Tiểu Hổ Bivian
Có một câu chuyện xảy ra cách đây đã nhiều thế kỉ. Đó là câu chuyện tình đẹp,lãng
mạn nhưng đầy đau thương, trắc ẩn của hai con người - trải qua bao kiếp luân hồi, trải qua
bao biến cố của thời đại, vạn vật đổi thay… - tình yêu xa xưa ấy vẫn tồn tại trong sự chia
cắt bởi một lời nguyền-sự trừng phạt dành cho những kẻ đi ngược với quy luật ngàn đời…
Tôi gọi nó là “Câu chuyện liêu trai”.
Chín trăm năm trước, nó kể về mối duyên nợ tréo ngoe của hai chị em nhà họ Lâm và
hai chàng đệ nhất tài tử chốn kinh thành. Kết thúc của câu chuyện chín trăm năm trước là
một bi kịch, khép lại bằng một bi kịch và mở ra câu chuyện của chín trăm năm sau cũng
bằng một bi kịch. Con người và vận mệnh của họ thật quá nhỏ nhoi. Họ bị vây chặt trong
một vòng luẩn quẩn ngột ngạt: tình yêu – ghen tuông – ích kỷ - thù hận…,họ bị chi phối bởi
bàn tay của những con người được gọi là tạo hóa. Họ là những nước cờ trong một ván cờ
bất tận đang cố gắng vùng vẫy tìm một lối thoát trong vô vọng… Họ phải làm gì để có thể
phá được cái quy luật khắc nghiệt ấy để được nắm giữ số mạng của mình? Hay rồi họ cũng
chỉ là những kẻ thua cuộc trong ván cờ kia?
Bạn sẽ thấy rằng câu chuyện của tôi hoàn toàn không giống với những câu chuyện
liêu trai trước đây bạn từng đọc… Đừng bao giờ so sánh nó với bất cứ câu chuyện nào khác,
bởi mọi sự so sánh đều là khập khiễng…
1
Tiểu Hổ Bivian
Chương mở đầu: Định mệnh bắt đầu
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
Ngày ấy,cách kinh thành không xa có một viên ngoại họ Lâm giàu có nhưng hiền lương,đức
độ,được bà con yêu mến.Vợ mất sớm để lại cho ông hai cô tiểu thư cành vàng lá ngọc.Ông yêu
chúng hơn mọi thứ trên đời.
Đại Ngọc là đại tiểu thư,năm ấy mới tròn mười sáu mà khuôn trăng đầy đặn,mắt liễu mày
ngài,đoan trang quý phái,tinh thông cầm kì thi họa,học vấn uyên thâm không thua bất kì một tài tử nào
khi ấy.Có bao công tử xa gần muốn bỏ cau trầu nhưng nàng đều từ chối.Muội muội Tiểu Ngọc lên
mười,đôi mắt tinh anh sáng ngời,nét mặt thanh khiết,nụ cười hồn nhiên như thiên sứ.Nhưng tính cách
Tiểu Ngọc lại trái hẳn với tỉ tỉ mình, rất tinh quái,rắn rỏi,không thích cầm kì thi họa mà suốt ngày
cưỡi ngựa bắn tên như một thiếu niên láu lỉnh!
Nhớ năm đó,hạn hán kéo dài,mùa màn thất bát,dân tứ phương đói khổ lũ lượt kéo về kinh
thành làm hành khất kiếm ăn.Vào một mùa đông,người ta tìm thấy một cậu trai trẻ ngất đi trước cửa
nhà họ Lâm mà trong tay vẫn cầm quyển kinh thư. Lâm viên ngoại thương tình cứu giúp.Hỏi ra mới
biết cậu tên Lý Hạo Nhân,là người miền xuôi,song thân qua đời trong nạn đói,chàng phải đánh liều
tha phương về đây,vừa hành khất mưu sinh,vừa ngày đêm sử kinh đợi ngày tới khoa thi ứng thí…
Nhận thấy chàng trai tứ cố vô thân mà có chí lớn,nhãn cầu toát ra vầng sáng tinh anh,diện mạo khôi
ngô,tuấn tú,mà tuổi tác cũng trạc cô con gái lớn nhà ông…thế là ông nảy ý muốn gá nghĩa con gái ông
cho chàng.Biểu ca của phu nhân ông là một tướng quân trong kinh thành,đôi vợ chồng họ tuổi về
chiều vẫn chưa có con,vì thế ông đề nghị họ nhận Nhân làm nghĩa tử. Phần bức hôn thư,đợi khi
chàng thành danh sẽ áo gấm rước kiệu hoa…
Lý Hạo Nhân không phải là một thư sinh yếu ớt mà là một chàng trai văn võ song toàn,tính tình
lại cương trực,khẳng khái.Lâm viên ngoaị rất vừa ý,nhưng nàng Đại Ngọc từ ngày biết về vụ hôn
ước,tâm tư sầu não,không buồn ăn uống.Nàng tránh mặt Nhân như một cách từ chối quyết liệt.Có
một lần chàng vô tình nghe nàng tâm sự cùng a hoàn mới vỡ lẽ nàng đã đem lòng yêu mến công tử út
của Trịnh thừa tướng là Trịnh Tiêu Dao,một lãng tử hào hoa nổi tiếng chốn kinh kỳ.Nàng bảo rằng
2
Tiểu Hổ Bivian
Nhân đối với chàng Dao không thể so sánh bằng vì dù gì Dao cũng mang trong mình cốt cách quan
nhân từ trong trứng,còn Nhân chỉ là một thường dân may mắn mà được bước chân vào quan gia…
Hội hoa đăng năm trước,Tiêu Dao còn đánh tiếng muốn làm quen với nàng.Tuy mặt ngoài e ấp
nhưng trong lòng cô tiểu thư từ lâu thầm coi như đã có lời hẹn ước từ họ Trịnh. Hạo Nhân buồn,nhân
dịp nghĩa phụ chàng cáo lão hồi hương,chàng theo phụ mẫu về vùng Khai An miệt mài kinh sử,coi
như quên đi tờ hôn ước với nàng Đại Ngọc.
Về phần Tiểu Ngọc,trong lòng cô bé,Nhân là một thần tượng,một quân tử đúng nghĩa.Tiểu
Ngọc tự hứa với mình một ngày nào đó khi cô lớn lên cô sẽ thay tỉ tỉ làm tân nương của Nhân bởi từ
lâu cô đã dành cho Nhân một tình cảm đặc biệt khi biết chính chàng là ân nhân đã cứu mạng cô bé vào
một lần cô bé vào rừng chơi bị rắn độc cắn.Vị ân nhân đã cứu Tiểu Ngọc chắc chắn là Nhân,dù lúc
đó cô bé mơ màng không thấy rõ mặt người ấy,nhưng cây tiêu để lại bên cạnh thì không nhầm vào
đâu được. Đó là thứ nhạc cụ chàng vẫn hay dùng mỗi khi lén hòa tấu cùng tiếng tì bà của tỉ tỉ…Trong
cơn mê,cô bé con mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ…
Vậy rồi,có một mùa đông nữa lại đến… Nhà họ Lâm đột ngột treo tang trắng khi Đại Ngọc
kiều diễm mãi mãi ra đi.Trước đó ít lâu,Tiêu Dao có gửi cho Đại Ngọc bức thư,nhưng không ai biết
trong ấy viết gì.Gia nhân tìm thấy xác nàng treo dưới gốc cây mận ở hậu viên với bức di thư bằng
máu chỉ có duy nhất một chữ “Hận”,khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn đẹp,đẹp tới mê hồn…Chẳng
biết đúng hay sai,nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe người ta kháo nhau cứ mỗi đêm trăng lại hay nghe
tiếng tì bà quen thuộc ngày nào của Đại Ngọc tiểu thư…Lâm viên ngoại thương con sầu thương đâm
bệnh.Tiểu Ngọc còn quá nhỏ để có thể hiểu vì sao tỉ tỉ lại đành tâm chọn cái chết,và tại sao lại
“Hận”.Không lâu sau thì Lâm lão gia trọng bệnh qua đời,nhà họ Lâm rơi vào tình cảnh khó khăn,túng
quẫn.Khi ấy,Nhân vừa đỗ trạng nguyên,được bổ về làm tri phủ nơi đây,vinh qui bái tổ và tới Lâm gia
trang đón Tiểu Ngọc.Tuy đã thành danh nhưng chàng vẫn nhớ ân nghĩa mà mình nợ của nhà họ Lâm
cũng như lời giao ước hôm nào là kết nghĩa phu thê với con gái nhà họ Lâm.Đại Ngọc không còn
nhưng Tiểu Ngọc còn đó. Đây phải chăng là duyên phận?
Chương 2 : Thủy Trúc Viên
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
3
Tiểu Hổ Bivian
oOo
Tiểu Ngọc ngày càng lớn càng xinh đẹp, đẹp hơn cả tỉ tỉ nàng ngày trước.Tuổi mười sáu, Tiểu
Ngọc tựa như ánh trăng rằm vừa trong sáng,vừa thuần khiết,vừa kiêu dũng như con sói hoang. Bản
tính hào hiệp,nàng thường cải nam trang để trà trộn trong dân chúng tìm hiểu dân tình.Từ lúc nào
không biết nàng trở thành trợ tá đắc lực cho biểu ca Hạo Nhân.Trong tâm hồn nàng,biểu ca là tất cả
những gì tốt đẹp nhất,cao lớn nhất,là niềm tự hào của nàng.Tưởng chừng duyên phận mà ông trời
ban cho nàng quá hoàn hảo,quá ngọt ngào đến mức không ai dám mơ tới nếu như không có một ngày
kia ông lại xuôi khiến nàng gặp gỡ Trịnh Tiêu Dao-kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của Đại Ngọc,kẻ
hại nàng phải sống bơ vơ…
Trước đó,nàng vẫn nghe rất nhiều về tiếng tăm của hắn,và cũng rất muốn được gặp hắn hỏi
cho rõ nguyên nhân cái chết của Đại Ngọc.Nhưng dường như ông trời luôn khiến họ như hai kẻ cùng
đi trên một con đường nhưng chưa bao giờ gặp mặt suốt một thời gian dài.Tiểu Ngọc càng cố đuổi
theo thì Tiêu Dao lại như vô tình bỏ trốn-một cuộc rượt đuổi của số phận.Để rồi đến một ngày kia
họ gặp nhau trong một cuộc hội ngộ kì lạ mà không biết rõ về nhau…
Có một đêm mùa đông, Tiểu Ngọc đang ngồi đọc mấy quyển kinh thư biểu ca bắt nàng học
thuộc cho bằng được.Bỗng nhiên có cơn gió nhẹ lùa qua mang theo cả hơi lạnh làm Tiểu Ngọc đang
ngồi bên song cửa chợt rùng mình, và thoảng trong gió có tiếng thì thầm rất khẽ như gọi tên
nàng,một giọng nói rất quen như vọng về từ quá khứ.Nàng đi theo tiếng gọi khe khẽ ấy tới một trang
viên nhỏ bên cạnh bờ hồ.Viên trang ấy nằm ẩn mình sau những rặng trúc,với một ngôi nhà bằng trúc
nổi trên mặt hồ.Lúc này thì tiếng gọi trong hư vô đã không còn,Tiểu Ngọc như bừng tỉnh và không
hiểu lí do vì sao mình tới được nơi đây.Nàng ngước nhìn để rồi trông thấy một cái bảng đề “Thủy
Trúc Viên” bên trên.
“Thủy Trúc Viên ? Lạ quá,mình sống ở đây bấy lâu sao chưa từng biết về nơi này vậy?”
Nàng định quay về nhưng rồi bỗng đâu vang lên tiếng tiêu du dương như mê hoặc lòng
người,khiến trong lòng nàng lại dấy lên sự tò mò đối với viên trang này cũng như chủ nhân của
nó.Không cưỡng lại nổi,nàng quyết định bước vào trong.Từ bên trong căn nhà trúc nổi trên hồ vẫn
còn ánh đèn hắt ra cho biết chủ nhân của nó vẫn còn thức.Con người này có cái thú chơi nhạc giữa
đêm khuya thật khác người.Nàng cứ bị sự tò mò thôi thúc,quên cả việc mình hiện là một vị khách
không mời.Qua tấm mành che,nàng thấy bóng người con trai đứng trông về bóng đêm giữa mặt
hồ,say sưa với tiếng tiêu buồn và đầy tâm trạng.Nàng định bước thêm một bước nhưng rồi chợt biết
“sợ”
4
Tiểu Hổ Bivian
“Giữa nơi thanh vắng thế này lại có người…Có khi nào “người đó” là…”thứ đó” không nhỉ?
Không xong rồi,cướp thì mình chẳng ngán ai,chứ “thứ đó” thì… Phải về thôi, biểu ca không thấy
mình đọc sách sẽ mắng chết cho mà coi!”
Nàng vừa quay đi thì tiếng tiêu cũng dứt khiến nàng phải quay nhìn lại,nhưng lúc này cái bóng
người phía sau tấm mành đã không còn nữa.Nàng bắt đầu sợ hơn nữa.Nàng cố trấn an rằng đây chỉ là
ảo giác,hoặc là nàng đang ở trong một giấc mơ kì lạ mà thôi.Nghĩ thế,nàng liền vội vã quay đi thì
thấy thình lình đã có một người đứng ngay ngưỡng cửa nhìn nàng đăm đăm bằng ánh mắt lạnh
tanh,không biểu hiện một chút cảm xúc nào.Nàng giật mình lùi sát tường,luống cuống làm đánh rơi
tượng Quan âm.Bức tượng vỡ tan tành…
“Nàng là ai?Sao lại vào được đây?”
Tiểu Ngọc không biết nói gì,chỉ im lặng.Tim nàng đập thật nhanh,thật mạnh.
Người lạ đó tiến tới nàng với một thái độ giận dữ, đe doạ…
“Nói!Nàng là ai?Sao dám vào nhà của ta?”
Tiểu Ngọc ấp úng nói “Tôi không cố ý!” rồi vụt chạy ra ngoài. Lúc chạy ra nàng có chạm
mạnh vào người chàng trai kia-chủ nhân của ngôi nhà này, và nàng cảm nhận được một cái lạnh từa
tựa như xác chết toát ra từ chàng ta khiến nàng càng đinh ninh kẻ kia không phải là con người.Nàng
cố chạy thục mạng,lao như điên vào bóng đêm,mấy lần va vào thân trúc đau điếng.
Chàng trai nhìn theo cho tới lúc bóng cô gái lạ không còn ẩn hiện sau những rặng trúc dưới ánh
sáng mờ ảo của ánh trăng. Lúc này chàng mới nhìn thấy trên nền đất rớt lại một cây tiêu.vChàng nhặt
lên xem rồi nắm chặt cây tiêu,nhìn về phía mà cô gái lạ lùng khi nãy đã mất dạng…
“Là cô bé ấy sao?”
Chương 3 : Về thăm cây mận treo cổ
5
Tiểu Hổ Bivian
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
Câu chuyện đêm qua đối với Tiểu Ngọc thật sự cứ như một giấc mơ kỳ lạ. Chỉ sau một đêm
nàng không còn ấn tượng gì về nó,cũng không nhớ đến một nơi nào có tên Thủy Trúc viên hay chàng
trai kỳ lạ có tiếng tiêu mê hồn và một ánh mắt lạnh như người chết.Vậy thật ra đó là mơ hay thực?
Không biết.
Trước đó không lâu, Tiểu Ngọc có nghe biểu ca bảo rằng nhà vua đang tìm một người tài để đi
sứ sang nước địch bàn về việc giao hảo giữa hai nước.Lần đi sứ này rất quan trọng,nếu thành công
sẽ rất được Người coi trọng. Nhà vua đã định chọn trạng nguyên Lưu Hạo Nhân nhưng Lý thừa
tướng lại tiến cử con trai mình khiến nhà vua rất phân vân. Đột nhiên ở trong thành người ta kháo
nhau về việc con trai thừa tướng đương triều mắc bệnh trầm kha cần tìm một thần y về cứu
chữa.Vậy là lần đi sứ này hiển nhiên không có ai tranh với biểu ca của Tiểu Ngọc. Nhưng không
hiểu sao dường như Nhân lại có vẻ không vui.
“Biểu ca không muốn đi sứ sao?”
“Sao lại không?Đây là một cơ hội để ta ra sức cho cho triều đình kia mà.Nhưng muội không
nghe người ta nói gì sao? Tiêu Dao là kẻ thích hợp hơn ta nhiều.Vì hắn là đệ nhất tài tử chốn kinh kỳ
này. Vua nước lân bang lại rất coi trọng những bậc tài tử như hắn.”
“Sao?Huynh nghi ngờ cả chính mình ư?Vậy là huynh nghi ngờ cả sự sáng suốt của thánh
thượng luôn à? Đó là tội khi quân đó”
Hạo Thiên kí nhẹ lên đầu tiểu muội rồi bật cười.
“Ranh ma thật…”
Tiểu Ngọc cười,nụ cười mà khiến cho Hạo Nhân có thể đánh đổi mọi thứ.Bất chợt chàng
thấy nàng ấp úng như có gì muốn nói.
“Muội muốn nói gì với ta sao?”
6
Tiểu Hổ Bivian
“Ừmh…thì cũng có.Muội xin lỗi…hình như muội đã làm mất cây tiêu của huynh tặng cho
muội rồi thì phải…”
“Mất thì mua cái khác.Nè,nhưng có bao giờ ta thấy muội thổi tiêu đâu?”
“Tại huynh không dạy cho muội đấy chứ!”
“Ta bận mà.Nhưng…ta thấy muội đã có cây tiêu ấy lâu rồi mà?”
“Thì chính huynh đã làm rớt lại bên cạnh muội khi cứu muội khỏi rắn độc cắn đó?”
“Sao?Muội từng bị rắn độc cắn ư?Sao không nói ta biết chứ?”
Tiểu Ngọc nhìn Nhân đăm chiêu…
“Chẳng lẽ người cứu mình năm đó không phải biểu huynh hay sao?Vậy người ấy…là ai?”
Mấy hôm sau,Hạo Nhân lên đường đi sứ.
Dạo gần đây thường có tin đồn có ma ở khu vực phía tây,cũng là Lâm gia trang khi xưa,nay đã
thuộc về tài sản của phủ thừa tướng.Người ta bảo rằng chính con ma ấy đã làm cho công tử nhà ấy
quanh năm đau yếu,bệnh hoạn.Họ còn bảo đích danh con ma ấy là oan hồn của Đại Ngọc về báo thù
kẻ phụ tình.Nếu thật sự đó là Đại Ngọc thì thật tình Tiểu Ngọc cũng muốn gặp con ma ấy.Vậy
rồi,nàng liều lĩnh đột nhập vào dinh cơ của thừa tướng đại nhân,và không quên cải trang thành một
lão già…
Đêm xuống trăng lên và lạnh,đó là đặc trưng của những tháng cuối năm.Đã lâu rồi Tiểu Ngọc
mới trở về nơi nàng đã được sinh ra và lớn lên.Nơi gốc mận mà Đại Ngọc quyên sinh người ta đã xây
lên một mái đình để ngồi thưởng gió,nhưng xem chừng đã lâu không ai tới đây rồi.Ngoài ra,cảnh vật
nơi đây không thay đổi bao nhiêu.Nhìn cảnh cũ mà thiếu người xưa làm mắt nàng cay và nhòe đi lúc
nào không biết.
“Phụ thân,mẫu thân,đại tỉ…Tiểu Ngọc đã về rồi.Tiểu Ngọc nhớ mọi người lắm…”
Một cơn gió mạnh lùa qua như vuốt ve bờ má và lau khô dòng nước mắt cho nàng.Làn gió
nhẹ,hiền hòa như ấp iu một thâm tình.Rồi đâu đó vang lên tiếng tỳ bà oai oán…
7
Tiểu Hổ Bivian
“Tỉ tỉ,là tỉ phải không?Muội là Tiểu Ngọc đây!Dù tỉ là người hay ma thì cũng cho muội gặp tỉ
đi,tỉ tỉ!”
Gió đột ngột ngưng,tiếng tỳ bà đột ngột dừng.Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng,nàng mừng rỡ
quay lại.
“Tỉ đã chịu…Ơ…”
“Lão là ai vậy?”
Người nô tì hỏi Tiểu Ngọc.Tiểu Ngọc chưa kịp bịa ra mộtcái cớ thì cô ta đã òa lên
“A,có phải lão là ngự y tới xem bệnh cho thiếu gia không vậy?”
“Ưmh…à phải!Nơi này rộng quá nên lão đi lạc nãy giờ đây.”
“Vậy mời lão theo nô tì tới thư phòng thiếu gia ạ”
“Ờ…Cô nương đi trước đi,lão nối gót theo sau mà.”
Suốt đường đi,mỗi khi nàng vừa định rẽ đi thì bị nhắc nhở ngay.Cô a hoàn kia như là có gắn
mắt ở sau lưng và luôn canh chừng để nàng khỏi trốn thoát.Kế hoạch đào thoát hoàn toàn phá sản khi
giờ đây nàng đã đứng trước phòng của Tiêu Dao.
“Mời lão vào trong”
“Khoan,ta đi vội quá nên bỏ quên đồ nghề rồi.Ta quay về lấy đã.”
“Lão cứ nói nhà lão ở đâu,lão gia sẽ cho người tới lấy ạ”
“Vậy thì thôi vậy,không cần nữa đâu.”
Nàng thở ra yếu ớt phó mặc cho số phận.
………..
8
Tiểu Hổ Bivian
Người bệnh nằm đó,trong một căn phòng rộng chỉ có ánh đèn cầy hiu hắt và vài người hầu
đứng bên cạnh…Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp “kẻ ấy” trong tình cảnh này.Nàng tiến lại gần hắn
hơn nữa,cho tới lúc thấy thật rõ khuôn mặt hắn…
Hắn-một khuôn mặt trắng bệch,xanh xao- nhưng vẫn toát ra phong thái bất phàm,khôi ngô anh
tuấn…và một cái gì đó rất quen như đã có lần gặp mặt thì phải.Tim nàng đập nhanh.Nàng không
hiểu tại sao mình lại như vậy.Nàng ngồi xuống,giả vờ chuẩn bệnh một hồi ,gật gù rồi đứng lên.
“Bệnh đã bao lâu rồi?”
“Mới ba hôm”
“Bệnh này lạ lắm.Để ta về xem lại rồi mai lại tới.”
“Thiếu gia có sao không ạ?”
“Chắc là không sao…Ta xin kiú nhé.”
“Để nô tì tiễn người ra cổng.”
Chương 4 : Chàng trai kì lạ ở Thủy Trúc viên
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
9
Tiểu Hổ Bivian
Dạo gần đây cứ cách dăm ba bữa lại có người đem tới phủ nha một cái xác treo cổ thật đáng
sợ ,mắt mũi miệng đều rỉ máu đen,mà lại đều là đàn ông,đều là văn nhân,nho sĩ tài tử có tiếng trong
kinh thành. Các vụ tự tử bí ẩn kia liên tiếp xảy ra khiến cho mọi người lo lắng,ra vào xôn xao bàn
tán.Tiểu Ngọc quyết định vào cuộc để tìm hiểu bí ẩn đằng sau những cái chết treo cổ. Nàng cải dạng
một thư sinh,đến khuya lại đi đây đi đó khắp nơi.Có một hôm, nàng vô tình bắt gặp một cô gái đẹp
nhìn nàng say đắm,nhưng chỉ thoáng một cái cô ta lại biến mất. Tiểu Ngọc đuổi theo,chẳng biết đi
bao xa,chẳng biết nơi đó là đâu vì chung quanh nàng hoàn toàn bị sương mù vây phủ. Khi đi khỏi màn
sương,nàng giật mình khi thấy mình đang đứng giữa một rừng trúc. Nàng dần dần nhớ ra mình đã
một lần tới nơi này.Vừa định quay lưng đi thì có tiếng tiêu ngân vang khiến nàng không cưỡng lại
được,nó làm cho nàng có cảm giác ngất ngư,dịu ngọt,say lòng…Nhưng lí trí Tiểu Ngọc lại đánh thức
nàng khỏi tiếng tiêu mê hoặc ấy,nó bảo nàng phải tỉnh táo,phải sáng suốt. Nàng quay lưng đi. Nhưng
chàng trai kì lạ kia lại thình lình xuất hiện khiến Tiểu Ngọc giật mình.
Chàng nhìn nàng với cái nhìn ưu tư , tha thiết… Thật khó hiểu…
“Lại là nàng?Nàng lại muốn tới đây hại ta nữa sao?”
“Ngươi không thấy ta là nam nhân sao mà lại gọi ta là nàng?”Tiểu Ngọc cáu kỉnh. “Mà ta đã
làm gì mà ngươi bảo là ta hại ngươi? Ta có biết ngươi là ai đâu chứ?”
“Ta không tin.”
Chàng trai bước tới,nhưng chỉ vài bước hắn lại ôm ngực,vẻ mặt mệt mỏi và đau đớn.Tiểu
Ngọc đoán là hắn bệnh,chắc vì vậy mà khuôn mặt hắn mới xanh xao tới vậy.Nhưng cớ sao hắn lại
sống một mình ở đây,hắn không có gia đình để chăm sóc hắn sao? Hắn thật kỳ lạ. Hắn khiến Tiểu
Ngọc vừa sợ,vừa tò mò. Vì sao hắn lại cứ bảo là nàng muốn hại hắn? Trong khi nàng chưa biết gì về
hắn cả.
“Ngươi không tin tùy ngươi. Ta tới đây là do lạc đường thôi.Giờ thì ta đi đây,không làm phiền
ngươi nữa.” Tiểu Ngọc nói.
Nàng đi thật.Nhưng khi đi khỏi Thủy Trúc Viên chẳng bao xa thì nàng nghĩ tới việc hắn đang
bệnh và trông có vẻ không khá lắm,nếu lỡ hắn có chuyện gì mà không có ai bên cạnh thì…Nàng
không thể thấy chết mà không cứu được.Vậy là Tiểu Ngọc quyết định quay lại nơi đó.
Đúng như nàng đoán,khi tới nơi,nàng thấy hắn ngất lịm trên đất.
10
Tiểu Hổ Bivian
“Công tử !”
Nàng dìu hắn dậy.Giây phút chạm vào người hắn làm nàng rùng mình vì lạnh.Nhưng nàng dám
chắc hắn là con người,vì vẫn còn nghe được nhịp thở của hắn,nó rất yếu-nhưng hắn vẫn thở. Sau
khi nàng đưa hắn vào trong thì cuống cuồng lo lắng không biết làm gì khác. Nàng không rành về chữa
bệnh hay một bài thuốc nào hết. Nàng quyết định đi tìm ngự y về.
Khi nàng rời khỏi Thủy Trúc Viên thì vừa lúc có tiếng gà gáy canh ba,nàng cảm thấy tâm trí mê
mẫn,buồn ngủ tột độ đến mức không thể tự kiểm soát và thiếp đi .
Sáng hôm sau,khi tỉnh lại,Tiểu Ngọc ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm ở thư phòng của
mình và Hạo Nhân ngồi ngay bên cạnh.Thấy nàng tỉnh giấc, chàng Nhân rất vui mừng.
“Muội làm ta lo lắm vô cùng.Ta vừa trở về sáng nay và thấy muội ngủ ngay trước cổng phủ
nha. Muội đi đâu cả đêm?Và sao lại không vào nhà?”
“Muội không nhớ gì cả.Muội chỉ nhớ hôm qua,lúc muội đuổi theo một cô nương rất khả nghi
tới ngoài thành thì…thì…sao muội không nhớ được gì nữa vậy chứ?Đầu muội đau quá…”
“Không nhớ thì thôi.Muội nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Biểu huynh à…”
“Gì nào?”
“Hình như muội phải làm một chuyện gì đó mà muội không thể nhớ được.”
“Đừng nghĩ ngợi nữa.Muội đang làm ta lo lắm biết không?”
“Vâng,muội biết.”
11
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu Ngọc thấy áy náy vô cùng.Trong lòng cứ mang một cảm giác bất an vì còn một chuyện
chưa làm mà không sao nhớ được.
Đêm đó,Tiểu Ngọc lại tỉnh dậy lúc nửa đêm và không hiểu làm cánh nào nàng tới được Thủy
Trúc Viên… Lần này nàng đứng ngay bên trong ngôi nhà trúc bên hồ chứ không còn ở bên ngoài nữa.
“Ta đang đợi nàng ở đây.”
“Đợi ta? Có phải đợi ta dẫn đại phu tới không? Ta xin lỗi,ta không thể tìm được đại phu về
đây.Ta… không hiểu sao lại quên béng đi mất… May mà ngươi không sao,nếu không ta sẽ rất ân
hận. Mà…bây giờ ngươi đã thực sự không sao rồi chứ?”
Hắn không nói gì,khẽ gật đầu rồi cười nhẹ với nàng,ánh mắt hắn nhìn nàng quá tha thiết,quá
triều mến.Nàng ngượng ngùng lảng qua chuyện khác
“Người sống ở đây chỉ một mình thôi sao?”
“Ừ hử!” Hắn cười và nhún vai trả lời nàng.
“Người thân người đâu?”
“Ta có thể im lặng không?”
“Được.Nhưng người phải giải thích vì sao lại bảo là ta hại ngươi.Xưa nay chúng ta chưa từng
gặp mặt kia mà?”
“Nàng làm vỡ bức tượng Quan Âm nên khiến cho một số vị khách không mời vào đây được và
làm phiền ta.Ta tưởng là họ đã phái nàng đến để hại ta.”
“A,ta nhớ rồi.Chỉ tại hôm ấy ngươi đã làm ta giật mình.Lần sau ta sẽ đền cho ngươi.Ta hứa
đấy! Giờ ta phải về”
“Lần sau sẽ là bao lâu?” Hắn hỏi mà nhìn nàng buồn rượi,cái nhìn như thể không muốn chia
ly…
12
Tiểu Hổ Bivian
“Ta không biết.Ta sẽ bảo gia nhân đem tượng quan âm tới cho ngươi vào ngày mai, nếu như
nó thật sự quan trọng như vậy.Giờ ta xin kiú lui”
“Khoan,cây tiêu này có phải của nàng không?”
Tiểu Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ta tưởng đã mất nó rồi.Cảm ơn ngươi.” Nàng cầm lại cây tiêu nhưng rồi trầm tư… “Ta thích
tiêu lắm,nhưng lại không biết thổi”
“Lần sau nàng tới ta sẽ dạy cho nàng.”
“Thật ư?” Tiểu Ngọc tươi tỉnh hẳn lên nhìn hắn. “Quân tử nhất ngôn nhé!”
Hắn gật đầu và cười. Nụ cười hiền hoà… Nó làm con tim nàng Tiểu Ngọc lỗi nhịp…
Chương 5:Chàng là ai?
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
oOo
Tiểu Ngọc tỉnh dậy,nhưng lần này nàng vẫn nhớ mang máng về giấc mơ tối qua,một giấc mơ
rất lạ. Nàng không muốn kể với biểu huynh về nó.Huynh ấy sẽ nghĩ gì khi người vợ hứa hôn của
mình lại nằm mơ về một người đàn ông xa lạ? Người ta vẫn bảo rằng ngày nghĩ thì đêm mơ,nhưng
nàng đã bao giờ gặp người đó trước đây đâu thì làm gì mà nhớ nhung, nghĩ ngợi để rồi mơ? Chuyện
này kì lạ quá. Sắp tới giỗ của Đại Ngọc, như mọi năm nàng lên chùa cúng mâm quả và nhờ các sư
tụng kinh cho tỉ tỉ.Dạo gần đây người chết tăng lên nên chùa cũng trở nên đông đúc. Sẵn đó nàng ngỏ
ý thỉnh một tượng Quan Âm,dù nàng thấy việc đó thật ngớ ngẩn- tin vào lời hứa với một kẻ gặp
trong giấc mơ ư?
13
Tiểu Hổ Bivian
Khi vừa bước khỏi cổng chùa thì có một lão sư chạy theo nàng có vẻ rất hối hả.
“Nữ thí chủ xin hãy dừng bước!”
Tiểu Ngọc ngạc nhiên, quay lại chấp tay cung kính
“Lão sư tìm tiểu nữ xin hỏi có việc chi chỉ giáo?”
“Lão xem sắc mặt thí chủ không tốt.Chắc là dạo gần đây gặp nhiều chuyện kì lạ phải
không?”
“Dạ…cũng có. Nhưng không quan trọng đâu,cảm ơn lão sư quan tâm.”
“Lão tặng thí chủ tấm bùa bình an này,nó sẽ giúp thí chủ trấn áp các lực lượng hắc ám.”
“Đa tạ lão sư,tiểu nữ xin nhận hảo ý của người.”
Tiểu Ngọc cáo lui.Nàng cầm miếng bùa trong tay đầy trân trọng.
“Cái này chắc sẽ bảo vệ cho biểu huynh đây.Mình thì chắc chắn không có gì phải lo lắng
rồi…”
Trên đường về nàng cứ hỏi Tiểu Hồng về nơi có tên Thủy Trúc Viên nhưng nàng a hoàn lắc
đầu không biết.
“Làm gì có nơi nào tên Thủy Trúc Viên thưa tiểu thư?”
“Ta vẫn biết là thế,nhưng… Chặc,mà thôi,ta có kể ra ngươi cũng không tin đâu. Chúng ta về
thôi”
Lúc đi ngang phủ thừa tướng, nàng thấy dường như bên trong đang có chuyện gì hệ trọng,
khuôn mặt gia nhân ai cũng ủ rủ.
“Đại phu bảo Tiêu Dao công tử sẽ không qua khỏi ba đêm nữa. Phủ thừa tướng đang chuẩn bị
tang sự cho công tử ấy đấy ạ.” Tiểu Hồng nói. “Tiếc thật,một con người tài hoa như thế…”
14
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu Ngọc rất căm hận Tiêu Dao,nhưng đứng trước cái chết của một con người nàng lại thấy
lòng mình chùn lại,nặng trĩu ,vì hơn bất cứ ai ,nàng hiểu nỗi đau mất người thân,nỗi đau nhìn họ ra đi
mãi mãi…Đau lắm!
oOo
Một đêm, hai đêm… Tiểu Ngọc không mơ thấy giấc mơ ấy nữa. Nhưng tới đêm thứ ba…
Tiếng tiêu quen thuộc làm nàng tỉnh giấc, nó như đang gọi nàng,như bảo nàng hãy đến… trước khi
quá muộn... Nàng nhớ tới lời hứa mình nợ người ấy nên vội cầm bức tượng quan âm rồi lần theo
tiếng tiêu mà đi. Nhưng đột ngột lại có tiếng tỳ bà ngân lên. Hai loại âm thanh hòa vào nhau như một
cuộc xung đột dữ dội khiến cho lí trí nàng cũng không thể điều khiển nổi nữa.Tiếng tiêu bảo nàng
đi,nhưng tiếng tỳ bà muốn ngăn nàng lại,và cứ thế…Nàng ngất đi…
Từ trong bóng tối,bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần từ từ xuất hiện với nụ cười
thật buồn,thật đẹp mà cũng đầy ẩn ý sâu xa. Nàng đến bên Tiểu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
nàng. Người thiếu nữ kia nói,giọng trầm và vang vào không trung…
“Tiểu muội,cảm ơn đã giúp tỉ…”
Bỗng từ đâu có tiếng bước chân đang tới gần,Đại Ngọc hoảng sợ. “Mùi của lão hòa thượng?
Phải đi thôi.” Nói rồi nàng ta vội vã biến mất giữa không trung. Ngay sau đó lão hòa thượng Trí Hiên
đã tới nơi.Lão nhìn Tiểu Ngọc chắp tay niệm “Nam mô…” rồi tiếp tục theo dấu Đại Ngọc.
Phải một lúc sau Tiểu Ngọc mới tỉnh lại.Nàng lần mò trong trí nhớ để tìm đường đi tới Thủy
Trúc viên.Khi tới Thủy Trúc viên,nàng thấy người con trai lạ lùng kia đã ngất trước thềm.
“Công tử!Ngươi không sao chứ?”
Hắn mở mắt một cách yếu ớt nhìn nàng,cười với nàng
“Nàng đã tới…Ta cứ tưởng là không kịp nữa chứ?”
“Ta phải làm sao để giúp ngươi đây?”
15
Tiểu Hổ Bivian
“Tượng…quan âm…” ,chàng nói ,tay cố sức chỉ về hướng bàn thờ Quan âm rồi ngất đi. Tiểu
Ngọc vội vã đặt tượng quan âm vào vị trí cũ ,chấp tay vài cái,miệng khấn vái
“Hãy phù hộ cho huynh ấy.Con xin người!Con không muốn thấy có người chết nữa đâu, con
xin người mà…” Rồi nàng khóc,khóc như một đứa trẻ, khóc tức tưởi như cái ngày những người thân
yêu nhất của nàng bỏ nàng ra đi…
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng, một giọng nói trầm ấm cất lên phía sau nàng:
“Ta đã không sao rồi.”
Nàng quay lại,bờ mi vẫn còn hoen đầy nước mắt.Hắn đưa tay lên…một chút ngần ngại vì sự
đường đột…nhưng lại có rất nhiều yêu thương trong ánh mắt…nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng…
“Cảm ơn nàng đã cứu ta.Đừng khóc.Nàng mà khóc…” chàng chỉ vào ngực mình “…thì nơi đây
của ta đau lắm…rất đau…nàng có biết không?”
Ánh mắt họ nhìn nhau thật sâu, hai trái tim cùng lỗi nhịp nhưng lại cùng một nhịp đập. Nhưng
sau đó Tiểu Ngọc sực nhớ ra mình là ai-một người đã có hôn ước. Nàng lùi lại một bước.Chàng trai
hiểu và cũng lùi lại một bước.
“Ta xin lỗi…”
Nàng vẫn chưa biết nói gì thì chàng phá tan sự im lặng ngạt thở.
“Nàng muốn học thổi tiêu mà,đúng không?Ta dạy nàng nhé?”
Tiểu Ngọc gật đầu.Chàng trai cười rồi rút cây tiêu của mình đưa lên môi và thổi.Nàng nhìn và
nghe mải miết.Chàng dừng lại ra hiệu nàng cùng làm theo.Nàng cười rồi rút cây tiêu của mình ra
vụng về bắt chước.Chàng cầm tay Tiểu Ngọc,dịu dàng,ân cần…Tiểu Ngọc không hiểu sao mình lại
ngoan ngoan đặt bàn tay trong tay chàng trai lạ kia,dù nàng không biết chút gì về con người này,tốt
xấu ra sao.Chỉ biết nàng luôn có cảm giác ngọt ngào và an toàn khi ở bên con người kì lạ đó…Một
cảm giác mà chưa bao giờ nàng có được…
16
Tiểu Hổ Bivian
Rồi cả hai cùng hòa điệu,âm thanh tiếng tiêu vừa réo rắc,vừa du dương,tha thiết hòa âm với
âm thanh của bóng đêm,của rừng trúc xào xạc,của gió,của côn trùng… Họ bay lơ lửng trong không
trung,xuyên qua ánh trăng,qua những thảo nguyên… Mong sao thời gian ngưng lại để phút giây này…
là mãi mãi…
Khi tiếng gà gáy sáng vang lên cũng là lúc tiếng tiêu dứt như cắt đứt một khúc tình ca ngọt lịm,
hư ảo...
Tiểu Ngọc quay qua chàng trai. Nụ cười nàng buồn và miễn cưỡng… Nàng nói:
“Ta phải về rồi…Cảm ơn ngươi đã dạy ta thổi tiêu. Lần sau gặp nhé.”
“Chắc là không còn…có lần sau nào nữa…”
“Đừng đùa, lần sau ta sẽ quay lại.Ta sẽ dạy cho người cách làm diều.Tuyệt kỷ của ta đó.
Thôi,ta về đây!”
Nàng vỗ vai chàng như một người bạn rồi lon ton chạy đi.Bỗng nhiên nàng quay lại nói vọng
về phía chàng trai
“Ta tên là Lâm Tiểu Ngọc!Còn ngươi,ngươi là ai?”
“Ta…”
Chàng trai ngập ngừng giây lát,còn Tiểu Ngọc vẫn chờ đợi câu trả lời...
“…ta là Tiêu Dao…Trịnh Tiêu Dao…”
Chương 6: Mối hận của nàng Đại Ngọc
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
17
Tiểu Hổ Bivian
oOo
Tiểu Ngọc bừng tỉnh ,trán đẫm mồ hôi.
“Giấc mơ kì lạ quá…Trịnh Tiêu Dao?Sao lại có thể như thế được?Mình điên mất rồi…”
Nàng lấy tay quệt mồ hôi,thở phì ra tự nhủ:
“Là mơ, không phải thật đâu. Chỉ là một giấc mơ mà thôi…”
Nhưng khi Tiểu Ngọc ngước lên nơi đặt tượng quan âm giờ đã không còn.Một cơn gió luồn
qua làm mở toan cửa sổ.Tiểu Ngọc nhoài người dậy đóng nó lại.Nhưng khi nàng vừa quay lưng đi thì
nó lại mở ra.Tiểu Ngọc cáu kỉnh nhưng vẫn kiên nhẫn đóng thêm một lần nữa.Vậy mà tới lần thứ ba
cửa sổ lại mở toang ra.Nàng bực mình cáu gắt
“Lại chuyện gì nữa đây!”
“Muội không muốn tiếp tỉ tỉ này sao?”
Một giọng nói vang lên như loãng vào không trung,nghe rờn rợn đến tận gáy.Tiểu Ngọc vội
quay lại,thấy Đại Ngọc ngồi ngay trên giường nàng.Nàng lùi lại,sợ hãi tới không thốt nên lời.Đại
Ngọc cười nhẹ nhàng rồi bước tới chỗ Tiểu Ngọc
“Vậy mà muội còn bảo dù tỉ có là người hay ma cũng phải cho muội gặp mặt,giờ thì tỉ xuất
hiện rồi,muội phải mừng tỉ chứ!”
“Muội…muội mừng lắm…Nhưng lại không nghĩ sẽ gặp tỉ thế này.”
“Bộ tỉ khác xưa nhiều lắm sao?”
“Không,mà tỉ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Khi ấy thì Tiểu Ngọc đã không còn sợ hãi nữa.Nàng nhìn Đại Ngọc,nước mắt rưng rưng rồi
chạy tới ôm chầm lấy tỉ tỉ. Thế nhưng Đại Ngọc chỉ là bóng, làm gì có thân xác. Tiểu Ngọc nhìn Đại
18
Tiểu Hổ Bivian
Ngọc, thất vọng… Đại Ngọc cười buồn , đưa tay lên mặt Tiểu Ngọc, dịu dàng vuốt ve tiểu muội
thân yêu của mình một cách bất lực. Tiểu Ngọc tuy không được chạm được bàn tay tỉ tỉ nhưng vẫn
cảm nhận cái gì đó lành lạnh lướt trên mặt… Mắt nàng rươm rướm…
“Tỉ tỉ!Muội nhớ tỉ lắm!”
“Tỉ cũng nhớ muội lắm.”
“Sao suốt năm năm trời tỉ không hình không bóng,giờ tỉ đột ngột xuất hiện làm muội vừa vui
mừng,vừa mụ mẫm không biết đây là thực hay mơ.”
“Tỉ xin lỗi.” Đại Ngọc chỉ biết lắc đầu rồi quay mặt đi.
“Tỉ hãy nói thật muội nghe,người ta cứ bảo rằng mấy cái chết treo cổ là do tỉ làm,có thật như
vậy không?”
Tiểu Ngọc hỏi. Đại Ngọc quay nhìn tiểu muội…
“Đúng là tỉ có liên quan. Nhưng tỉ thề là tỉ không hại ai cả.Lần này tỉ trở lại dương gian vì
muốn làm xong một chuyện rồi mới an lòng đi đầu thai.Tỉ không quan tâm tới bất cứ cái gì khác.”
“Chuyện gì?Muội có thể giúp tỉ được không?”
“Đừng nhắc nữa,muội đã làm hỏng chuyện của tỉ biết không?”
“Nhưng đó là chuyện gì?” Tiểu Ngọc không hiểu tỉ tỉ muốn nói gì.
“Cản trở tỉ mang Trịnh Tiêu Dao đi cùng về địa ngục…” Đại Ngọc nói mà ánh mắt khi nhìn
Tiểu Ngọc lạnh lùng,có chút gì tà ác…Một hồi,ánh mắt Đại Ngọc giãn ra,nàng cười rồi tiếp-“Tỉ cũng
không trách muội được,từ ngày trước tới nay muội vốn là một đứa trẻ nhân hậu.Nếu lão sư phụ
nhiều chuyện kia không phá bĩnh thì chắc chuyện của tỉ cũng đã xong xuôi.Nhưng cho tới lúc lấy
được hồn của Tiêu Dao,tỉ chưa thể đi được. Nếu muội muốn tỉ mãn nguyện ra đi thì muội phải giúp
tỉ làm điều đó.”
Tiểu Ngọc lắc đầu.
19
Tiểu Hổ Bivian
“Muội sẽ không làm đâu,như vậy khác nào giết người?”
“Hắn hại tỉ mang mối nhục xuống tuyền đài,vậy thì ai mới là kẻ giết người đây?”
“Chuyện năm xưa là thế nào?Tại sao tỉ lại quyên sinh?Trong di thư của tỉ chỉ có một chữ
“Hận” bằng máu…Hãy nói cho muội biết đi!”
Đại Ngọc im lìm,ánh mắt buồn nhìn vào cõi xa xăm,đôi lúc có một cái gì chua chát,căm hận
đến tức tưởi.Khuôn mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn mang những đường nét quyến rũ tuyệt mĩ,một
nét đẹp liêu trai. Nàng-vẫn mãi là Đại Ngọc của tuổi mười bảy…
“Năm năm trước,tỉ đem lòng ngưỡng mộ và yêu thương Tiêu Dao.Nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự
ngộ nhận của riêng tỉ mà thôi.Có một lần,giữa một đêm mùa đông không trăng,tỉ nghe tiếng tiêu gọi
bạn của hắn,đó là tín hiệu âm thầm của những người đồng điệu mới hiểu.Tỉ đã lẻn ra ngoài tới chỗ
hẹn hàn huyên tâm sự cùng hắn.Và đêm đó… tỉ đã trao cho hắn cả sự trinh nguyên của mình với lời
hẹn không lâu sẽ đem kiệu hoa tới đón…Nhưng một ngày,hai ngày…tỉ không thể đợi thêm được nữa
cho nên đã sai người đem thư tới phủ thừa tướng.Hắn phủ nhận mọi thứ…”
Đại Ngọc nói trong nước mắt và nhìn Tiểu Ngọc…
“Liệu tỉ còn sống được trên đời với nỗi nhục nhã ê chề đó hay sao?Tỉ còn sự chọn lựa nào hay
sao?Tỉ đã tự tay chà đạp lên danh dự của dòng họ…Chỉ có cái chết mới giải quyết được tất cả.Con
người ấy… là Trịnh Tiêu Dao! Là hắn đã đẩy tỉ tới con đường quyên sinh đó! Là hắn hại tỉ,muội biết
không hả?”
“Hắn đã hại tỉ thì phải đền tội.Muội sẽ nói chuyện này cho biểu huynh để tâu lên thánh
thượng.”
“Muội vẫn thơ ngây như vậy sao?Hắn là con trai duy nhất của thừa tướng đương triều,còn
biểu huynh chỉ là một quan tuần phủ nhỏ bé.Chúng ta lấy gì để đấu với hắn đây?Vả lại chuyện ngày
đó không bằng không cớ,lấy gì mà kiện cáo?Ai sẽ tin một con ma chứ,muội nói đi?”
Tiểu Ngọc im lặng.Chẳng biết nàng nghĩ gì,nhưng câu chuyện của tỉ tỉ cứ khiến cho nàng có
cảm giác rằng trong chuyện này có gì bất bình thường.Hình như nàng không muốn tin vào sự thật.
Nàng không biết tại sao,nhưng một Tiêu Dao mà nàng từng biết…dù chỉ là trong giấc mơ thôi…mang
đến cho nàng cái cảm giác không giống như những gì tỉ tỉ miêu tả…
20