng hạn, khi ra đường,
nếu ai đó vô tình làm ta ngã xuống, ta vẫn bình thản, coi như không có
việc gì xảy ra. Nếu thấy chúng ta đứng dậy, phủi bụi nhẹ nhàng và đi
tiếp, người ta sẽ nể phục mình hơn.
Danh dự
Đó là về thân thể, còn về danh dự ? Danh dự là giá trị của con người.
Thông thường, người ta có thể không chấp vào cái tôi cá nhân nhưng vẫn
xem trọng giá trị, danh dự của mình. Người ta có thể chấp nhận cái chết
nhưng không chấp nhận để cho danh dự bị xúc phạm. Ngày xưa, ở Nhật
có một giai cấp gọi là võ sĩ đạo. Họ là những người rất trọng danh dự.
Hễ danh dự không còn thì họ tự tử ngay lập tức. Chẳng hạn, trong một
trận thách đấu, ai thua, người đó sẽ tự tử ngay vì họ cảm thấy nhục nhã
khi danh dự không còn nữa.
Vậy, thì chúng ta có trọng danh dự không?
Nếu hàng ngày chúng ta phải sống rất đàng hoàng, giữ gìn đạo đức, tác
phong nghiêm chỉnh. Từ cách cư xử, ăn nói, lề lối làm việc, thái độ chan
hòa quan tâm đến mọi người... Nhưng nếu thế mà vẫn bị người ta xúc
phạm mà vẫn không giận, không phản ứng thì trong trường hợp này có
phải là chúng ta không coi mình không có danh dự, không có liêm sỉ
không? Như vậy, cần phải hiểu sự giữ gìn không nóng giận ở đây như
thế nào?
Thật ra, đặt vấn đề trọng danh dự hay không trọng danh dự là chúng ta đã
bị cái vị kỷ chi phối, chỉ nghĩ về mình mà thôi. Nếu đứng trên lập trường
hòa ái, lấy điều tốt đẹp cho tập thể, cho mọi người, và cho người khác thì
chúng ta sẽ không đặt vấn đề trọng danh dự hay không. Như vậy, danh dự
là một cái gì đó rất hão huyền. Cái quan trọng ở đây không phải là danh
dự, mà là đạo đức, ta cần phải giữ tư cách đạo đức nghiêm túc, chuẩn
mực. Đó là vì lòng tôn trọng người khác, sự cảm thông, thương yêu người
khác, luôn muốn có những điều tốt đẹp cho tương lai lâu dài. Cho nên, dù
người đời có chửi mắng, có xúc phạm đến mức nào chúng ta cũng phải
nhẫn nhục. Chúng ta phải giữ tư cách, đạo đức. Làm những điều ấy
chúng ta hòan tòan không vì chính mình mà để cho có sự chan hòa, vui vẻ
và những điều tốt đẹp hơn cho mọi người trong tương lai.
Bởi vậy, một khi không đặt mục tiêu hướng về chính mình mà hướng về
mọi người, chúng ta sẽ không bị mâu thuẫn giữa cái gọi là nhẫn nhục
trước sự xúc phạm của người khác với lối sống nghiêm túc, giữ gìn đạo
đạo đức.
Vật chất
Tài sản là cái chấp rất nặng của con người. Tại sao như vậy? Chúng ta
biết rằng, mọi người, nhất là người đời làm nên đồng tiền rất vất vả. Họ
phải đổi bằng mồ hôi nước mắt, quần quật suốt ngày này qua tháng khác
mới kiếm được đồng tiền. Cho nên, họ rất quý tài sản đã gây dựng được.
Chỉ có những người làm ra đồng tiền quá dễ mới không coi trọng nó. Bởi
vậy, người nào xâm phạm đến tài sản của người khác, nhất là những cái
mà họ chăm chút, yêu thương, là chạm đến cái tôi cá nhân của họ và sẽ
khiến họ nổi giận.
Ví dụ, chúng ta có một cái ly rất đẹp và hằng ngày luôn nâng niu. Một
hôm, có người đến chơi, sơ ý làm rơi xuống đất, vỡ toang. Vì đó là cái ta
rất quí nên chắc chắn ta không tránh khỏi sự tức giận.
Chúng ta quý cái gì nghĩa là cái chấp của ta đến mức đó nên dễ dàng nổi
giận khi bị người khác xâm phạm cái đó.
Có những người rèn luyện cho tính không quá khư khư coi trọng những
của cải vật chất của mình. Họ trân trọng tình cảm của con người với
nhau hơn. Có câu chuyện về một người hàng xóm than phiền về cuộc
sống của mình như sau:
-Gà hàng xóm cứ qua bới hàng rào của tôi, thật là phiền toái.
Người bạn bảo:
-Nó bới hàng rào chứ nó có bới gì mình đâu mà giận.
Qua phân tích lời nói của hai người, chúng ta thấy, người bạn đã không
quá coi trọng những của cải vật chất của mình mà trong trường hợp này,
nên tìm cách giữ gìn mối quan hệ làng xóm tốt đẹp với người kia.
Tóm lại, trong ba cái chấp của người đời, chấp thân và chấp tài sản là cái
chấp thô thiển, ở mức độ thấp. Còn chấp danh dự là chấp ở mức độ cao
hơn.
Người có liêm sỉ, có học thức thường coi trọng danh dự. Thậm chí có
người trọng danh dự hơn cả mạng sống, hơn cả tài sản của mình. Họ thà
chấp nhận cuộc sống nghèo khổ chứ không bao giờ chịu xu nịnh, cầu
cạnh người khác. Trái lại, người tầm thường không coi trọng đời sống
tinh thần, nhiều khi không cần danh dự. Với họ, thân thể, tài sản là quí
hơn tất cả. Đôi khi, vì tiền bạc vật chất, họ sẵn sàng chấp nhận luồn cúi,
bất chấp sự xúc phạm của người khác.
Chúng ta, phải cố gắng nhận biết và tránh quá ảnh hưởng vào ba điều
chấp ấy. Nếu ko khéo léo ta vẫn có thể bị chấp nhặt trong những tình
huống rất buồn cười: Ví dụ, đang đi trên đường bỗng dưng ta bị sụp chân
một cái, ngãù rất đau. Ta sẽ rất khó chịu và phiền trách những người làm
đường không cẩn thận, không lấp những chỗ đã đào làm cho ta ngã đau
khi đi trong đêm tối. Chỉ khó chịu, phiền trách như vậy thôi nhưng rõ ràng
ta đã bị chấp thân chi phối.
Kẻ dưới không vâng lệnh.
Khi có chức quyền, chúng ta thường chấp địa vị của mình. Chấp địa vị có
nghĩa là chúng ta luôn nghĩ rằng mình có quyền lực nên người dưới nhất
thiết phải nghe theo, dù có khi người đó lớn tuổi hơn mình. Nếu họ không
vâng lời, chúng ta cảm thấy mình bị xúc phạm vì nghĩ họ không tôn trọng
chức vụ mà mình đang có. Trong khi đó, chúng ta đã xem chức vụ ấy là cái
tôi cá nhân của mình. Do vậy, khi người dưới không vâng lời, chúng ta
thường nảy sinh tâm lý khó chịu và nóng giận .
Lưu ý một điều, dù giận chúng ta cũng phải bình tĩnh. Nếu nóng nảy,
trách mắng người dưới hết lời thì họ sẽ mất đi lòng kính trọng đối với
mình. Chúng ta phải nêu gương tốt cho người dưới. Nếu mình còn nóng
giận quá, làm sao họ giữ được lòng tôn trọng đối với mình. Như vậy, khi
thấy một người dưới quyền làm điều sai trái hoặc không vâng lời, chúng
ta phải xét lỗi đó từ tâm, phải bình tĩnh xét hỏi nguyên nhân gây nên lầm
lỗi, đừng bao giờ chỉ dựa vào hành động mà trách mắng họ.
Đối với những trường hợp bướng bỉnh, không vâng lời hoặc thờ ơ không
chú ý đến lời dặn của cấp trên , chúng ta phải coi đó là cái bệnh cần phải
được sửa từ trong tâm. Đó là những người có đạo đức kém, sau này họ
khó làm được việc lớn. Nghĩ như vậy, chúng ta mới tránh được sự nóng
nảy, giận dữ. Người không biết tôn trọng vâng lời đã là sai, chúng ta giận
dữ, nóng nảy lại càng sai, càng chứng tỏ là ta chấp chức quyền của mình
nặng quá.
Chẳng hạn, một người nào đó được bầu làm lớp trưởng, hay chúng
trưởng. Người đó sẽ nghĩ rằng: mình có thể bị chấp bởi cái chức này, và
khi đã chấp, nếu ai đó xúc phạm, mình sẽ bị nóng giận. Hiểu như vậy,
người ấy phải làm thế nào để đừng chấp?
Hãy nghĩ rằng, cái chức này là chỉ là trách nhiệm của mình đối với tập
thể, mình không có gì tự hào trong đó cả. Khi đưa ra ý kiến, nếu gặp sự
phản đối của người khác, chúng ta vẫn bình thản, từ tốn giải thích, thuyết
phục họ. Dần dần rồi họ sẽ hiểu và lắng nghe ý kiến của ta. Nếu có gì
nghiêm trọng, chúng ta lại thưa lên thầy cô giáo chủ nhiệm. Đó là thái độ
điềm tĩnh, đúng mực
Cướp ngang lời, phủ nhận ý kiến
Ngoài những trường hợp trên, còn có một trường hợp khác cũng làm nảy
sinh tâm lý bực bội, khó chịu. Đó là trường hợp bị người khác cướp ngang
lời nói hoặc phủ nhận ý kiến.
Ý nghĩ, tư tưởng là cái thiên kiến của mỗi người. Đa số chúng ta đều
chấp như vậy. Cho nên, ai cướp ngang lời hoặc phủ nhận ý kiến là chạm
đến cái tôi cá nhân của ta. Lúc ấy, không phải đơn giản là ý kiến bị phủ
nhận mà danh dự của ta cũng bị xúc phạm. Chính sự xúc phạm đã đó
khiến ta nổi sân. Tục ngữ Việt Nam có câu “cướp lời cũng như cướp
của” cũng chứng tỏ quan điểm này.
Sự kiêu mạn
Cần lưu ý nhất là khi chúng ta bắt đầu thành công, có quyền chức, địa vị,
được nhiều người tôn kính. Đó chính là lúc tâm kiêu mạn xuất hiện,
chúng ta dễ rơi vào bẫy nổi sân.
Thông thường, khi có nhiều người tôn trọng, nhiều người vâng lời, ca
ngợi, chúng ta cảm thấy mình là người quan trọng, lời nói của mình là
đúng, và lúc đó ai nói ngược lại ý mình, mình sẽ nóng giận. Như vậy,
chúng ta đã trở nên kiêu mạn, chúng ta cần phải có ý thức rèn luyện tâm
khiêm hạ để góp phần diệt trừ sân hận.
Nhiệt tình thái quá
Những người nhiệt tình làm điều tốt, bảo vệ điều thiện cũng dễ có thái
độ nóng nảy.
Chẳng hạn, vì nhiệt tình bảo vệ môi trường, ủng hộ việc bảo vệ rừng
nên khi nghe tin có nạn phá rừng, chúng ta sẽ rất căm phẫn, căm phẫn
những người đang tiêu diệt sự sống của trái đất. Hoặc nghe chuyện người
ta đi săn cá voi, chúng ta cũng nổi giận. Vì cá voi là một loài linh vật, có trí
tuệ rất kì diệu mà đúng ra con người phải bảo vệ.
Có lúc, chúng ta tỏ thái độ bất bình, khinh bỉ khi nhìn thấy những người
giàu có, sang trọng ngồi trên xe hơi mà vứt rác bừa bãi xuống đường một
cách thiếu văn hóa… Đó là trạng thái sân xảy ra do nhiệt tình bảo vệ cái
tốt.
3. Cách khắc phục nóng giận
Như đã trình bày ở trên, nguyên nhân của nóng giận là khi ta không đạt
được như như ý nguyện. Nếu ta suy nghĩ rằng, có thể đã có nguyên nhân
chủ quan hay khách quan gì đó đã gây ra hoàn cảnh này, tức là đã có lỗi
lầm của mình khi đó ta sẽ có trạng thái hòa dịu trở lại, thậm chí còn biết
hối hận về những gì mình đã gây nên. Từ đó mình bình tĩnh lại, xử lý
cẩn thận ngay những công việc trong hiện tại, và xem xét không quá bức
thiết những việc ta đang làm.
Đối với những người nóng giận, nhìn thái độ biểu hiện bên ngoài, tưởng
chừng những người hay giận dữ có một bản tính mạnh mẽ, nhưng thực
chất, họ có một nội tâm yếu ớt. Vì tâm và thân vốn ngược nhau. Người có
thân mạnh là người làm được nhiều việc, hăng hái, năng nổ nhưng tâm
chưa hẳn đã mạnh. Tâm mạnh là tâm trầm tĩnh, không dễ dàng bị kích
động.
Nóng giận là biểu hiện của sự yếu đuối trong tâm hồn. Nếu tâm hồn còn
yếu đuối, nhu nhược, thì dễ xảy ra sai sót. Những người bình thản trước
mọi việc, gặp chuyện không sân, gặp của không tham là người có thể làm
việc không sợ xảy ra sai sót. Người trầm tĩnh là người có thể tin tưởng
được. Đó là lý do tại sao trong cuộc sống, người trầm tĩnh, không nóng
giận luôn luôn được ngợi ca, quí mến.
Nếu khi xảy ra nóng giận, thay vì ta để cho cơn nóng giận tiếp tục duy trì,
ta cố gắng chuyển nó sang một trạng thái khác, với nỗ lực dùng năng
lượng phát xuất từ cách cư xử với lòng từ bi, sự kiên nhẫn và lý trí.
Đây là những thuốc giải hiệu nghiệm cho việc chữa trị cái giận. Đáng
tiếc thay, bao người hiểu nhầm về những điều nầy, và cho đấy là biểu
tượng của sự hèn nhát, yếu đuối. Thực ra, như đã nói ở trên, chúng chính
là những dấu hiệu cho một sức mạnh nội tâm. Trạng thái tự nhiên của
lòng từ bi là sự dịu dàng, hòa nhã, mềm mỏng, nhưng có năng lượng rất
mạnh mẻ. Những kẻ dễ tức giận là những người thiếu kiên nhẫn, dễ bất
an và không ổn định. Do đó, đối với tôi, sự tức giận là một dấu hiệu của
yếu đuối.
Vì vậy, khi vấn đề xuất hiện, nên cố gắng giữ bình tĩnh, với một hành
động chân thành cho kết quả được công bằng. Dĩ nhiên là sẽ có những kẻ
lợi dụng bạn, khi bạn giữ không bám víu, và hành vi nầy chỉ khuyến khích
họ thêm hung hăng, thì bạn phải lên tiếng cho họ biết quan điểm của
mình, và nếu cần thì tìm biện pháp để đối phó, nhưng tuyệt nhiên hành
động không có sự tức giận hay ác ý ẩn bên trong.
Thêm nữa, đối với những việc trái ý, thì đây là lúc mà ta cần phải thực
tập. Khi người ta phê bình, chúng ta nên lắng nghe. Nếu họ đang nói sự
thật ? Chúng ta nên cởi mở cõi lòng và gắng sửa đổi. Có thể có một điều
nào đó mà họ nói đúng, và vì tự ái ta đã phản ứng lại và chống đối họ.
Nếu người ta chỉ lỗi của mình cho mình thấy thì mình nên cố gắng loại
bỏ thói xấu ấy. Và đây mới là sự thực tập của một người có trí tuệ.
Ngoài ra chúng ta suy nghiệm thế này: Ngay cả những thứ làm cho ta cảm
giác thoải mái, thích thú và những thứ cho ta cảm giác bực bội khó
chịu( nóng giận), thì cũng đều không thực sự có một chút giá trị gì cả. Ta
sẽ thấy : "Ô, đâu có gì trong cái cảm giác thích thú nầy. Ðây chỉ là một thứ
cảm giác xuất hiện rồi sẽ biến mất. Cảm giác không thích( nóng giận)
cũng vậy, nó chỉ là một cảm giác có rồi mất. Thế thì tại sao chúng ta phải
rắc rối với chúng cơ chứ?"
Để hướng tới người khác, ta hãy thực tập xem bản thân mình không quan
trọng nữa, không thấy những việc ta làm là quan trọng nữa, không thấy
nhu cầu của ta là quan trọng nữa. Không thấy những gì cần cho ta là quan
trọng nữa.
Mang tâm thương yêu người đối diện mà không nớ trách, giận. Biết tôn
trọng mọi người, hiểu hành động của người khác là những gì họ làm theo
suy nghĩ, hoàn cảnh và điều kiện của họ. Từ đó, có sự thông cảm, bỏ qua.
Các chuyện vui buồn, bất như ý có thể hoàn toàn xảy ra thất thường theo
từng giai đoạn thăng trầm không theo chủ ý của con người. Biết rõ điểm
này, để khi ta gặp chuyện ko vừa ý ta sẽ không cảm thấy bực bội, mà đón
nhận nó theo một lẽ tự nhiên.
Sự bất ưng ý của công việc là do đòi hỏi quá kỹ lưỡng nhu cầu của con
người, nên khi không được đáp ứng như ý, hãy bình tâm xem xét lại các
điều kiện ngoại cảnh, các yếu tố chi phối khác đã thực sự đáp ứng đầy
đủ hay chưa, hay mình còn chểnh mảng, sơ suất, coi nhẹ ở khâu nào.
Đối với người có quyền chức phải hiểu thấu được khó khăn, tâm tư
nguyện vọng và những trắc trở trong cuộc sống của nhân viên dưới
quyền để thông cảm và giúp đỡ. Tránh đẩy họ vào con đường gây ra lầm
lỗi.