Ma nữ đa tình
Đêm… Bàn tay của dạ thần, đang từ từ phủ dần bức màn đêm bát ngát lên khắp cảnh vật tiêu sơ, đầy rừng hoang núi lạnh trên miền Xà Vương Quốc, tận phương Bắc của dãy Hy Mã Lạp Sơn trắng xoá, với quanh năm tuyết phủ chập chùng…
Ma nữ đa tình
nguồn: blog.ishopvietnam.com
Đêm… Bàn tay của dạ thần, đang từ từ phủ dần bức màn đêm bát ngát lên khắp
cảnh vật tiêu sơ, đầy rừng hoang núi lạnh trên miền Xà Vương Quốc, tận phương
Bắc của dãy Hy Mã Lạp Sơn trắng xoá, với quanh năm tuyết phủ chập chùng…
Quả là một đêm tối đầy hãi hùng với gió bão thét gào, với mưa rơi sầm sập, với
sấm sét ì ầm…
Cùng những lằn chớp ngoằn ngoèo vạch dài giữa nền trời đen thẫm, nhào trộn vào
nhau tạo thành một âm thanh, một điệp khúc khủng khiếp và loạn cuồng.
Vũ trụ như chìm hẳn trong cơn trở mình giận dữ của gió mưa, của bão tố, kéo dài
suốt cả một đêm ngày mà vẫn chưa dịu lắng phong ba.
Bỗng, một làn chớp ngời lên ánh sáng, xé tan trong chốc lát bầu trời đang trĩu
nặng cơn mưa, soi tỏ trên mặt hồ “Xà Yêu nữ”.
Qua thời gian thoáng mắt của cơn chớp vừa loé lên, vẫn kịp nhìn thấy trên mặt hồ
năm thiếu nữ tuyệt sắc với năm màu áo đối chọi nhau: trắng, lục, vàng, xanh,
hồng!
Và lạ hơn nữa, mỗi cô gái trong một tư thế riêng biệt, cùng áp dụng thượng đẳng
khinh công “Bình Thuỷ Đang Ba” đứng nổi trên mặt nước, im lìm như những pho
tượng vô tri. Đối với cảnh gió mưa đang phủ trùm quanh họ, năm cô gái thản
nhiên dường như không nghe biết, trái lại khuôn mặt mỗi nàng còn lộ vẻ hân hoan
và tất cả ánh mắt năm đều đổ dồn vào chiếc miệng hang đen ngòm tun hút trên bờ
hồ Xà Yêu Nữ trước mặt.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi theo cơn mưa gió suốt một đêm ngày song chiếc hang
sâu đen ngòm vẫn im phăng phắc như tờ, chưa có một triệu chưng chi khác lạ…
Thế nhưng, năm thiếu nữ vẫn một mực im ìm chờ đợi, chẳng một tí xao động thân
hình cũng không hề mở miệng để bàn bạc thì thào!
Phải chăng tất cả đã chết vì cóng lạnh trong mưa gió lê thê? Không!
Vì một khi đã chết, không còn đâu đề khí để mà đứng vững trên mặt nước như thế
được
Và kìa…
Một ánh chớp lại lướt ngay nền trời mù mịt gió mưa soi rõ vào lòng hang đen
thẫm.
Năm cô gái không hẹn đồng buột miệng rú lên:
- Rắn !
Một con rắn khổng lồ trong lòng hang đen thẫm đang ngúc ngoắc bò ra! Sau đuôi
con rắn khổng lồ nọ lại có một con rắn khổng lồ không kém nối đuôi bò ra theo,
hai con, rồi bốn con, năm con.
Trong vòng khoảnh khắc đã thành một hầy rắn có hơn mấy trăm con, kéo nhau bò
ra khỏi động!
Mỗi con đều le lưỡi ngóc đầu phì phò hơi gió, phóng mình về hướng thiếu nữ đang
đứng giữa hồ.
Năm cô gái khẽ nhíu đôi mày như mực kẻ, không buồn nhảy tránh, cũng chẳng ra
tay sát hại, mặc cho bầy rắn nhung nhúc phóng đế mổ cắn vào mình.
Và lạ thay, những con rắn nào vừa dại dột mổ vào mình các nàng, đều trong
khoảnh khắc lăn đùng ra chết trên mặt hồ.
Bầy rắn đen đặc mấy trăm con từ trong miệng hang kéo ra, không đầy một giờ sau
đều chết láng chẳng còn sót một con, thây rắn nổi lều bều trên khắp cả mặt nước
cóng lạnh!
Năm cô gái kì lạ, chẳng buồn nhìn đến xác rắn, muời ánh mắt vẫn trước sau chăm
chú nhìn vào miệng hang đen ngòm quên cả thời khắc trôi qua…
Gió mưa rồi cũng từ từ dứt hẳn, sắc trời đã khẽ hé ráng hồng, thiếu nữ áo xanh
trong bọn chừng như rất sốt ruột, cất tiếng khẽ hỏi đồng bọn:
- Chúng ta đã đợi hơn một ngày đêm rồi, sao vẫn chưa thấy sư phụ ra khỏi động?
Cô gái áo lục đứng ở phía đông cũng chép miệng tiếp lời:
- Hai mươi năm trời, chúng ta chịu ân người dạy dỗ, sâu dày như bể rộng trời cao,
tuy cách nhau trong gang tấc mà tưởng chừng như diệu vợi ở góc biển chân mây,
chưa bao giờ được chiêm ngưỡng mặt người.
Thình lình…
Trên sườn núi đối diện với mặt hồ, thấp thoáng một bóng người trắng toát, nhanh
hơn cả ánh chớp giăng, thoắt cái đã bay vụt đến chỗ mọi người.
Năm cô gái trên mặt hồ cùng cất tiếng quát vang:
- Ai? Bóng trắng với thuật khinh công tuyệt đẳng “Phi yến qui Sào” lướt nhanh
đến giữa hồ, lượn tròn đúng ba vòng, sau cùng cũng đứng thẳng người trên giữa
từng không, cách mặt hồ năm thước cao, lanh lảnh cất lời: - Núi cao không đổi,
nước biếc vẫn trôi, sóng trắng cuộn trời, hồng trần tích lạ, đất vàng đổi ngôi ! Ngũ
phụng đâu rồi?
Năm thiếu nữ áo lục, xanh, vàng, cam, hồng đồng lượt reo lên mừng rỡ: - Sư phụ,
người đây rồi!
Năm người không hẹn đồng lượt xô nhau đến trước mặt bóng trắng, quì rạp xuống
trên mặt hồ.
Bóng trắng quét nhìn tình hình trên mặt hồ khắp một lượt trong miệng không ngớt
buông ra những tràng cười đắc ý. Nhưng trong thanh âm của giọng cười dường
như chất chứa cả những tình tiết của bi thảm và vui mừng, của thương cảm và uất
hờn…
Bóng trắng bỗng dứt ngang tiếng cười, từ từ đứng dậy quay lại nhìn năm người:
- Các con năm người ở tại “Xà Yêu Hồ” này 20 năm trời rồi, không những các con
đã luyện được một thân tuyệt thế võ công, mà còn trở thành một con người độc,
bách độc bất xâm…
Bóng trắng khẽ ngừng lại đưa mắt nhìn năm cô gái khắp một lượt và tiếp lời:
- Hôm nay là ngày thầy trò ta chia tay, các con hãy đứng dậy, ta còn có vật trọng
yếu giao lại cho các con!
Năm cô gái rón rén đứng lên, ngẩng đầu tỉ mỉ ngắm nhìn sư phụ của họ suốt từ
đầu đến chân…
Khuôn mặt của bà được bao kín trong vuông lụa trắng, một bộ sắc phục như tuyết
pha bó sát thân hình, mái tóc vàng kim xoã phủ đôi vai, vóc người thướt tha uyển
chuyển chứng tỏ ở người một phong tư tuyệt thế.
Đôi mắt như hai ánh hồ thu trong vắt, thân yêu, thỏa mãn nhìn lại năm người .
Và giữa thời gian tình thầy trò thấm đậm xao xuyến ấy, năm thiếu nữ tuyệt sắc
không hẹn đồng cảm nghĩ như nhau: “Hai mươi năm trời chưa hề gặp qua mặt sư
phụ, không ngờ bà lại là một tuyệt sắc giai nhân, chỉ tiếc không được chiêm
ngưỡng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của người…”
Năm người còn đang nghĩ ngợi mông lung, vị nữ lang áo trắng đã móc trong
người ra năm mũi phi tiêu vàng óng ánh để vào giữa lòng bàn tay và lên tiếng:
- Năm mũi “Kim Hà Phiêu” này mỗi người giữ lấy một, phiêu đến là người chết,
ra tay quyết chớ dung tình.
Năm người đồng cúi mình vái tạ: - Đệ tử xin tuân mạng!
Mỗi người đón lấy Kim Hà Phiêu vào tay xem xét, chỉ thấy là một ngọn phiêu
bằng vàng dài độ năm tấc mộc, bên cạnh khắc hình một con kim xà thật tinh vi,
trông như vật sống.
Nữ lang áo trắng chợt vung vẩy mớ tóc vàng kim trên đầu, liền đó trên mái tóc
vàng ánh của người có vô số những kim xà nhỏ li ti đang bò lúc nhúc khắp đầu.
Năm cô gái thoáng biến sắc kinh mang, nữ lang áo trắng chợt dùng tay phải chộp
vào đầu mình, bắt lên một nắm kim xà, vãi lên đầu các nàng.
Cử động lạ lùng của người sư phụ làm năm thiếu nữ sửng sốt giật mình chưa kịp
lên tiếng hỏi, nữ lang áo trắng đã mỉm cười chận lời:
- Các con đừng sợ! Những con “Kim Xà Nô” này ẩn trên mái tóc các con là những
tên đầy tớ rất mực trung thành, chỉ cần các con biết cách sai khiến, sự ích lợi sẽ vô
biên. Chất độc của Kim xà nô lại lợi hại vô cùng, cắn phải người khó sống được ba
hôm!
Nữ lang áo trắng nói xong đem khẩu quyết sai khiến “Kim Xà Nô” truyền lại cho
mọi người.
Năm cô gái đồng quì xuống thọ bái ân truyền.
Nữ lang áo trắng bỗng cất lời lanh lảnh:
- Mối huyết hải thâm thù của sư phụ các con có nhớ cả chăng?
Năm thiếu nữ đồng thanh ứng tiếng:
- Suốt 20 năm trời khổ luyện để vì sư phụ báo thù, chúng đệ tử đâu dám quên
được!
Nữ lang áo trắng nhè nhẹ gật đầu:
- Tốt lắm ! Các con đi đi thôi ! Mồng năm tháng năm ta gặp nhau trên Kim Đỉnh
của Nga Mi sơn!
Năm thiếu nữ từ từ đứng dậy, triển dụng khinh công thượng đẳng, bóng người vừa
chớp lên đã liền đó mất dạng trong ánh bình minh rực rỡ.
Nữ lang áo trắng chờ năm nàng đệ tử khuất mình, bỗng ngửa cổ buông dài một
tràng cười lanh lảnh, vang động khắp cỏ cây núi rừng.
Tiếng cười trong vút, ngân dài hàm xúc một tâm tình đắc ý mãn nguyện và còn
đầy dẫy một âm giọng chết chóc, oán hờn….
Và bắt đầu từ đó, trên vòm trời võ lâm bát ngát ân thù. “Kim Hà Phiêu” xuất hiện
nơi đâu, là máu tanh xương khét rải đầy mặt đất, thây phơi chồng chất trong tiếng
rên siết ngập trời xanh.