Điệu nhảy thầy tu-phần 5
Raymond Golon hầu như không nghe thấy tiếng cười chói chang đi đằng sau câu nói đó. Vậy là Fedora đã sa vào tay quỷ sứ. Chị ta đã bị gã chúa tể của địa ngục quyến rũ. Không thể như thế được, vậy là ... Anh chỉ cần nhìn dáng người của gã kia là hiểu điều đó đúng là sự thật. Quỷ Satan đang
Điệu Nhảy Thầy Tu - Phần 5 - Truyện Kinh Dị
nguồn: blog.ishopvietnam.com
Raymond Golon hầu như không nghe thấy tiếng cười chói chang đi đằng sau câu
nói đó. Vậy là Fedora đã sa vào tay quỷ sứ. Chị ta đã bị gã chúa tể của địa ngục quyến rũ.
Không thể như thế được, vậy là ...
Anh chỉ cần nhìn dáng người của gã kia là hiểu điều đó đúng là sự thật. Quỷ Satan đang
đứng trước mặt anh, và vợ anh bây giờ đang tuân phục tên chúa tể địa ngục.
Làm tình với quỷ dữ!
Đột ngột, Raymond nhớ lại những câu chuyện xa xưa về loài phù thủy mà anh đã học
qua.
Lần này, quỷ Satan lại cười lên khàn khàn. Hầu như gã đã đọc được những dòng suy nghĩ
của người đàn ông, bởi gã lên tiếng:
– Chị ta làm sao làm khác được. Satan là bất khả kháng. Nếu ta muốn, ta sẽ làm được tất
cả. Ví dụ tốt nhất chính là vợ mi.
– Chị ta bị ta thu hồn, thờ phụng, tuân lời ta. Chị ta cứ muốn gặp ta, từ ngày này qua ngày
khác ...
– Im đi, thật khốn khiếp! – Raymond gào lớn và ngạc nhiên thấy giọng mình vẫn còn
được ngần ấy sức mạnh. – Ta không muốn nghe nữa. Ta ... - Anh ngừng lại giữa câu và
nhìn trân trối xuống hai lòng bàn tay bây giờ không còn chảy máu nữa.
Ma quỷ, đúng là như vậy. Làm sao có thể khác được một khi quỷ Satan đang đứng trước
mặt anh?
Raymond kiệt sức. Anh nuốt khan. Bất chấp tình huống tồi tệ của mình, người đàn ông
vẫn nghĩ tới vợ. Nếu quả thật cô ấy đã sa vào móng vuốt của tên chúa tể địa ngục, thì
chẳng ai có thể trách móc cô được điều gì, bởi quỷ Satan nắm trong tay khả năng điều
khiển con người. Ngày trước gã đã làm được như vậy, và mọi việc vẫn cứ sẽ tiếp tục như
thế .
Đáng tiếc là cái Ác quá mạnh ...
– Ta muốn nhìn cô ấy. – Raymond khàn khàn nói. – Ta muốn gặp vợ ta! – Anh muốn
đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, nhưng quỷ Satan không cho phép.
Pháp thuật vô hình của hắn vẫn biến Raymond thành một người tê liệt, không khả năng
chuyển động.
– Mi muốn gặp vợ mi hả? – Tên chúa tể địa ngục chế giễu. – Không đâu, anh bạn thân
mến. Mi không gặp được cô ấy nữa đâu. Fedora bây giờ là của ta. Cô ấy đã chứng minh
là cô ấy đứng về phía ta, cô ấy thực hiện tất cả những mệnh lệnh mà ta ban ra. Cô ấy đã
thay ta đi về Paris,và thực hiện nhiệm vụ tao ấn định. Cô ấy đã vẽ một bức tranh theo sự
tưởng tượng của ta, cô ấy muốn thuộc về ta, và cô ấy cũng đã thật sự thuộc về ta rồi,
Raymond. Mi sẽ không bao giờ còn ảnh hưởng gì với người đàn bà đó, bởi những gì mà
một lần ta chiếm lấy, ta sẽ không bao giờ chịu nhả ra. Nhưng ta cũng thấy rồi, mi chống
lại ta. Cũng như con gái của mi ...
– Lisa?
– Đúng. – Con quỷ đáp lại. –Lisạ. – Mi đã làm gì với nó?- Raymond gào lên. – Nói đi, trả
lời đi! Trả lời ta đi!
– Bản thân ta chẳng làm gì với nó cả, cứ yên tâm. Đối với những việc này, đã có tay chân
của ta. Chúng nó tới đây ngay bây giờ, và sẽ tới lượt mi lãnh đủ.
Hãy vui mừng, cuối cùng thì mi cũng được làm quen với những kẻ đã sống chung với mi
trong nhà này.
– Kẻ nào sống chung với ta?
– Năm thầy tu!
Raymond mở to cả mồm lẫn mắt. Anh không hiểu gì cả. Trong nhà anh có năm tên thầy
tu? Không bao giờ, nếu thế thì anh đã nhìn thấy họ. Gia đình anh và anh là những người
duy nhất sống trong ngôi nhà này. Không thể có thầy tu nào vào đây cả!
Mặc dù vậy, Satan đâu có lý do gì để nói dối? Không có lý do nào cả! Vậy là nó phải
đúng ở một phương diện nào đó. Vậy là những tên thầy tu đó thực sự tồn tại!
– Ta sẽ cho mi thấy chúng nó. – Satan giải thích. – Và chúng nó sẽ làm với mi đúng
những gì mà ta muốn. Vợ mi đã vẽ nên chúng nó, và linh hồn đã quay trở lại với những
cơ thể của chúng nó. Những hình vẽ trên tranh thành những thực thể sống. Quay lại mà
nhìn kìa!
– Satan chưa nói hết câu thì bàn tay vô hình đang đè lên người Raymond Golon cũng
biến mất. Anh lại có thể chuyển động và tận dụng ngay cơ hội.
Như một quả tên lửa vọt ra khỏi bệ phóng, Raymond nhảy dựng lên cao, rồi đứng lại bên
cạnh ghế sofa và xoay đầu lại.
Sự khủng khiếp đang bò ra từ góc phòng!
Quỷ Satan đã nói đến năm tên thầy tu. Và năm cái dáng người rùng rợn đó đang rời chỗ.
Chúng đột ngột hiện ra như từ cõi vô hình và tỏa ra một bầu không khí kinh hoàng bao
trùm lên cả Raymond Golon.
Thêm vào đó, anh có cảm giác rằng trời đất tự nhiên tối sầm lại. Một luồng ánh sáng quái
đản xám xịt vừa như đang phủ xuống căn phòng vừa như trôi lên từ dưới đất lên. Chúng
bao trùm lên người năm tên thấy tu, mặc dù vậy vẫn cho anh nhìn rõ đường nét.
Năm dáng người ghê rợn khát máu tạo thành một vòng tròn vây lấy Raymond Golon.
Trong những bàn tay của chúng, những bàn tay có làn da nâu màu đất, là những món vũ
khí.
Năm cây rìu!
Những dáng người kỳ quái kia đã gập cánh tay lại, giơ chênh chếch lên cao, chĩa cả năm
lưỡi rìu thẳng về hướng Raymond Golon. Bất kỳ cây rìu nào cũng có thể lấy mạng anh.
Ý thức về tình thế cực kỳ nguy hiểm làm bùng lên trong lòng anh nỗi sợ hãi.
Người đàn ông đứng trong căn phòng của mình và hốt hoảng nhìn quanh. Cả năm tên
thầy tu trông đều rất giống nhau. Những khuôn mặt cứng đờ như mặt nạ, những hốc mắt
tối tăm, những khoang miệng mở nhưng không thoát ra một âm thanh nào, mỗi tên thầy
tu mặc một chiếc áo vải màu xám, chạm gần sát đất.
Phần mũ đều được chúng kéo trùm lấy đầu. Rìa vải đằng trước phủ xuống rất thấp, che
trán và toàn bộ hai con mắt.
Năm con quỷ nhất loạt tiến tới nạn nhân. Chúng cử động thật đều đặn, khoảng cách từ
Raymond đối với mỗi tên thầy tu bao giờ cũng bằng nhau, và sau khi quỷ Satan rít lên
một hiệu lệnh nhỏ, cả năm tên đột ngột dừng phắt lại.
Chúng đã tạo thành một vòng tròn quanh nạn nhân, và bây giờ chúng giơ những bàn tay
còn rỗi ra.
Những bàn tay đó tìm lấy nhau. Những ngón tay dài ngoẵng phủ một làn da mỏng quấn
lấy nhau, tạo thành những móc khóa mà chỉ chính bản thân những tên thầy tu ấy mới có
thể mở ra.
Cho tới lúc này, màn kịch ghê rợn diễn ra hầu như trong câm nín. Tình huống thay đổi
trong vài giây đồng hồ sau đó, khi năm tên thầy tu nhận được lệnh khiêu vũ.
Mệnh lệnh do quỷ Satan gào lên.
Năm tên thầy tu bắt đầu nhảy múa!
Đầu tiên, chúng chỉ chuyển động những cánh tay, nhưng những bàn tay vẫn đan chặt vào
nhau. Một điệu giơ lên rồi hạ xuống đều đặn, trông rõ ràng như một loại âm nhạc mà
người thường không nghe được. Từ năm cái mõm không vang lên một âm thanh nào, cả
năm tên thầy tu tiến hành điệu nhảy trong vẻ câm lặng ma quái.
Sau một vài giây đồng hồ, cơ thể của chúng cũng bắt đầu chuyển động.
Những thân hình gầy gộc hòa vào nhịp điệu, mép vải của những chiếc áo trùm bay lên
cao rồi lại rơi xuống, những thanh gỗ nhỏ tạo thành hàng cúc chạy giữa áo chuyển động
qua lại như những con lắc.
Không một âm thanh xuất hiện, khi năm tên thầy tu tiếp tục điệu nhảy vòng tròn quỷ
quái.
Chúng hầu như không chạm chân xuống mặt đất. Từ khung hở dưới mép vải mũ chùm
đầu hiện ra những khuôn mặt tởm lợm trơ trơ vô cảm và Raymond Golon cảm nhận rõ
luồng không khí do những tà áo tạo nên đang thổi qua mặt anh.
Chúng nhảy mỗi lúc một nhanh hơn.
Chẳng bao lâu, thân hình năm tên thầy tu hòa vào nhau. Chúng đang tan chảy ra, đến
mức độ Raymond chỉ còn nhận ra những vệt đen bao quanh mình.
Đằng sau những vệt đen đó là quỷ Satan. Khuôn mặt hình tam giác tởm lợm của hắn bây
giờ nhăn ra trong một nụ cười hiểm độc. Chỉ còn thiếu cây gậy chỉ huy trong những
móng vuốt màu đen là gã sẽ biến thành một nhạc trưởng thực thụ của địa ngục.
Gã đã lôi được năm tên thầy tu quay trở lại cuộc đời này, gã tận hưởng điệu nhảy của
chúng, và thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
Những móng vuốt chạm vào nhau làm tiếng vỗ tay bật lên âm thanh nghe trầm đục một
cách quái đản. Ẩn trong âm thanh đó là những tiếng lép nhép nho nhỏ, nghe như thể hai
bàn tay sẽ dính chặt vào nhau bất cứ lúc nào sau đó.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Raymond biết như vậy. Con quỷ vẫn tiếp tục vỗ tay. Nó thúc
cho nhịp nhạc nhanh lên. Satan vỗ tay mỗi lúc một dồn dập và những tên thầy tu tuân
theo nhịp điệu đó. Điệu nhảy của chúng càng lúc càng nhanh hơn, hốt hoảng hơn, thành
một vòng gió xoáy câm nín khủng khiếp, khiến Raymond Golon như mất trí.
Anh không hiểu được, không chấp nhận được bức tranh ma quái trước mặt mình. Anh
đang chứng kiến một địa ngục thật sự, nơi anh bị đẩy vào vị trí của người khán giả duy
nhất. Anh không còn nhận ra hình dáng năm tên thầy tu nữa. Những thân hình đã tạo
thành một đơn vị thống nhất, trông như một con rắn, khoanh mình lại thành vòng tròn và
vòng tròn ấy mỗi lúc một siết chặc hơn.
Khủng khiếp ...
Điệu nhảy tiếp tục.
Nhanh hơn nữa, dữ tợn hơn nữa ...
Trong khi nhảy, không một tên thầy tu ma quỷ nào buông lơi vũ khí. Không một giây
phút nào mà những lưỡi rìu thôi không chĩa thắng vào con người khốn khổ đang đứng
giữa vòng tròn.
Raymond Golon phải chịu đựng đòn tra tấn rùng rợn có một không hai, và anh hoàn toàn
không có khả năng chống chọi. Vòng gió xoáy quanh khiến anh muốn phát điên.
Raymond có cảm giác bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm đó và thấy thân thể mình bỗng
trở nên nhẹ nhàng đến khó hiểu ...
Vòng gió xoáy kỳ quặc tiếp tục nhanh hơn. Một cuộc hành hạ khủng khiếp mà Raymond
Golon chưa bao giờ nằm mơ tới. Duỗi hai cánh tay ra, anh cố tìm một chỗ hở. Một cố
gắng tuyệt vọng, bởi khi cảm giác đâu đớn dội lên ở bàn tay phải, anh chợt ý thức được
rằng anh vừa chạm phải một lưỡi rìu.
Ngay lập tức, anh rút tay về.
Và năm tên thầy tu vẫn nhảy tiếp.
Vòng tròn khép từng chút, từng chút một. Thỉnh thoảng, chuyển động của chúng tỏ ra đột
ngột hoang dại, dữ tợn, những tà áo trùm và dây thắt lưng bay lên thật cao, chạm cả vào
người Raymond.
– Đánh!
– Đó là tiếng gào mà quỷ Satan vừa phát. Raymond vất vả lắm mới hiểu được lời hắn nói,
nhưng khi anh hiểu ra thì đã muộn rồi.
Năm tên thầy tu tấn công.
Cả năm tên đột ngột nhảy ào vào anh.
Chúng thậm chí vẫn nắm tay nhau. Trong khi thân thể Raymond rơi trở lại chiếc ghế sofa
thì cả năm tên thầy tu cùng giơ cao cánh tay cầm vũ khí.
Raymond nhìn thấy trên đầu mình có năm lần Tử Thần đang bay, đang lóe sáng.
Và anh biết những giây phút cuối cùng của đời anh đã điểm.
Anh không lầm.
Năm lưỡi rìu đồng thời bổ xuống, tạo thành một món vũ khí khổng lồ, và chỉ một tích tắc
sau, thế giới trong mắt Raymond bị che phủ trong làn sương mù màu máu ...
Quỷ Satan lại thêm một lần nữa đạt được điều gã muốn. Giờ thì tất cả mọi việc ở đây đã
nằm trong tay gã cùng năm tên thầy tu!
Đó là những giây phút hiếm hoi trong cuộc đời mà người ta chỉ có thể gọi bằng từ khủng
khiếp.
Tôi biết, tôi không còn khả năng để tránh lưỡi rìu kia nữa, nhưng tôi vẫn cố.
Bằng một cách nào đó, tôi dịch được đầu sang một bên, thế rồi ngọn đòn đập tôi bật lùi
trở lại.
Thi thể Lisa văng đi nhưng tôi không nhận thấy. Tôi cũng không thấy mình đã đánh mất
thăng bằng, bay loạng choạng theo những bậc thang rồi cả thân mình đập xuống nền đất
bên dưới.
Ngọn đòn chí tử đã khiến tôi đờ đẫn đi, nhưng chưa chết! Khi một con người lần đầu tiên
trong đời cầm một cây rìu ném về phía kẻ khác, tức là một động tác chưa được luyện tập
kỹ càng, rất có thể gã ta sẽ không giáng trúng đối phương bằng lưỡi rìu như ý định, mà
chỉ bằng đoạn cán của món vũ khí đó.
Tôi đã gặp may, cây rìu giáng trúng tôi, nhưng không phải bằng lưỡi.
Mặc dù vậy, ngọn đòn cũng đã đủ mạnh.
Nó đẩy nạn nhân của mình ngã ngửa ra. Tôi nằm đó, tay chân dang rộng.
Cảm giác đau đớn gào rống trong đầu, dạ dày muốn trồi lên cao, và dù cố gắng bằng cách
nào đi chăng nữa, tôi cũng không nhấc nổi mình lên.
May mà thị giác tôi vẫn còn hoạt động.
Tôi nhìn về phía trước.
Cả khu cầu thang bây giờ nằm trong tầm nhìn. Fedora vẫn chưa dịch chuyển.
Người đàn bà đứng trên bậc cầu thang cao nhất, nhìn xuống chỗ tôi.
Gương mặt chị ta không một nét chuyển động. Ánh sáng chiếu xuống làn da và tạo nên
một vẻ mờ mờ kỳ quặc. Mái tóc thẫm màu trong như một vành khăn quấn, mở ra ở phía
dưới.
Chị ta tưởng là tôi đã chết?
Không, chắc là không. Ngay trong vài giây đồng hồ sau đó, người đàn bà chứng minh là
chị ta phán đoán tình huống rất chính xác. Chị ta cất bước.
– Quân giết người! – Chị ta nhảy về phía tôi. – Quân giết người khốn kiếp!
Những gì mà đã gây ra cho tao và con gái tao, tao sẽ trả lại cho mày. Mày sẽ chết dưới
tay tao, dưới chính hai bàn tay này, tao đã định như thế và nhất quyết sẽ làm bằng được!
– Vừa nói những câu đó, người đàn bà vừa bước theo những bậc thang đi xuống.
Tôi muốn đáp lời, muốn giải thích với chị ta rằng tất cả những điều đó đều sai, rằng tôi
không phải là người giết cô con gái của chị, mà là một kẻ khác, nhưng tôi không nói nên
lời.
Mặc dù khuôn miệng tôi vẫn cử động được, nhưng chẳng có lấy một âm thanh nào thoát
qua được bờ môi.
Tôi nằm câm lặng.
Người đàn bà bước xuống tiếp.
Như một nữ thần độc ác đòi trả thù, Fedora Golon theo cầu thang xuống dưới. Thỉnh
thoảng, tà áo dài của chị ta lại kêu lên sột soạt theo những chuyển động hấp tấp. Nín thở,
tôi nhìn thật rõ hai đầu gối hiện lên dưới lần vải theo từng nhịp bước.
Hiện tôi vẫn chưa thể làm gì.
Một tình huống thật khó khăn, hầu như không có đường thoát. Tôi phải tập trung vào hai
yếu tố.
Đầu tiên, tôi phải tập trung vào Fedora, rồi sau đó phải tập trung vào chính mình bản thân
mình, bởi tôi muốn vượt ra khỏi trạng thái tê liệt hiện thời. Nếu cứ đờ đẫn lâu thêm chút
nữa, tôi quả thật sẽ nằm gọn trong bàn tay người đàn bà đang lên cơn giận dữ kia.
Còn ba bậc thang.
Fedora dừng lại ở bậc cầu thang thứ ba kể từ dưới lên, đứng ở đó một thoáng và xoay đầu
về hướng phải.
Tôi không biết người đàn bà đó đang tìm cái gì, nhưng cũng hé mắt nhìn theo cùng
hướng.
Rồi tôi nhận ra.
Ánh mắt của Fedora chiếu chính xác vào cây rìu đang nằm trên mặt đất, cây rìu mà chính
bàn tay chị ta đã ném xuống đây.
Ra người đàn bà muốn dùng nó một lần thứ hai, rõ ràng là mọi tư thế đều ngả về hướng
chị ta.
Có phải một nụ cười run giật, thấu hiểu, đang chập chờn lướt qua khóe miệng chị ta?
Đúng, tôi đã không nhìn lầm. Chị ta đang mỉm cười. Nụ cười thể hiện rõ vẻ vênh vang
của kẻ chiến thắng và niềm vui trước những gì sắp xảy ra.
Niềm vui trước động tác giết người!
Người đàn bà giật nảy người lên, quả quyết bước qua hai bậc thang cầu thang, đặt chân
xuống bậc cuối cùng. Thế rồi với bước đi sau đó, chị ta xuống dưới nền của tầng hầm.
Giờ thì chị ta cách tôi chẳng bao xa!
Fedora xoay người. Chị ta phải làm điều đó để đến với cây rìu giết chóc.
Người đàn bà tỏ ra thong thả. Lần này không vội vã nữa, chị ta muốn thực hiện mọi việc
cho chắc chắn.
Tôi tuyệt vọng thầm lặng gọi năng lượng của mình quay lại. Cuộc dời nghề nghiệp đã
biết bao lần bắt tôi phải ngậm đòn, đối thủ đâu có bao giờ cho tôi tiến bước dễ dàng, thật
ra cơ thể tôi luôn trong một trạng thái luyện tập kỹ lưỡng và có khả năng xử lý đòn không
ít. Thế nhưng cây rìu quái quỷ của Fedora đã đập vào một yếu điểm nào đó khiến thân
hình tôi tê liệt, mọi khả năng phản ứng đều bị đóng băng.
Dĩ nhiên, chỉ một lúc nữa thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng tới thời điểm đó mọi
sự chắc sẽ là qua muộn. Lúc bấy giờ, người họa sĩ với nỗi căm hờn của chị ta đã dùng rìu
xẻ được xương sọ tôi ra thành hai mảnh.
Khốn nạn, việc này rồi sẽ kết thúc thế nào?
Một tiếng va chạm rùng rợn vang lên.
Âm thanh lách qua màn sương của cảm giác đau đớn, giáng thẳng vào đầu óc tôi. Nó xuất
hiện khi Fedora Golon kéo cây rìu về phía mình và để lưỡi của nó chạm một đoạn ngắn
vào nền hầm đổ bêtông.
Tôi lại liếc sang bên. Vì gáy chạm sát đất nên tầm nhìn hiện không được rộng cho lắm,
tôi phải đảo thật mạnh hai con ngươi .
Fedora nhìn xéo sang tôi. Trong tư thế ngồi xổm, người đàn bà như tạo thành một hình
tam giác, từ đó chĩa thẳng ra một bàn tay với những ngón tay nắm chặt lấy cán cây rìu.
Vừa kéo vũ khí gần về phía mình hơn, người đàn bà vừa đứng dậy. Chị ta tận hưởng từng
giây phút cái thế của kẻ chiến thắng đòi trả thù trước một đối thủ vô phương khánh cự.
Chị ta đứng dậy thật chậm rãi, rồi cũng xoay người từ từ như vậy.
Đứng chênh chếch, chị ta nhìn về phía kẻ thua cuộc.
Tôi can đảm đáp lại ánh măt đó.
Vài giây đồng hồ trôi qua. Ánh mắt của chúng tôi như đã gắn chặt vào nhau, cho tới khi
Fedora ngẩng đầu lên, mở mồm ra. Chỉ một từ duy nhất vọt qua đôi làn môi nhợt nhạt
của người đàn bà.
– Giết người!
– Cảm giác đau buốt dội lên trong lòng tôi. Chị ta gọi tôi là một kể giết người, mặc dù tôi
hoàn toàn vô tội. Khốn nạn, làm cách nào để có thể thuyết phục người đàn bà này rằng
chị ta đang lầm vô cùng.
Cuối cùng, tôi đã thốt lên nổi một âm thanh. Nhưng thứ đó chưa phải là lời nói.
Chỉ một tiếng khàn khàn yếu ớt bay ra khỏi miệng tôi ...
Sau đó, khuôn mặt người đàn bà thoắt biến thành băng giá. Thật khủng khiếp khi phải
chứng kiến cảnh chị ta già hẳn đi chỉ trong một giây đồng hồ. Màu da đổ màu xám và
thũng xuống, tạo thành vô vàn nếp nhăn chạy tua tủa quanh hai hố mắt.
Fedora đã quyết định.
Chẳng gì có thể thuyết phục được chị ta nữa. Tuyệt vọng, tôi cố gắng dồn sự chú ý vào
cơ thể cùng khả năng phản ứng của mình. Chỉ cần xoay người được thôi là tôi đã có thêm
một chút hy vọng.
Không thành công.
Tôi vẫn nằm như một người bại liệt trên nền đất và cảm giác đau buốt chốc chốc lại giật
nảy lên trong đầu, xóa đi mọi suy nghĩ.
Một địa ngục!
Tôi bây giờ cũng không thể với tới vũ khí của mình. Khẩu Beretta vẫn nằm trong bao
súng, con dao găm bằng bạc đã được tôi cắm trở lại thắt lưng, chỉ còn duy nhất cây thánh
giá thần đang treo trước ngực.
– Đến lúc rồi! – Người đàn bà thì thào.
Nói chưa hết câu, Fedora đã khuỵu gối quỳ xuống.
Trong một thoáng, tôi thấy mình chìm vào một cơn sợ hãi khũng khiếp, sợ bàn tay chị ta
sẽ cùng cây rìu bổ xuống trong động tác quỳ kia. Nhưng việc đó không xảy ra. Cánh tay
phải vẫn giơ lên cao, cây rìu cũng thế, cú đập ngửa vào đầu gối xuống đất chắc chắn phải
khiến Fedora rung động toàn thân và đau đớn, vậy mà khuôn mặt kia không có lấy duy
nhất một thớ thịt nào chuyển động.
Một chiếc mặt nạ!
Người đàn bà nhìn tôi trân trân.
Giờ chị ta chỉ còn cách tôi khoảng một cánh tay.
– Mày không thoát khỏi số phận của mày đâu, tên giết người! – Chị ta thì thào và giơ rìu
lên cao hơn một chút.
– Không! – Tôi khàn khàn kêu lên, cả cơ thể và tâm hồn chìm trong nỗi sợ hãi chết chóc.
Người đàn bà lắc đầu, nhìn tôi thật kỹ, thoáng một ánh lửa lóe lên trong hai con mắt, thế
rồi chị ta ra đòn ...
Raymond Golon nở nụ cười hài lòng. Hôm nay anh vừa thực hiện trọn vẹn một phi vụ rất
tốt, một chuyến đi chẳng phải dễ dàng trong thời kỳ khủng hoảng thị trường bất động sản.
Anh đã gặp may và đã bán được một khuôn viên lớn.
Sau bữa ăn trưa thì mọi việc cũng được giải quyết xong và anh lên đường về nhà. Buổi
tối hôm nay, Raymond dự định sẽ ghi lại chi tiết mọi việc và việc báo cáo.
Đáng tiếc là con đường về nhà không dẫn anh đi qua những thành phố lớn hơn. Nếu
không chắc chắn anh đã mua quà về cho vợ và con gái. Raymond dự định sẽ mời cả nhà
cùng anh đi chơi xa và dùng bữa trong một tiệm thật sang.
Đặc biệt vì Fedora. Thuở họ mới chuyển về sống ở đây, Fedora đã rất yêu quang cảnh cô
đơn và tĩnh lặng nơi này. Nhưng vào thời gian gần đây, có những lúc chị gây ấn tượng
như sắp nổi điên vì vẻ vắng lặng trong nhà, chỉ muốn thoát ra ngoài, muốn đi đâu đó thật
xa. Chuyến đi Paris vừa rồi là một ví dụ. Một chuyến đi được thực hiện đột ngột và vội
vàng như một cuộc chạy trốn.
Raymond Golon vặn radio thật to và chúm miệng huýt sáo theo một giai điệu quen thuộc
đang được phát trên đài. Mỗi lúc anh một trở nên vui vẻ hơn. Sự căng thẳng trong những
giờ đồng hồ thương thuyết dần dần trôi đi, anh thấy mình tự do, khỏe mạnh, và vui mừng
vì sắp về tới nhà.
Chiếc xe đã từ lâu đi trong cô độc. Đây là một mảnh đất thật sự hoang vắng, chẳng mấy
khi có người lạc tới.
Người đàn ông đang ở trong cái tuổi nở hoa của mình, giống như cách Raymond thường
nói. Trước đây ba tuần, anh đã tròn bốn mươi tuổi. Mái tóc đã loáng thoáng bạc bên thái
dương, nhưng hầu như không gây chú ý trên nền tóc vốn đã vàng. Người ta phải nhìn rất
kỹ mới phát hiện ra những dấu hiệu đầu tiên và thoáng qua đó của tuổi tác. Làn da anh
rám nắng, khỏe mạnh.
Raymond có một vẻ ngoài tương đối bụi bặm, phong sương. Anh để tóc khá dài, nhưng
bản chất của anh là người dễ gây thiện cảm, là một người có tính cách thu hút như đại đa
số những chàng trai quyết định theo nghiệp kinh doanh.
Con đường giờ đây đã hẹp lại, bắt đầu xuất hiện những đụn cát dài và người đàn ông thấy
mình còn vui hơn nữa. Những đụn cát đó là dấu hiệu đầu tiên cho biết anh đang về đến
sát nhà mình.
Nhiều nhất là chỉ mười lăm phút nữa thôi, chuyến đi sẽ kết thúc.
Raymond đã muốn lái xe thẳng tới nhà, nhưng rồi anh bỏ ngay ý định khi phát hiện thấy
chiếc Renault thẫm màu đậu ngay bên ngã ba có con đường dẫn tới nhà anh.
Raymond Golon tạm dừng xe.
Có hai khả năng. Một là ai đó đi nhầm đường, hoặc có người muốn sử dụng con vịnh nhỏ
làm nơi tắm biển, đó là điều mà gia đình Golon cho phép. Họ đã mua toàn bộ khuôn viên
này vì muốn có một không gian yên tĩnh riêng tư. Họ không thích có người lạ vào đây.
Raymond không nghĩ đến chuyện có khách. Bạn bè hay người quen của gia đình chắc
chắn sẽ lái xe tới sát nhà rồi mới dừng lại.
Dù chẳng hề băn khoăn, anh vẫn tăng tốc và chỉ một thoáng sau xe của anh lăn bánh vào
chính đoạn đường mà bàn tay anh đã tạo nên. Chiếc Peugeot đi một đoạn ngắn nữa,
Raymond Golon nhìn được ra bãi biển và ngạc nhiên khi thấy không có ai đang tắm.
Chả lẽ người lái chiếc Renault hoàn toàn không muốn tắm? Thế thì anh ta tới đây làm gì?
Rất có thể có nhiều người cùng tới. Dù sao chăng nữa, nỗi nghi ngờ từ từ len lách trong
lòng người đàn ông.
Anh cầm lấy chiếc túi du lịch, vắt áo bành tô mùa thu lên trên cánh tay, dập cửa xe lại.
Làn gió thổi tới, mang theo vô vàn những hạt cát nhỏ li li phủ xuống bộ complé sáng màu
của Raymond. Anh không quan tâm tới điều đó. Anh đã qua quen với cảnh này. Kể cả
bây giờ, đứng ở vị thế khác, anh vẫn không nhìn thấy ai bên bờ biển.
Trống vắng không một bóng người.
Raymond Golon nhún vai, bước về hướng hàng hiên, bước qua ba bậc thềm rồi thấy cánh
cửa rất rộng đang mở toang. Anh không đi bằng con đường bình thường vào nhà, mà đi
qua ngăn bếp, nghe không gian vẫn còn phảng phất một chút mùi súp cá.
Raymond nhìn thấy một chiếc nồi còn đặt trên bếp, anh mở nắp ra nhìn vào trong.
Món súp cá đã đông lại thành một lớp mỡ dày và lạnh phía bên trên. Thì ra vợ và con gái
anh vẫn chưa dùng bữa trưa.
Người đàn ông cảm thấy kỳ lạ. Chỉ sau vài bước chân, anh đã bước vào phòng khách, đặt
chiếc túi và áo bành tô xuống, nhưng cả ở đây anh cũng chẳng tìm thấy một dấu vết nào
của gia đình mình.
Tâm khảm người đàn ông bắt đầu thấp thỏm. Nhất là vì anh đã nhìn thấy chiếc xe lạ.
– Fedora! – Anh gọi lớn tên vợ mình. Không có câu trả lời, kể cả khi anh gọi tên con gái.
Vì ngôi nhà được xây dựng tương đối thoáng, nên giọng anh chắc chắn sẽ vang lên rất rõ
ở tầng trên, kể cả vào phòng vẽ, nếu vợ anh đang làm việc ở trong đó và đang mãi mê
làm việc.
Đó đây chỉ có sự tĩnh lặng đáp lời. Sau khi gọi lớn một vài lần nữa, Raymond thấy mệt
mỏi, và đi tìm vợ con. Anh nhanh chân bước dọc những bậc cầu thang lên trên, mở cánh
cửa phòng vẽ, nhìn thấy những bức tranh, nhưng không thấy một dấu vết nào của Fedora.
Cứ như thể vợ anh đã tan thành không khí. Raymond Golon lắc đầu.
– Không thể như thế được. – Anh lầm bầm. – Họ ở đâu nhỉ? – Người đàn ông cân nhắc
xem anh còn phải đi tìm ở những nơi nào, rồi anh nghĩ tới tầng hầm.
Có lẽ vợ anh ở bên dưới, và đang làm việc gì đó.
Raymond Golon lại theo những bậc cầu thang xuống tầng trệt. Anh nhìn thoáng vào
phòng khách, phát hiện ra một chuyển động, nhanh chân bước vào trong đó và vừa lúc
muốn lên tiếng thì những ngôn từ chưa thoát ra thành lời đã đọng lạ trong cổ họng anh.
Bên cạnh sofa có một gã đàn ông đang đứng.
Một người lạ!
Raymond dừng sững lại, như thể anh vừa va phải một chướng ngại vật. Ngay lập tức, anh
nghĩ tới chiếc Renault. Người lạ mặt kia chắc chắn đã đến đây bằng chiếc xe đó và bây
giờ đi lại nhởn nhơ trong nhà anh.
Gương mặt bình thường rất hiền lành và dễ gây thiện cảm của người đàn ông làm nghề
buôn bán bất động sản dần dần đóng băng lại khi nhìn thấy gã đàn ông râu ria xồm xoàm
đó. Ánh mắt săm soi của anh kéo dài vài giây đồng hồ, thế rồi Golon lên tiếng:
– Ông là ai? Ông làm gì trong nhà của tôi vậy?
Gã râu xòm mỉm cười.
– Ông không biết tôi sao?
– Không!
– Vợ ông cũng không bao giờ kể cho ông nghe về tôi cả sao?
– Không, cô ấy không kể!
– Thôi được, ông có quyền khi nói rằng căn nhà này là của ông. Nó là tài sản của ông.
Ông đã xây lên nó, nhưng ông đã quên một điều, ông Golon ạ.
– Điều gì?
– Rằng ông phải chia sẻ ngôi nhà này với người khác.
Raymond đột ngột nhếch mép cười chế giễu.
– Ông muốn nói đùa tôi hay sao, người lạ mặt? Tôi không cần phải chia sẻ ngôi nhà này
cho ai cả, bởi vì, chính như ông nói, nó là của tôi.
– Nhưng ông phải chấp nhận sự thật kia.
– Đừng có nói chuyện vớ vẩn! – Raymond dần dần nổi giận. – Ông là ai?
– Cứ gọi tôi là René.
– Tốt. René. Còn gì nữa? Ông muốn gì ở đây?
– Tôi đã nói với ông rồi, ít nhất thì tôi cũng là một phần trong gia đình của ông. Tôi quen
biết gia đình ông, rất thân và rất tốt, nhất là tôi rất thân với vợ ông, ông Golon.
– Fedora liên quan gì đến chuyện này?
Tên râu xồm lắc đầu.
– Lạ thật, lạ thật. – Gã lẩm bẩm. – Chẵng lẽ cô nàng hiền dịu chưa bao giờ kể cho ông
nghe chuyện gì. Vâng, ông Golon, ông hay đi đây đi đó, người đàn ông không bao giờ
được phép để vợ mình ở nhà lâu thế. Ông hiểu điều đó phải không?
Dần dần, Raymond hiểu ra. Mặt anh tái nhợt như vôi. Làn da thậm chí như đang xám và
hỏm lại. Anh hiểu cái ám chỉ đểu giả của gã kia, rằng anh phải coi cái gã René này là
người tình của vợ anh. Lần này anh đã vô tình về nhà sớm hơn mọi ngày, và đã gây bất
ngờ cho gã. Một cảnh tượng như trong một chuyện tiếu lâm ngu ngốc:
Ông chồng bị cắm sừng đột ngột phải đối mặt với tình địch.
Hầu như không thể tin được ...
Raymond Golon hắng giọng vài lần. Vẽ bình thản tự tin của gã kia khiến anh mất bình
tĩnh. Những dòng suy nghĩ tỉnh táo của anh đã bị đẩy lùi ra sau, nhưng người đàn ông vẫn
nghĩ ngay đến con gái mình.
Thường thì cô bé hay ở trong nhà. Nếu Lisa ở đây, làm sao Fedora có thể tiếp người tình.
Nhưng mà đúng, Lisa cũng có lúc phải tới trường ...
– Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi! – Raymond yêu cầu. – Cô ấy đang ở đâu?
– Trong nhà!
Golon xoay người đi.
– Để tôi đi tìm cô ấy!
– Không, chờ đã! – Giọng nói của gã đàn ông đột ngột nhuốm màu ra lệnh và Golon ngạc
nhiên thấy anh thậm chí lại còn tuân theo lời gã.
Tên râu xồm mỉm cười.
– Nếu bây giờ ông gây chuyện khó dễ và nổi điên lên thì sẽ không tốt cho vợ ông đâu. Vợ
ông hiện thời đang bị dồn ép về mặt tình cảm.
– Tôi không quan tâm.
– Ông đừng có ngu ngốc. Điều đó cũng sẽ không tốt đối với cả Lisa!
Raymond giật nảy người lên.
– Lisa? – Người đàn ông thì thào Vậy nó có dính dáng tới chuyện này? Ông biết cả con
gái tôi sao?
– Làm sao mà không biết được. – Gã đàn ông kia mỉm cười.
Raymond nhìn gã trân trân. Dần dần, nỗi giận dữ hờn căm bốc lên cao. Vẻ tự tin của kẻ
kia khiến anh muốn nổi điên. Gã đàn ông kia cứ cư xử như thể căn nhà này là của gã.
Golon có cảm giác như mình bị đẩy vào vai trò của một cậu bé ngu ngốc.
– Ông có điên không hả? – Anh thì thào. – Đây là nhà tôi. Ở đây tôi có thể làm những gì
mà tôi muốn! – Thế rồi, cơn giận dữ nổ bùng ra. Chỉ vài hai bước chân anh đã vượt qua
khoảng cách giữa hai người, tiến đến sát tình địch, tóm lấy cổ gã và giơ tay lấy đà tung
một cú đấm vào mặt gã.
– Tên kia không làm gì cả. Gã cứ đứng trơ ra đó mỉm cười, khiến Raymond càng điên
hơn.
Gã không thèm ngăn quả đấm của anh.
Thay vào đó, gã ngăn cản cả con người anh. Trước khi nắm đấm của anh chạm vào mặt
gã tình địch, Raymond bị nhận ngay một cú đấm thốc từ dưới lên.
Máu của anh chuyển thành một khối chất lỏng sôi sục và bắn lên đầu óc anh như muôn
vàn mũi tên nho nhỏ, một sức mạnh ngoài sức tưởng tượng bật người anh bay trở lại phía
sau.
Raymond Golon vung vẩy tay muốn lấy lại thăng bằng, nhưng không được.
Người anh bay khỏi nền phòng, rồi đập xuống chiếc ghế sofa khiến cả cái ghế trĩu xuống.
Hai bàn chân anh theo đà hất lên cao. Một chút xíu nữa thôi là chiếc ghế sofa nặng nề sẽ
bật ngửa nhưng Raymond Golon đã kịp thời giữ lại thăng bằng.
Anh không muốn đầu hàng. Gã đàn ông kia mới chỉ thành công với một ngón đòn bất
ngờ. Ở lần tới đây anh sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, anh tự nhủ.
Raymond tìm cách bật người dậy.
Nhưng anh không làm nổi.
Một mảnh lực vô hình đè anh xuống chiếc ghế sofa và khiến cả thân hình anh tê liệt,
thậm chí không động đẩy nổi một ngón tay.
Người đàn ông ngồi im.
Cứng đờ, bất động, tê liệt.
Mặc dù vậy, Raymond vẫn cảm nhận được những gì đang xảy ra quanh mình. Anh nhận
ra đôi phương, nhìn thấy nụ cười của gã, một nụ cười mà anh chỉ có thể miêu ta bằng tính
từ quỷ quái.
Đúng, một nụ cười của quỷ Satan, nụ cười thâm hiểm tới tột cùng đang tách bờ môi của
tên đàn ông kia và đôi mắt của Raymond Golon đột ngột nở lớn khi anh nhận ra những gì
đang xảy ra với mình.
Hai bàn tay anh đang nhỏ máu!
Có vẻ như lòng bàn tay đã mở da thịt ra. Như từ những nguồn nước nhỏ, máu đỏ trao lên
cao, tạo thành một cái ao nho nhỏ trong long bàn tay trũng xuống.
René đứng đó và mỉm cười. Gã vừa cho người đàn ông kia nếm mùi sức mạnh và gã đột
ngột chỉ ra bộ mặt thật của mình.
Raymond Golon nhìn thấy tên đàn ông thay đổi. Đầu tiên, xuất hiện một làn sương mù
mỏng mảnh trùm kín toàn thân gã, làn sương mù nhảy nhót xung quanh thân hình đó như
một lớp bông trong suốt.
Đằng sau làn sương đó, quá trình thay đổi hiện ra. Hai con mắt trở thành hai hòn than đỏ
rực, khuôn mặt mang một hình dạng khác. Cái trán kéo dài rộng ra, biến khuôn mặt thành
một hình tam giác, vuốt xuống nhọn hoắt ở chót cằm.
Khuôn miệng gã đàn ông tự xưng là René cũng được kéo rộng ra, biến thành một hình
chữ nhật nằm ngang. Những làn khói mang một mùi thối kỳ quái thoát ra từ hình chữ
nhật đó, và đôi bàn tay của gã đàn ông biến thành những móng vuốt thẫm màu của loài
thú dữ.
Raymond chứng kiến tất cả những điều đó trong một trạng thái kỳ lạ, như thể anh đang
trải qua một cơn ác mộng bí hiểm.
Nhưng dòng máu kia rõ ràng là có thật, dáng người ghê tởm kia cũng vậy.
Thế rồi quá trình biến hóa kết thúc. René còn đứng lại một thoáng, thế rồi gã chuyển
động.
Gã bước đi khập khiễng, như có một chân ngắn, một chân dài.
Một nỗi nghi ngờ khủng khiếp bốc lên trong tâm trí Raymond. Một mối nghi ngờ điên
khùng, quái đản, mà anh hầu như không thể nói được thành lời. Mặc dù vậy, người đàn
ông vẫn cố gắng xác nhận sự phỏng đoán của mình, Và anh lại ngạc nhiên lại thấy những
từ ngữ lại trôi bình thường qua bờ môi mình, mặc dù cơ thể anh vẫn còn trong trạng thái
cứng đờ bí hiểm.
– Mi là ai?
Gã kia đứng lại, gã cất giọng khàn khàn trả lời anh.
– Ta là quỷ Satan, Raymond Golon. Chính quỷ Satan đây và ta đã làm khách trong nhà
mi từ lâu rồi. Cả vợ mày cũng không thoát khỏi tay ta. Nó đã trao thân cho tao ...