Đợi" quá khứ một tình yêu
Sáng nay tôi thức dậy, dậy trong bóng tối ,tức là tôi đã thức dậy khi mà trời chưa kịp
sáng. Trong thảng thốt tôi chợt tỉnh giấc hoang mang và đau nhói khi nhận ra rằng ta
mất nhau rồi sao.
Thế là một ngày nữa đã qua đi! Qua đi trong trống trải chờ mong đến cô quạnh. Chưa
bao giờ tôi xa em lâu đến thế... 2 ngày không gặp... rồi 3 ngày... 4 ngày... 5 ngày! Và
rồi đã một tuần; một tuần để biết em và tôi không còn bên nhau. Một tuần mà tôi vẫn
chưa tin rằng ta đã "chia tay"!
Em đã rời xa anh trong hiện thực, mỗi đêm về ta còn em trong giấc mộng, để rồi khi
anh tỉnh giấc anh lại vỡ òa giấc mơ với hiện thực đâu có em. Tháng ngày qua bên nhau
đã để lại trong nhau những gì đây, đã trao nhau được những gì đây? Để rồi giờ nơi
đây, con đường đó... hàng ghế đá ven sông, quán cóc nơi góc đường... nơi nào ta qua
thử hỏi xem không vương vấn kỷ niệm hạnh phúc đôi ta.
Anh giờ biết làm gì để có em đây? Đợi em?! Hay cũng chỉ lặng lẽ cho qua đi tình yêu
này!
Nhớ chiều đó, chiều mưa lạnh ngắt! Hai đứa hẹn gặp nhau dưới mái hiên nơi trạm xe
bus! Anh đạp xe lao trong mưa tới chỗ hẹn quen thuộc để gặp em sau mấy ngày hai
đứa đang dỗi hờn vu vơ. Nghĩ rằng sẽ trao cho em nụ cười thật tươi, cây kẹo ngọt
thật to và gãi đầu mong em xí xóa cho chút lỗi lầm làm em phiền lòng. Nhưng rồi khi
gặp em, em lạnh tanh không cười nói như hôm nào! Nụ cười cũng tắt hẳn trên môi
anh!
Nín lặng lâu trong mưa, nặng nề và u sầu em nói: "Ta chia tay"...
Chuyến xe bus chiều mưa đón em lên, đưa em về, bỗng đâu đưa em rời xa luôn mối
tình tôi , chỉ còn anh ngu ngơ ngồi đấy chờ hoài trong heo hắt.
Vì sao? Vì đâu? Và do đâu lại đến nông nỗi này. Anh trở thành kẻ gánh lấy sự "vô
tình" bên đời em. Những lời cuối dưới mưa em quay đi vẫn còn vang lên những câu
trách hờn: Tôi làm khổ em, tôi trở thành kẻ quấy rầy em. Em oán trách tôi đến thế sao?
Giờ xa rồi nhìn lại ngày qua thấy lòng mình trống vắng say trong kỷ niệm, ngay đó vui
biết bao nhiêu nay vắng xa nỗi cô đơn lại càng héo hắt bấy nhiêu: "Cảm giác muốn
gần nhau trong "người" giờ phải chăng đã tan như bọt biển ,trắng xóa lạnh lẽo như
ngàn sóng bạc đầu. Có chăng tình em như sóng kia vô tình vỗ bờ rộn vang dào dạt làm
bờ thẩn thơ, thế rồi lặng lẽ sóng lùi ra xa để lại những bọt sóng trắng xóa tê tái trên
những hạt cát nhỏ nhắn mà vàng vọt kia. Sóng vỗ về êm đềm rồi cũng êm đềm rút đi
chỉ còn bờ dài hoang tàn như chính ta ôm xót xa.
Quạnh quẽ quá hỡi cõi lòng!
"Trống vắng" phải chăng ta đã biết và quen thân ngươi mãi mãi!
Không một lời cho nhau, không một tin nhắn, anh loay hoay mãi cố lục tìm trong vạn
lý do, muôn hành động xem có lúc nào ta quá vô tâm, hững hơ trong tình yêu để bây giờ
phải trả giá như thế này không? Anh không trách ai được nữa rồi! Biết trách cái gì và
bởi lẽ nào mà trách. Giờ ngay chính ta, quãng ngày trôi qua ta cũng không biết người
đang ở đâu? Làm gì? Nghĩ gì... có lúc nào vương chút tình cho ta nữa không mà trách.
Ôm lặng lẽ, gắng nén u sầu anh đã bươn chải qua xót xa của nỗi lòng để chờ đợi
người trong suốt thời gian qua mong một tin nhắn, một nụ cười, một câu ân cần "em
sẽ quay về" mà đâu thấy? Lòng anh không hối tiếc hay than trách những tháng ngày
qua. Ta đã tin, ta đã yêu, đã trao nhau mộng mơ, sống hết mình cho nhau. Chỉ vì anh dại
khờ đây hay tình yêu cần những gì nên đành mất em?
Ngày đã đến! Thời gian lặng lẽ gõ nhịp trôi qua mau, bụi mờ thời gian sẽ phủ mờ lên
cuộc tình đôi ta nhưng rồi đến lúc nào tình anh phai dấu mới quên được em đây? Chỉ
biết những đêm dài anh chợt gật mình trong hoài niệm vội nhặt những mảnh vỡ tình ta
ghép thành mộng đệp đã tàn...
Rồi không biết sáng nay anh có được thấy em đi về hay không?! Anh mong lắm cái
bóng dáng thân quen ấy dịu dàng đi qua như hôm nào ,có điều tôi sẽ không còn được
đứng để đọi em nữa, vì em sẽ muốn riêng đi đường em. Từ xa anh vẫn xin đợi "em
qua đây như đợi em đến từ hôm nào.
Em yêu anh hay không anh vẫn sẽ đợi em
Em yêu anh hay không anh chỉ muốn bên em
Ánh Trăng Vỡ
Hoàng hôn đã xuống, cuộc tình chúng ta có đẹp như ánh hoàng hôn trên biển. Cùng
nhau ngắm cảnh hoàng hôn, nhưng em đã đi mãi xa, để lại một người vẫn ở lại mong
chờ điều kì diệu sẽ đến.
Người ấy vẫn luôn ước người mình yêu sẽ quay trở lại. Ước mong người ấy dù
không quay trở về nhưng sẽ mãi có được hạnh phúc thật sự bên người mình yêu. Ước
thật nhiều và mong thật nhiều. Nhưng điều ước ấy có trở thành hiện thực.
Rồi đến đêm tối lại ngồi ngắm ánh trăng, ánh trăng bây giờ còn nguyên vẹn hay không
hay như mối tình của chúng ta đã tan vỡ. Chôn dấu những kỉ niệm đẹp sâu trong lòng
này để em được vui cười. Không khóc cũng chẳng buồn vì biết rằng khi bình minh
thức giấc em sẽ ra đi. Đi tìm hạnh phúc thật sự của em mà anh không thể mang lại cho
em. Dù nhớ em, mong ước em không đi, ước được ôm em vào lòng. Nhưng mọi thứ
chỉ là mơ ước. Thật lòng chúc người mình yêu được hạnh phúc. Cách xa nghìn trùng
nhưng anh vẫn luôn chúc em hạnh phúc. Đó là điều duy nhất có thể làm được cho
người mình yêu.
Trở lại "con đường mưa"
Em à, trời đã sang thu rồi đấy! Heo may về gợi cho anh những nỗi buồn mênh
mang về một miền ký ức xa xôi. Chiều qua anh đắm mình trong cơn mưa thu
với nỗi nhớ em cồn cào da diết. Anh trở lại con đường xưa - Trở về khung trời
đầy kỷ niệm một thời của anh và em
Anh lạc lõng, cô đơn giữa thế giới cho tới ngày gặp em. Một chiều mưa giữa con
đường ngập đầy lá vàng, anh - một kẻ lãng du và em - cô bé mộng mơ lãng mạn đã tìm
thấy nhau như là định mệnh. Sự xuất hiện của em như cơn gió thu êm đềm và mát
lạnh. em cười trong veo đánh thức trái tim anh đang chìm đắm trong vũ khúc thu:
"Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa thì anh đã không gặp người.
Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười thì anh đã không mộng mơ"
Sự đồng điệu giữa hai tâm hồn đã kéo chúng ta gần nhau hơn. Nhưng dường như là
một dự cảm khi có lần bên nhau em nói "Mối tình của những người quen nhau dưới
mưa thường có kết thúc không có hậu". Anh chỉ cười và nghĩ em vu vơ quá!
Cuộc tình dời xa "khi dang đậm sâu". Anh trống trếnh trong nỗi đau. Anh dặn lòng cố
quên em, gói hết những nỗi niềm sót lại để chôn vùi vào sâu thẳm riêng tư. Nhưng
càng cố quên em thì anh lại càng nhớ em bởi anh vẫn " còn yêu em hơn chính mình".
Lý trí mách bảo anh phải quên em nhưng trong tiềm thức anh, em hiện hữu từng giây
từng phút như điều vốn dĩ phải có. Đã bao lần anh lang thang về lại con đường mưa
tìm dấu chân em trên cỏ biếc, tìm lại những chiếc lá thu vàng mà ngày xưa em vẫn
xếp tên anh. Mỗi bước chân của anh giờ đây sao cô đơn trống vắng. Anh giơ tay hứng
những giọt mưa thu mà cảm thấy trái tim mình băng giá! Em à, anh nhớ những phut
giây hạnh phúc bên em, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ những bài tình ca em hát cho
anh! Có những đêm anh mơ thấy em về. Dáng em mờ ảo ở phía cuối con đường. Anh
chạy mãi, chạy mãi mà không thể giữ em. Anh thảng thốt gọi tên em nhưng em vẫn
không trả lời, chỉ thấy tiếng em cười trong veo trong gió. Anh giật mình tỉnh giấc và
chợt nhật ra đó chỉ là giấc mơ. Anh tự hỏi lòng mình tại sao lại không thể quên em.
Trái tim anh đã bao lần nhức nhối khi nhớ về đôi mắt của em ướt nhoè trong ngày chia
tay. Và anh vẫn hằng chờ mong một mai em quay trở về:
“Làm sao để đường xưa đừng in dấu chân anh mỗi ngày
Làm sao cho lòng anh thôi gọi tên em trong mỗi giấc mơ
Làm sao để mưa mùa thu đừng rơi thêm cho anh nhớ thêm
Làm sao khi thấy mưa anh không buồn
Làm sao để quên niềm vui niềm hạnh phúc khi anh có người
Làm sao quên lời chia tay lệ em rơi trên đôi mắt cay
Làm sao để thôi chờ mong
Làm sao tim anh thôi đừng mơ rằng ngày mai thấy em quay trở về”
Một dấu chấm buồn cho đoạn kết của mối tình đầu trong trắng. Bao năm trôi đi, bụi
thời gian chẳng thể xoá mờ ký ức. Mỗi lần thấy mưa là một lần kỷ niệm vọng về với
những cung bậc chan chứa, thiết tha đến tê lòng! Cho dù không thể ở bên nhau nhưng
anh chưa một lần hối hận khi đã yêu em nồng say. Và cho dù cỗ máy thời gian có quay
trở lại anh vẫn mong được gặp em và cùng em bước đi trên con đường ấy – con
đường hạnh phúc nơi mà một thời anh và em có thể tìm được sự đồng điệu ở nơi
nhau.
“Nếu thời gian có quay về trước khi gặp em
Thì anh vẫn xin đi cùng
Nếu ngày xưa mưa mùa thu rơi trên lối về
Thì anh sẽ không vội qua
Nếu ngày xưa mưa mùa thu rơi trên lối về
Thì anh sẽ không vội qua”
Anh lại bước đi trong vũ khúc thu và khát khao một lần hạnh ngộ cùng em giữa con
đường mưa đầy kỷ niệm.