logo

Cô gái Đông Dương dễ thương

Chiếc xe Wave đỏ lao vún vút trên đường phố. Đang giờ đi làm, đường tấp nấp, nhiều chỗ đông như mắc cửi. Đầu tiên nhìn vào chiếc xe đó, ta tưởng hai cô gái đang đua xe. Nhưng không, cứ nhìn cách họ ăn mặc thì nhận ra ngay họ là học sinh. Cô gái tóc ngắn, có khuôn mặt nghịch ngợm đang cầm lái, luôn miệng nói, một tay cầm tay lái, một tay vỗ vỗ chiếc túi đeo bên cạnh ra ám hiệu cho cô gái ngồi sau....
Cô gái Đông Dương dễ thương  Những ngày tháng bình yên... Chiếc xe Wave đỏ lao vun vút trên đường phố. Đang giờ đi làm, đường tấp nập, nhiều chỗ đông  như mắc cửi. Đầu tiên nhìn vào chiếc xe đó, ta tưởng hai cô gái đang đua xe. Nhưng không, cứ  nhìn cách họ ăn mặc thì nhận ra ngay họ là học sinh. Cô gái tóc ngắn, có khuôn mặt nghịch ngợm  đang cầm lái, luôn miệng nói, một tay cầm tay lái, một tay vỗ vỗ chiếc túi đeo bên cạnh ra ám hiệu  cho cô gái ngồi sau. Cô gái ngồi sau có mái tóc dài, được tết đuôi sam trông rất hiền dịu. Cô bám  hai tay chặt vào eo bạn, đầu áp vào lưng bạn vì tốc độ và đường đi của xe quá kinh khủng. Theo thường lệ, trường của hai cô không cho phép học sinh mang xe tới trường, nhưng vì một lí do  hết sức đặc biệt mà phải phạm quy. Hai cô đang sợ đến trường muộn. Đúng ra thì chỉ có cô bé tóc  đuôi sam là sợ mà thôi. Cô bế tóc ngắn cóc sợ. Cô luôn đi muộn như thế này mà đôi khi còn muộn  hơn thế nữa, mà có bao giờ bị đuổi học như con bạn dọa đậu Năm nay, hai cô mới vào lớp mười, một trường chuyên nổi tiếng. Ối dào! chuyện đó không có gì  quan trọng đối với cô bé tóc ngắn, với cô vào được trường này là một điều đơn giản và dễ dàng. Câu chuyện sẽ xoay quanh cô gái này, ngay trong ngay hôm nay. Một sự việc đã để lại ấn tượng  cho cô bạn ngồi sau, còn đối với cô nó chỉ như nước lũ tràn qua rồi chẳng còn gì cả. Đó là do phóng xe quá nhanh và vượt quá ẩu, cô đã cho chiếc xe yêu quí của cô bạn tông vào  sườn một chiếc xe. Chiếc xe chệnh choạng rồi đổ ập xuống đường. Xe cộ dạt ra hai bên. Cô vội  dừng xe nhưng vẫn ngồi chễm chệ trên xe. Nạn nhân đang lăn cu lơ hai vòng trên đường và làm  một cái sượt dài trước khi dừng. Cô bạn xuống xe, một tay bụm miệng cười vẻ mặt xen lẫn sự  hoảng sợ, một tay đỡ nạn nhân dậy. Nạn nhân lồm cồm bò dậy, hai mu bàn tay trầy xước. Người đi  đường lắc đầu buông vài câu rồi tản ra. Cô tóc ngắn nhìn nạn nhân và đứa ban. Nạn nhân là một cậu con trai trạc tuổi cô, ăn mặc gọn gàng trên vai đeo ba lô. Cô bạn vội vã hỏi : ­ Bạn không sao chứ ? xin lỗi nhé, chúng tôi vội quá nên đi hơi nhanh. Cậu con trai cười khoan hồng: ­ Không sao, chỉ trầy xước nhẹ thôi ! xin lỗi, mình có việc gấp phải đi.... Cô cũng hét lên: ­Ê Mỹ Phương, bọn mình cũng gấp mà ! Kéo cô bạn lên xe, chiếc xe lao đi, Mỹ Phương có vẻ không hài lòng, vừa ngồi vừa trách: ­Này đâm vào người ta sao không xin lỗi mà mặt cứ câng câng lên vậy? Cô bĩu môi: ­Mày đã xin lỗi rồi thì tao nói cũng bằng thừa. Ai hơi đâu mà nói, tốn calo ! Mỹ Phương lắc đầu. Cô thừa biết tính bạn mình nên không trách lâu. Chỉ tội nghiệp cho anh chàng  đen đủi bị trùng đòn của "tiểu quỷ Tố Phương ". Tố Phương gửi xe vào một quán trước cổng trường, hộc tốc chạy vào trường. Hôm nay, chỉ là họp  lớp gặp mặt giữa học sinh với thầy cô giáo chủ nhiệm mà thôi nên sân trường vẫn có vài chàng  đủng đỉnh đi. Tố Phương chia tay với Mỹ Phương chạy vào lớp có bảng đề to tường " Lớp 10 Toán  ". Cô hãm phanh trước cửa lớp, nhòm vào trong lớp và chính xác là tia vào chỗ bàn giáo viên. May ghê thầy chủ nhiệm chưa vào. Cô mỉm cười và đoàng hoàng đi vào lớp. Mọi con mắt đổ dồn  vào cô. Bọn nó nghĩ cô là giáo viên chắc? Cô mặc kệ, ngồi đại xuống một bàn còn trống. Đứa con gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi đanh  đá ngồi lui vào trong với đám bạn của nó. Cô tươi tỉnh : ­Chào các bạn ! ­ Chào ! Nó cười đáp lại, nụ cười trịnh thượng ban ơn. Tố Phương quay đi và thấy ghét con nhỏ này. Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp với chiếc cà vạt  rực rỡ y như con tắc kè hoa. Cả lớp đứng dậy chào, cô khẽ nghiêng người một chút. 1 Nhìn những đứa học trò bằng con mắt trìu mến, thầy nói đầm ấm: _ Chào các em, thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp này...Thầy là Bùi Hà Minh, 40 tuổi... Thầy nói  trước rằng thầy có hơi vui tình một chút nhưng nghiêm khắc thì nhiều vô kể... Các em hãy học hành  cho cẩn thận nhé ! Nào bây giờ.. là điểm danh... Thầy cầm bảng danh sách lên và đọc tên đứa đầu tiên. _ Nguyễn Xuân Anh? _ Có ạ ! Cả lớp quay xuống nhìn. Thằng con trai bỗng đỏ rần mặt. Tố Phương quay lên, không nhìn nữa.  Hừm! Dạng con trai nhát như thỏ đế ! _ Nguyễn Phương Doanh! _ Có ạ! Đứa con gái ngồi cạnh cô thỏ thẻ. Nhìn cách nó nói mà Tố Phương thấy ớn. Con bé điệu hết sức! _ Ngô Nhật Duy? Không có tiếng đáp lại. Thầy hắng giọng : _ Em nào là Ngô Nhật Duy? Con nhỏ bên cạnh Tố Phương lại thì thầm : _ Bạn đó có điểm thi đầu vào cao nhất đó. Ngày xưa, bạn ấy là mặt trời duy nhất của trường  chuyên thị. Chà, tớ mong được làm bạn với cậu ấy quá... Bộ mặt của thầy bắt đầu đo đỏ thì có tiếng đáp lại từ ngoài cửa : _ Thưa thầy, có em ạ! Cả lớp hướng mắt nhìn ra. Nhật Duy đó ư? Đúng là nạn nhân bất hạnh của Tố Phương lúc nãy...  Gương mặt cậu ta nhễ nhại mồ hôi, có lẽ vì chạy bộ. Một tay còn dính vết dầu mỡ. Thầy giáo hỏi : _ Sao em lại đến muộn vậy? _ Xe em bị hỏng ạ !_ Nhật Duy cúi đầu, nhỏ nhẹ _ Em xin lỗi vì đến trễ... _ Vậy à? Không sao! Mới  lần đầu thầy bỏ qua cho em , còn bây giờ hãy tìm một chỗ ngồi đi. Mọi bàn đã bốn, duy chỉ có chỗ của Tố Phương là còn ba. Nhật Duy ngẩng đầu lên và tia đúng chỗ  duy nhất còn lại. Tố Phương làm mặt tỉnh bơ, còn Phương Doanh thì đo đỏ mặt. Có lẽ nó đang  nguyền rủ cô vì đã ngồi chen giữa. Cuối cùng, Nhật Duy cũng đi vào chỗ trống, nở một nụ cười với các bạn nữ khiến cho tim Phương  Doanh nẩy ra khỏi lồng ngực. Thầy giáo có vẻ hài lòng vì Nhật Duy đã tìm được chỗ thích hơp. Và thầy điểm danh tiếp. Đến tên  Tố Phương,thầy hỏi : _ Tố Phương? BÙi Tố Phương? Cô uể oải : _ Có ạ! _ Ra " em " ngồi đấy!_ Thầy giáo mỉm cười Tố Phương không nói gì, tỏ ra ngoan ngoãn. Phương Doanh bắt chuyện : _ Tên bạn hay quá! Tố Phương nhướn mắt nhìn con bé , lạnh nhạt : _ Cám ơn! Bạn đã quá khen rồi! Phương Doanh lè lưỡi, rồi hỏi Nhật Duy : _ Bạn đến muộn nên chưa biết tên tớ. Tớ là Phương Doanh. Nhật Duy mỉm cười : _ Tên bạn hay quá! Phương Doanh cũng mỉm cười lại, cúi đầu e lệ. Trời ! Tố Phương chưa từng thấy có con bé nào lại  2 điệu như thế. Dường như Nhật Duy cũng cảm thấy ngượng nên quay đầu nhìn về phía thầy. _ Các em biết nội quy của Nhà trường chưa? _ Làm sao biết được? _ Tố Phương phẩy tay. _ Rồi sẽ biết! _ Thầy trả lời, không hề bối rối_ Một trong hai chục nội quy là trước khi khai giảng,  mỗi lớp phải bầu ra ban cán sự lớp tạm thời. Thầy đề nghị là cứ ai được điểm cao nhất thì là lớp  trưởng... các chức danh khác lần lượt lấy người cao điểm thứ hai... Vậy thì... xem nào... Em Nhật  Duy sẽ là lớp trưởng! Nhật Duy vụt đứng lên : _ Em nghĩ... em không thể làm được... _ Sao? _ Thầy mỉm cười _ Còn ai xứng đáng hơn em nữa đây? Chín năm làm lớp trưởng , ba năm  làm liên đội trưởng được bằng khen cảu đoàn đội về liên đội trưởng xuất sắc nhất trong năm... Thầy  mong em đừng từ chối... _ Đúng đó, đừng từ chối! _ Một vài đứa lên tiếng... Nhật Duy gật đầu và ngồi xuống. Trông cậu ta cứ như bị ép buộc vào một tội hình nào đó... Nhưng  chẳng ai quan tâm , kể cả thầy giáo... Thầy đang lo nhìn xuống danh sách... khiến Tố Phương thấy  nóng ran trong người... _ Em thứ hai là Tố Phương. Chà... không được , em không thể làm lớp phó học tập được ! Tố Phương cúi đầu, một vài đứa băn khoăn, vài đứa xuýt xoa tiếc rẻ... _ À, em này thì nghich khủng khiếp lắm. Nếu làm lớp phó học tập thì lớp mình sẽ bị phê bình dài  dài... Nào , thầy sẽ chọn em có điểm cao thứ ba... em Phương Doanh ! Tố Phương nhìn hai đứa bên cạnh mình , chán nản ra mặt. Thầy giáo thì có vẻ vui sướng vì sự  ngẫu nhiên... tuyệt vời đó! ============================================ Sau buổi họp lớp đầu tiên của một năm học đã không có sự cố gì xảy ra. Trống về, Tố Phương  chạy như bay r a ngoài và đụng vào Mỹ Phương. Trông cô bạn hả hê lắm. Cô biết ngay là Mỹ  Phương đã được làm lớp trưởng lớp 10 Văn. Và để chúc mừng, Tố Phương hớn hở kéo bạn vào  quán kem ở cổng trường. Chọn cho cả hai đứa chỗ ngồi lý tưởng xong, Tố Phương gọi hai ly kem sô cô la sữa. Kem vừa bưng  ra, Tố Phương định xục thìa vào thì một giọng nói sỗ sược cất lên : _ Mấy cô bé cho tụi anh ngồi ghé được không? Cả hai cô cùng ngước lên, bắt gặp ánh mắt láu lỉnh của hai thằng con trai nghịch ngợm. Chúng ăn  mặc luộm thuộm một cách giả tạo đến buồn cười. Áo sơ mi trắng tinh không một vết bẩn, nửa bỏ  trong quần, nửa để thùng thình ra ngoài... Mặt mũi hiền hòa, nhưng đôi mắt thì lúc nào cũng cố trợn  ngược lên. Tố Phương cứi đầu xuống ly kem để che một nụ cười che bai... Mỹ Phương im lặng, nhưng rồi cũng gật đầu. Tố Phương vội kêu lên : _ KHoan đã... được ngồi ké với hai điều kiện, ok? _ Ok. _ Thứ nhất ,cấm xưng anh với tụi này..._ Tố Phương hơi hếch mắt lên_ Thứ hai, trả tiền kem, được  chứ? Mỹ Phương quay sang nhìn bạn, cười mỉm. Hai thằng gật đầu ngay, trên môi điểm những nụ cười  đắc chí. Chúng gọi hai ly kem nữa và bắt đầu tán dóc. Mỹ Phương nhỏ nhẹ : _ Các bạn học trường nào? _ Học á? _ Một thằng nói to _ Tụi này nghỉ lâu rồi. Bây giờ đi lông bông chơi vậy thôi. Gặp ai xinh  xinh... như các... bạn đây thì lại làm quen... Tố Phương ăn xong ly kem khi tên đó vừa dứt lời. Cô cao giọng gọi một ly nữa, và còn kể lể : ­ Còn tụi này học trong kia !_ Cô chỉ tay vào trường_ Chán phèo ý mà ! Tôi thích lông bông như vậy  hơn... 3 _ Vậy hả?_ Một thằng sung sướng chìa tay ra _ Cùng một chí hướng rồi. Mình alf Quốc Bảo, còn  đây là Bảo Quốc... _ Rất hay! Nhưng... tên ngộ quá à! Quốc Bảo nhăn nhó vì bàn tay vừa bị tay Tố Phương bóp chặt. Bảo Quốc nhìn chăm chăm vào Mỹ  Phương, hỏi nhỏ : _ Các bạn tên gì? Tố Phương lại hét : _ Cho hai ly kem sô cô la nữa chị ơi... Hả? Tên à? Tớ là Tố Phương, còn bạn tớ là Mỹ  Phương...Đều là đẹp tất đó. _ Biết rồi! _ Bảo Quốc gật gù _ Chỉ cần nhìn hai cậu cũng thấy... Chúng ta kết bạn nhé? Mỹ Phương thật sự choáng trước sự làm quen chóng váng này. Ly kem của cô vẫn còn nguyên  trong khi Tố Phương đã... xơi trọn vẹn 5 ly. Bảo Quốc và Quốc Bảo nhìn nhau... đau đớn. Khi rời quán, Mỹ Phương cố nhịn cười trước hai bị mặt của hai thằng con trai. Họ vừa phải trả số  tiền kha khá đấy chứ? Mỹ Phương chia tay với ba người bạn sớm vì có việc bận. Còn Tố Phương theo hai cậu bạn mới  quen vào một quán bi a để gỡ lại số tiền đã mất vì... sỹ. Trong quán toàn học sinh cấp ba và hai.  Đứa nào đứa nấy đều căng thẳng như đang ở trên chiến trường. Cả ba tiến về một bàn bi a ở góc phòng, nơi có vài đứa trông to con đang cãi nhau chí choé. Nhìn thấy Quốc Bảo và Bảo Quốc, một thằng nói : _ Chúng mày đến gỡ nợ hả? Sao lại mang con gái đến đây thế? Quốc bảo nhíu mày : ­ Hôm nay tụi tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là... bi a thật sự! _ Hê... Bọn bay xem, mấy thằng công tử bột này đang ra oai kìa! Hai cậu bạn mặt đỏ lự lên. Tố Phương bước lên phía trước, cười nhạt : ­ Mấy ông có ngại khi chơi với con gái không? _ Sao? _ Chúng mở tròn mắt. Tố Phương với hai tay chống nạnh, mắt hơi xếch lên : ­ Tui nói là tui có thể đánh thắng các ông đó. Dám không? Bọn kia nhìn nhau như trao đổi ý nghĩ. Tố Phương thấy trên thành bàn đặt một cốc bia nguyên, cô  điệu bộ anh chị tu một hơi liền hết sạch. Có lẽ chính vì hành động đó mà bọn to con kia nể nang và  gật đầu đồng ý. Quốc Bảo và Bảo QUốc xuýt xoa khen cô... " bốc " quá... nào đâu biết, đầu Tố  Phương đã bắt đầu ong ong... Tố Phương chơi bi a với tên đàn anh. Hăn sóc vẻ sành sỏi nhìn Tố Phương đắc thắng sau mỗi quả  bi vào lỗ. Và vì tính sĩ diện, hắn đã để lỡ một cơ hội thắng Tố Phương. Bi chệch lỗ và Tố Phương  giành quyền chơi. CÔ đã thắng liên tiếp ba ván và thu về được số tiền kha khá. Nhắm thấy ăn được  như vậy là đủ... Tố Phương dừng ngang. Tên đàn anh cáu : ­ Sao lại bỏ ngang? Phải để anh đây gỡ chứ? Tố Phương nói cứng : _ Tui không chơi nữa... Chơi gì chán phèo. Cánh ông toàn hạng... tép thế thôi à... Quốc BẢo, Bảo  Quốc về đi... Đợi sau khi bọn ông nâng cao kỹ nghệ thì chúng ta chơi tiếp... Tố Phương hiên ngang đi trước, Bảo Quốc và Quốc Bảo theo sau. Bọ kia tức lắm nhưng đành phải  nuốt bồ hòn làm ngọt. Ra đến cửa, Không chịu đựng được nữa, Tố Phương đỡ lấy đầu mình, ngồi  thụp xuống. QUốc Bảo vội đỡ lấy cô, hỏi : _ Cậu sao vây? Bảo QUốc vẻ lõi đời : _ Chưa uống bia bao giờ đúng không? Cậu nên về nhà nằm nghĩ đi. Chắc đầu đau lắm! Tớ gọi xích  lô cho cậu nhé? 4 Tố Phương gật đầu, Bảo Quốc vội chạy ra đường gọi xích lô. Cô dúi vào tay QUốc BẢo số tiền thu  được , nói : ­ Tiền của các cậu đây. Trả nợ vì ăn kem... Quốc Bảo lắc đầu : ­ BỌn tớ bao mà ! _ Tớ khoái cái trò này rồi đấy. Tớ thắng vì các cậu mà... Đừng từ chối chứ? Xe xích lô tới rồi... Còn  một điều nữa... hẹn gặp ngày mùng 5 tháng 9 nhé? Bảo Quốc và QUốc BẢo tròn mắt nhìn Tố Phương lên xe. Rồi họ nhìn xuống áo xống của mình...  Thật ngốc nghếch biết chừng nào ! Sáng 5­9, những gương mặt sáng sủa vui tươi tập trung tại sân trường để khai giạng Thầy giám thị  đi đi lại lại, vẻ mặt căng thẳng. Trong khi đợi thầy cô giáo ra, học sinh được phép ngồi. Một tiếng kêu thất thanh vang lên, kém theo đó là tiếng ghế nhựa đổ ập xuống sân trường. Bọn học  sinh bụm miệng cười khi thấy một con bé tóc hoe vàng ngã ngửa người về đằng sau, mặt nhăn nhó  vì xấu hổ lẫn bực bội. Rồi những cái ngã cùng tiếng kêu vang lên nhiều hơn, dày hơn. Sân trường  nhốn nháo vì sự hỗn loạn.. Thầy giám thị giận tím mặt, hét lớn trên loa: _ Thôi ngay đi! Em nào còn làm ồn, nhốn nháo hàng ngũ thì đừng trách. Vẫn có tiếng ngã và kêu la. Học sinh đứng cả dậy và nhìn chiếc ghế của mình với đôi mắt e dè như  nhìn một vật gì ghê gớm lắm. Thầy Minh chạy ra, nhìn bao quát toàn cảnh trường với một đôi mắt  điềm tĩnh. Và như phát hiện được nguyên nhân, thầy hơi cười, quay sang thầy giám thị, nhỏ nhẹ: _ Không có chuyện gì đâu... Thầy để tôi giải quyết cho! Thầy giám thị nhướng mày như không tin, nhưng chẳng biết làm thế nào khác, thầy hơi phẩy tay,  đứng lùi lại phía sau. Thầy Minh cầm lấy mic , cười như thể không coi chuyện đó là nghiêm trọng. Thầy cất giọng ôn hòa,  trấn an những cô bé yếu tim : _ Không sao đâu... Làm gì có chuyện phù phép ở đây. Để thầy chỉ cho các em biết vì sao nhé? Dừng lại một chút để học sinh tập trung, thầy tiếp lời : _ Em Tố Phương lớp 10 toán... Em hãy lên đây! Tố Phương tỏ vẻ ngạc nhiên, hai tay xọc vào túi quần, rồi thả ra ngay. Cô quay nghiêng ngả một  chút , nhún vai trước sự dò hỏi của vài đứa trong lớp. Nhật Duy hơi mỉm cười... Hầu hết tụi con trai đều ngạc nhiên khi kẻ... gây ra náo loạn vào một ngày trọng đại này lại là một  cô bé xinh xắn nhường ấy. Tố Phương bước lên trước mặt hai ông thầy đang đăm đăm gương mặt.  Cô ngây thơ hỏi... lớn : _ Sao em lại phải lên đây ạ? Thầy giám thị như không tin lắm, ngạc nhiên hỏi nhỏ : _ Là cô này sao? Thầy Minh không trả lời mà hỏi : _ Tố Phương, em đã làm thế nào để những chiếc ghế kia đổ? Em không nghĩ rằng trò quậy phá  của em làm ảnh hưởng đến mọi người như thế nào không? Tố Phương mở to mắt như vừa nghe được chuyện gì ghê gớm lắm: _ Em có làm gì đâu ! _ Cô kêu lên thật thanh, giọng... đau khổ như bị oan ức lắm _ Từ đầu tới giờ  em ngoan ngoãn ngồi dưới đó, em cũng sợ bị ngã lăm chứ... Hai tay còn bám chặt lấy ghế, thày  không tin thì hỏi mấy bạn lớp em xem? Thầy Minh nghiêm mặt, cau mày: _ Tố Phương! Đừng chọc tức... thầy, hãy nói đi, nếu như em không muốn gặp thầy hiệu trưởng! Vài đứa con gái bụm miệng lại lo sợ. Tố Phương ngó xuống lớp Văn và thấy Mỹ Phương đang căng  5 mặt lên lo lắng cho cô. Tố Phương hơi mỉm cười: _ Em không làm gì ca! Thầy Minh giận dữ: _ Tố Phương, con đang chọc tức bố hả? Cả trường ồ lên ngạc nhiên, thầy giám thị giật mình : _ Thì ra... đây là con anh ư? Tố Phương cười, nhún nhẹ chân : _ Cháu chào bác! Cháu có nghe bố cháu kể bác là một giám thị rất nghiêm khắc nhưng... rất yêu  quý học sinh... Đâu đó vang lên tiếng cười mỉa mai. Thầy Minh bực tức: _ Con về chỗ đi... Sau lễ khai giảng đến gặp thầy hiệu trưởng và... không được gây náo loạn nữa! Thầy giám thị nói to : _ Trừ hai điểm ở lớp 10 Toán. Hai tiếng vỗ tay hoan hỉ phát ra ở lớp 10 Hóa. Tố Phương quay lại nhìn. Quốc Bảo và Bảo Quốc  đang nhăn nhở cười. Cô cũng cười với họ, không một chút ngạc nhiên. Phương Doanh bực bội : _ Cậy mình là con của hiệu phó mà làm tàng ư? Thật vô trách nhiệm... Tố Phương lừ mắt: _ Kệ tớ ! Này Xuân Thi, cậu chớ có dại rút ghế của tớ ra nhé... Không xong đâu... Xuân Thi vội rút tay lại. Cô đang định cho Tố Phương trả giá vì đã làm cô ngã, song cô đã thất bại.  Tố Phương như có... phép màu hay sao ấy nhỉ? ______________________________________ Lễ khai giảng kết thúc, Tố Phương thở dài khoan khoái. Ngồi vào chỗ của mình, cô uể oải định gục  xuống ngủ, nhưng Nhật Duy đã nhắc nhở: _ Thầy Minh vừa nhắc cậu đấy! Lên ngay đi! _ Tớ không thích ngoan ngoãn như thế !_ Tố Phương lắc đầu ngún nguẩy _ Khi nào có loa gọi tớ  lên cũng vừa. Nhật Duy mỉm cười, không nói gì. Nhưng Phương Doanh thì bĩu môi : _ Con hiệu phó cơ mà... _ Im đi! _ Tố Phương hơi gắt lên_ Đừng bao giờ nói kiểu đó nữa nếu không muốn... tao nổi khùng  lên. Cả lớp gần như choáng vì cách xưng hô của Tố Phương.Phương Doanh xanh mặt, lắp bắp : _ Cậu... cậu dám nói vậy ư? Tố Phương nhếch môi : _ Nhắc lại lần cuối, chuyện tao nghịch ngợm cái gì và chuyện tao là con ai không bao giờ có liên  quan đến nhau... _ Ai biết đâu ! _ Xuân Thi buột miệng. Tố Phương khùng lên, vươn tay ra, nhưng Nhật Duy đã giữ lại : _ Thôi , Tố Phương đừng gây sự nữa! Hất tay Nhật Duy ra, Tố Phương lạnh lẽo : _ Không liên quan gì đến cậu... Tôi sẽ cho con bé này biết tay... Xuân Thi sợ hãi trước vẻ hùng hồn của Tố Phương. May mắn cho cô là loa phóng thanh của trường  đã vang lên đòi Tố Phương lên gặp hiệu trưởng. Tố Phương hậm hực bỏ đi. Khi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Tố Phương vẫn chưa hết giận. Cô không thèm gõ cửa theo  lịch sự thông thường, mà đẩy cửa lao vào trong. Thầy hiệu trưởng đang đăm chiêu suy nghĩ trên  ghế sa lông, thấy Tố Phương bước vào, thầy mỉm cười : 6 ­ Cháu vẫn nghịch ngợm kiểu đó à? Tố Phương nũng nịu ngồi vào lòng ông, nói : _ Bố cháu cũng bảo thế nhưng cháu thích như vậy hơn... _ Lớn rồi thì phải hiền một chút chứ? Nếu cứ như thế thì có cậu con trai nào dám kết bạn đây? Tố Phương hơi bĩu môi : ­ Cháu chẳng thèm... À, bác này, bao giờ thì anh Hùng về? Đôi mắt thầy hiệu trưởng thoáng buồn... ­ Cuối năm nó mới chịu về... Mà...bạn của anh ấy sẽ dậy ở đây đấy ! Tố Phương cười : _ Có phải cái anh cao cao, đẹp trai và vui tính không ạ? Chà, anh ấy dạy gì nhỉ? _ Dạy Anh văn... Thầy sắp xếp cho anh ấy dạy lớp cháu đấy... Thôi, cháu về lớp đi ! Mà này _ Thầy gọi giật lại khi Tố Phương đã ra đến cửa _ Nghịch ngợm thì cũng đừng gây sự với  bạn bè trong lớp nghe chưa? Tố Phương hơi ngoe nguẩy đầu, cô chào thầy lần nữa rồi ra khỏi phòng. Ông trông theo dáng cô  cháu gái mà lòng ngao ngán buồn. Nó còn quá nhỏ để hứng chịu những bất hạnh như thế ! Tố Phương về lớp, suýt nữa thì xô vào Xuân Anh. Mặt cậu bạn lại đỏ ửng lên, cậu ấp úng : ­ Có... bị phạt không vây? _ Không , chỉ bị khiển trách nhẹ thôi ! _ Vậy thì tốt rồi ! _ NHật Duy nói to _ Tố Phương lần sau cậu hãy cẩn thận hơn nhé? _ Không cần cậu nhắc ! _ Tố Phương cáu cẳn trả lời. Trống báo hiệu vào lớp. Cả lớp vừa ổn định thì thầy giáo bước vào với nụ cười tươi tắn. Vừa để cặp  xuống bàn, thầy nói: _ Các em giở giấy kiểm tra 15 phút. Thầy sẽ xem thực lực của các em ... Nào nhanh lên ! Lũ học trò ngao ngán uể oải lấy giấy ra. Một vài đưa hăm hở muốn thử sức mình, khuôn mặt bừng  lên sự chờ đợi lẫn lo lắng. Tố Phương nhịp nhịp chiếc bút xuống giấy, tự hỏi bao giờ mới hết giờ! Đề bài được ra, ai ai cũng lao đầu vào làm. Tố Phương bỏ bút xuống tờ giấy trắng, đưa mắt hướng  ra ngoài cửa sổ, nhưng lại chạm vào khuôn mặt của Phương Doanh và Xuân Thi nên cô lại quay trở  lại với trang giấy...Mười phút trôi qua, Nhật Duy đã làm xong bài, nhìn sang bên Tố Phương, dò hỏi  bằng ánh mắt ngạc nhiên chứ không nói gì. Tố Phương nhìn đồng hồ, bắt đầu uể oải cầm bút. Viết  được vài dòng, Tố Phương ném bút xuống... Thầy giáo thu bài, rồi lại cho bài tiếp theo để có thời gian chấm bài vừa rồi. Dù không thích làm bài  mấy, nhưng hầu hết cả lớp vẫn còn rất nhút nhát, sợ sệt nên chăm chú làm bài lắm.Nhật Duy đọc  xong đề rồi để đấy, cậu không biết làm gì khác ngoài chuyện... để ý xem cô bạn bên cạnh làm gì.  Tố Phương đang hý hoáy vẽ vời trên một trang giấy, đa phần là những bộ váy áo cho mấy cô người  mẫu dây không có mặt của cô. Quả thực Nhật Duy không ngờ nét vẽ của Phương lại tinh tế như  thế. Nó mềm mại , dịu dàng... Có lẽ Phương biết vẽ rất lâu rồi thì phải ! Sau 15 phút, thầy hắng giọng để học sinh chú ý. Cả lớp hồi hộp nhìn lên ; _ Thầy rất vui... Lớp ta có trình độ khá đồng đều, kiến thức vững. Chúng ta có hai người đứng đầu,  đó là Nhật Duy và Tố Phương. Mỗi em đều có cách giải riêng, ngắn gọn lắm... Thầy rất hài lòng. Phương Doanh buột miệng đay nghiến : _ Hừ ! Giỏi gì mà giỏi... Bố con mà , ai biết đâu đã giải trước ở nhà rồi! Tố Phương đập mạnh bài kiểm tra xuống trước mặt Phương Doanh, cô giận dữ quát lớn : ­ Tao đã nói rằng mày đừng có nói kiểu như thế mà... Không cho mày một trận thì mày không chừa  sao? Thầy Minh quát lớn : _ Tố Phương... Tố Phương nhìn lên, như bị dồn nén quá lâu, cô nói bạt đi: 7 _ Bố xem... bắt con trở về có phải hại con không? Con đã nói rằng con đã chịu quá đủ chuyện của  bố rồi... Con không chịu được nữa ! _ Đủ rồi ! Hãy ngồi xuống đi, đây là lớp học, con đừng ngang bướng nữa. Tố Phương bước ra khỏi bàn, giọng lạnh hẳn đi. _ Con về bên mẹ ! _ Phương! _ Thầy Minh kêu lên, bước xuống bục giảng, gấp gáp nói _ Bố biết từ nhỏ tới giờ con bị  áp lực nhiều... nhưng hãy cho bố được chăm sóc con... Chỉ cần bố biết mọi nỗ lực đều do con cả,  thế thôi, nhé con? Tố Phương cúi xuống, gật đầu : _ Con xin lỗi! Cô trở vào chỗ ngồi, lặng lẽ hẳn đi. Phương Doanh xám ngắt cả mặt vì sợ và ngượng. Thầy MInh  bước lên bục giảng, trở lại bàn, gần như kiệt sức vì xúc động. Thấy luôn sợ con mình phản ứng như  vậy. Đã quá lâu không được ở gần đứa con yêu... nhớ thương biến thành nỗi sợ hãi mỗi khi Tố  Phương phật ý đòi về bên mẹ... Gia đình đã không cho con ông một tình yêu thương trọn vẹn... Lỗi  của ông lớn biết bao ! Trống ra chơi đã điểm, hành lang lại ồn ào tiếng nói cười của học sinh. Bảo Quốc và Quốc Bảo như  đã đợi sẵn Tố Phương ở hành lang. Họ cười tươi và đồng thanh hỏi : _ Hôm qua không sao chứ? _ Không sao _ Tố phương mỉm cười gượng gạo _ Chỉ cần đánh một giấc là ngon liền. Nè, sao lại  nói dối là nghỉ học rồi... Mỹ Phương sợ chết khiếp đấy ! Quốc Bảo châm chọc : _ Nghịch như cậu mà Mỹ Phương còn kết bạn nữa là tụi tớ... Mắt Tố Phương hơi đỏ , cô quay mặt đi, trả lời bâng quơ ; ­ Tớ á? Cũng tệ ! Ai cũng chẳng hiểu mình, toàn chuyện rắc rối... Bảo Quốc và Quốc Bảo thay nhau kể những chuyện vui ở lớp Hóa cho Tố Phương nghe. Lòng cô  dịu lại... Tiếng cười trong veo hòa cùng nắng ấm. Ngày khai giảng đầu tiên thật tệ hại biết bao... Cô  biết Phương Doanh chỉ vì ganh tỵ mà vô tình động vào chỗ đau sâu kín nhất trong lòng mình.  Muốn đánh nó một trận... nhưng cô cũng tự thấy mình quá tệ. Đã bao không bao giờ thèm để ý đến  những lời nói kiểu thế, mãi mà không quen... nhạy cảm quá thì càng khổ mà thôi... Buổi học trôi qua, cô thong thả đạp xe về nhà.Mấy ngày nay không gặp lại mẹ mà cũng không  nghe thấy tiếng mẹ. Chắc mẹ lại có công việc gì bận rộn lắm. Mẹ cô thật vất vả và cũng thật kiên  cường. Cô yêu mẹ và yêu cả bố nữa... Vậy mà tình yêu đó không được thể hiện dưới cùng một mái  nhà... Đã 5 năm rồi, cô không thể nào quên được cái ngày mà bố mẹ bắt cô lựa chọn, bắt cô đong  đo tình yêu của mình dành cho cả hai... Sự lựa chọn nào cũng có nỗi đau đớn... Nó đã vạch trong  lòng cô một vết thương, vĩnh viễn không lành lại được. Về ở với mẹ, Phương, nhớ bố nhưng không  dám nói... Mẹ lặng thầm trong cuộc đời cô đơn, cớ gì làm mẹ thêm khổ vì những đòi hỏi của cô? Bây giờ, dù về ở với bố nhưng Phương vẫn thường xuyên trở về nhà mẹ, dọn dẹp và để ngửi những  hương thơm còn quanh quất trong nhà của mẹ... Nhớ mà không biết làm thế nào giữa hai người...  Phương chỉ còn biết khóc lặng thầm trong những giấc mơ... " Dậy, dậy đi con gái... Muộn rồi!" Tiếng bố hốt hoảng kéo Tố Phương ra khỏi giấc ngủ. Cô nhìn đồng hồ, 7h kém 20 và nhoáng  nhoàng chạy vào phòng tắm. Bố cũng đang đánh răng... Thấy vậy, Tố Phương cau mày : _ Sao bố không gọi con dậy sớm? _ Thì bố cũng vừa mới dậy. Thôi, ra ăn sáng nhanh rồi bố đưa đến trường. Tố Phương hơi cười. Cô làm mọi cái thật nhanh chóng rồi quánh quàng ăn vội chiếc bánh mì đã có  8 sẵn trên bàn.  Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng Tố Phương vẫn bị muộn. Sân trường đã vắng hoe. Chạy thục  mạng vào lớp, Tố Phương bĩnh tĩnh hẳn khi không thấy thầy cô nào ngồi trên bục giảng.  Chưa kịp ngồi được vào chỗ, cô đã bị nghe tiếng chì chiết của Phương Doanh. Bỏ qua con bé, cô  ung dung ngồi xuống, tựa lưng vào bàn dưới, và bắt đầu thở... Nhật Duy rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang...  _ Lại đến cậu phiền trách chuyện chậm chễ chút xíu của tớ đó hả? _ Tố Phương hỏi phủ đầu. _ Không _ Nhật Duy nói nhỏ _ Chuyện của cậu không liên quan gì đến tớ... _ Kể cả chuyện lớp bị trừ điểm? _ Tố Phương ngạc nhiên hỏi lại _ Cậu là lớp trưởng mà... Hơi cười, Nhật Duy vừa nhìn vu vơ ra ngoài cửa, vừa trả lời: _ KHông quan trọng chuyện đó. Một mình tớ bảo vệ lớp thì cũng không ăn thua gì... Chi bằng...  chờ đợi để có người cùng giúp mình. Tố Phương biết Nhật Duy ám chỉ đến mình, nhưng cô lờ đi. Phương Doanh và NHật Duy, mỗi người  một kiểu trấn áp cô... thật muốn điên cái đầu. Gương mẫu thì cũng vừa vừa thôi chứ? Vào lớp rồi mà không thấy thầy Minh lên. NHật Duy lên văn phòng hỏi thì được nhận câu " thầy bận  đột xuất, lớp tự học "... Kể ra cũng lạ... Cậu vừa mới thấy thầy cũng Tố Phương đến trường xong,  chẳng lẽ đã có chuyện gì? Tố Phương cũng thấy lo ra. CÔ biết bố mình không có bận việc gì cả. Tự nhiên lại bận? Tim cô  mách bảo có chuyện gì đã xảy ra... rất dữ! Cắn nhẹ móng tay, TỐ Phương im lìm suy nghĩ. _ Chắc không có gì đâu! Cậu đừng lo lắng quá như thế! _ Có phải bố cậu đâu mà... Tố Phương im bặt. Cô không nên nói như vậy với một người đang quan tâm đến mình, nhưng...  Nhật Duy mỉm cười, cậu phẩy tay như bỏ qua. _ Đúng là không phải bố tớ nhưng là thầy giáo tớ, chẳng lẽ tớ không lo? Không nói được gì hơn, Tố Phương nhún vai. Bây giờ thì cô biết Nhật DUy không phải là tầm  thường. Cậu ta ít nói, ngoan ngoãn nhưng không có nghĩa là chỉ biết im lặng khi người khác nói sai  hay nói bướng. Cậu ta biết cách khống chế người khác một cách tuyệt đối, bắt người ta nhận ra sự  sai trái của mình và im lặng đi. _ Nếu lo lắng quá thì hãy lên gặp bác cậu xem ! _ Ừm... Tố Phương nhìn sang Nhật DUy, ngạc nhiên. Sao cậu ta biết quan hệ đó? _ Tớ biết vì nhìn thầy MInh giống với thầy hiệu trưởng. Tố Phương đứng dậy. Không thể không công nhân cậu ta quá tài tình... Cô bước qua Duy, không 1  lời cảm ơn. Gần như choáng váng khi nghe tin từ bác mình, Tố Phương lao vào lớp, dọn dẹp sách vở, rồi lại lao  ra. Ngoài sân, thầy hiệu trưởng đã chờ sẵn bên xe. _ Bình tĩnh đi cháu ! Mẹ cháu không sao đâu! Tố Phương òa khóc, gục đầu vào lòng ông.Mẹ bị thương trên đường truy bắt tội phạm... Lúc nào cô  cũng có cảm giác như thế này mỗi khi mẹ đi công tác. KHông ngờ nó xảy ra thật...Làm thế nào nếu  như... Không thể nghĩ tiếp được, Tố Phương lại nấc lên. Ông hiệu trưởng xoa nhẹ mái đầu của cháu. Đau  lòng thương xót, nhưng biết mình bất lực. Tình yêu của ông không thể bù đắp nổi nỗi trống trải  trong lòng đứa cháu tội nghiệp. Nghiệp chướng thay! Mẹ đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình nguy kịch đã qua. Tố Phương gặp bố  9 đang lo lắng đứng nói chuyện với một sỹ quan cảnh sát. Thấy cô, ông lại gần, ôm vào lòng, an ủi : _ Mẹ không sao đâu con! Con đừng lo lắng quá như thế... _ Bao giờ thì mẹ tỉnh hả bố? _ Mẹ cháu sẽ tỉnh sớm thôi ! _ Chú cảnh sát xoa đầu cô_ Còn bao nhiêu người đang lo lắng cho  Trung tá nữa cơ mà... Tố Phương khẽ cúi đầu. Công việc của mẹ quá nguy hiểm, nhưng mẹ không từ bỏ được, mẹ đã quá  đam mê. Nỗi đau mê thứ hai sau nõi đam mê cao nhất không được đến đáp... Mẹ lấy nó để che  giấu con người mình. Làm một người đàn bà cứng rắn, còn hơn là một người phụ nữ yếu đuối, sống  tầm gửi vào người không bao giờ yêu mình... Phương chỉ hiểu điều đó khi bước vào tuổi 16, tình cờ  đọc được một trang nhật ký của mẹ. Từ bỏ sự nguy hiểm này chỉ có thể khi mẹ không còn thở được  nữa... Tố Phương âm thầm thương mẹ, âm thầm gửi những lời cầu bình an theo bước chân mẹ mỗi  khi mẹ đi xa... Giá mà bố hiểu được tấm lòng mẹ... Tố Phương nhìn theo bóng bố đi ra khỏi bệnh viện. Bố chỉ ở đó theo bổn phận, và cô chấp nhận  điều này không một chút ngạc nhiên. Vì lẽ này mà mẹ yêu bố, yêu đến mức không thể tìm được  tình yêu thứ hai sau khi mất bố... Cô đi vào phòng bệnh, nhìn mẹ thiêm thiếp trên giường, xung  quanh bao bọc bời một màu trắng thê lương... May mà mẹ còn ở đây..."Mẹ đừng bao giờ đầu hàng  vì còn có con ở bên cạnh !". Tố Phương thì thầm. Cô nhớ đến hôm chuyển từ nhà mẹ về nhà bố,  mặc cho mẹ nhìn theo lo lắng và đau buồn, cô vẫn bước đi với một tâm nguyện sắt đá. Đã 5 năm  rồi, cô đã lớn, và có thể trở thành một cầu nối vững chắc cho bố mẹ.... Ngôi nhà sẽ lại có ba người  cùng vui vẻ bên bàn ăn... Chẳng phải là mơ ước của mẹ sao? Trên đường trở về nhà vào trưa hôm đó, Phương gặp một trục trặc lớn. Số cô quả là không may  mắn khi gặp một lũ du côn bên quán nước lề đường. Lẽ ra thì cũng không đến nỗi nếu như Phương  bỏ qua những gì lọt vào tai mình. Chúng cười cợt bàn bạc về vụ... giao tranh giữa cảnh sát và nhóm  tội phạm buôn ma túy vừa mới xảy ra. Vừa buông lời tục tĩu về những người cảnh sát, vừa cợt nhả  với những người qua đường, chúng lấy làm sung sướng vì làm mấy cô bé đi qua sợ sệt. Tố Phương  không thể kìm nén được lửa giận trong lòng. Lẳng lặng đi theo bọn chúng, và khi chúng rẽ vào con  hẻm nhỏ thì cô lên tiếng lạnh lùng : _ Chúng mày dừng lại đi, tao có chuyện muốn nói ! Cả bọn gồn bốn tên, dừng lại, và quay hẳn đầu lại khi thấy Phương. Chúng cười phá lên, ngạc  nhiên lẫn thú vị. Một thằng bước lên, vừa tiến lại gần Phương , vừa nói : _ Cô em xinh đẹp ! Có chuyện gì cần tới bon anh sao? Một mình anh là đủ rồi mà ! Cả lũ lại cười. Và khi thằng kia tiến lại thật gần mình, Tố Phương rút tay từ túi quần ra, vung mạnh  tay lên , thằng kia tự nhiên lăn ra ngã khiến đồng bọn được phen hoảng hồn. Tố Phương nghiến  răng : _ Tao không cho phép chúng mày nói như thế về những chiến sỹ công an. Chỉ vì chúng mày mà  người ta không thể sống yên bình được. SAo không chết hết đi? TỐ Phương vung tay lền nữa, và hắn lại ngã sấp xuống như vừa bị một thế lực siêu nhiên trừng trị  vậy. Mấy thằng còn lại lao về phía Tố Phương như bị cơn kích động chi phối. Tố Phương tung chân  đá vào háng một tên khiến hắn rú lên, lăn lộn trên đất vì đau. Tên khác có vẻ thông minh hơn, vừa  lé những cú đá của Phương, vừa tìm cách sáp vào cô. Phương định dùng ngón dây cước của mình  để làm hắn ngã ,nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị một tên đá trúng lưng... Loạng choạng suýt ngã, Tố  Phương lui lại một bước phòng thủ... _ Nhóc con cũng khá quá nhỉ? Ba thằng từ từ tiến lại, rồi chúng rẽ ra làm ba hướng, bao vây Phượng Tố Phương tung chân đá.  Trúng một đứa... Đấm thêm một quả nhưng bị hụt... và cô bị một cú đá chí mạng vào bụng... khi  không kịp phòng thủ. Ngã sóng xoài xuống đất, bụng quặn lại vì đau, Tố Phương cố vùng dậy  10 nhưng đã bị một tên khóa tay lại. Định đá hậu vào thằng đó, nhưng một tên đã dự đoán trước được,  nó đấm thêm một cú nữa vào mặt cô. Máu trào ra khoé miệng, mằn mặn... _ Giữ nó chăt vào ! _ HẮn ra lệnh _ Cần cho nó một bài học mới được ! NHìn cũng ngon ra phết  đấy!... NÓi rồi hắn nhìn xung quanh. Giữa trưa, đường vắng không một bóng người, cả bọn cười âm lên  đắc chí. _ Đai ca... " dùng " trước đi... Nhưng nhớ nhanh lên ... còn tụi em ! _ Yên tâm ! Phương ném cái nhìn căm thù về phía tên đại ca. Cô bị một tên bịt miệng, một tên khóa chặt tay...  Không thể làm gì được cả ! AI có thể cứu cô đây? Hiện lên trong đầu Tố Phương là một thứ ý nghĩ  cam chịu... Cô ghét ý nghĩ này nhưng chẳng còn gì trong đầu cô nữa cả.... Tên đại ca khoái trá cười, bàn tay thô ráp của hắn toan đưa lên... nhưng hắn đã rụt tay về, kêu như  bị bỏng : _ Cái gì vậy hả? Hắn nhìn xuống tay... Bàn tay bị một viên đá nhỏ găm vào, đỏ rực lện Cả bọn hướng ánh mắt nhìn  ra. Bên ngoài con hẻm, hình ảnh một người con trai đứng cạnh chiếc xe đạp hòa lẫn với ánh nắng  buổi trưa... đẹp một cách kinh ngạc. Tố Phương đờ người vì ngạc nhiên. _ Thả cậu ấy ra đi ! _ Hừm... ranh con... mày ăn gan hùm chắc? ___________________________________ Rời khỏi xe, người con trai ấy tiến lại gần, gương mặt thản nhiên như thể mọi chuyện đang diễn ra  không có gì nghiêm trọng cả. Tố Phương khẽ lắc đầu như ra hiệu. Cô không muốn cậu bị liên lụy,  dù gì thì cũng là bạn bè và... chính cô cũng đã gây họa cho cậu một lần rồi đấy thôi! Tên đại ca rút viên đá ra, cười nhạt khi vết thương rỉ máu. Hắn nhìn Nhật DUy như đo lường rồi bất  ngờ tung một cú đá mạnh và nhanh. Nhật Duy lé nhẹ nhàng, cậu xoay người, vung một nắm đấm  vào ngay tên đang giữ tay Phương. Hắn bị bất ngờ thật, buông tay ôm mặt. Tố Phương đợi thế, đá  ngay vào bụng tên còn lại. Cả bọn xông vào vừa đánh vừa chửi tục. Tố Phương gần như đuối sức  khi hạ gục được một tên... và vì thế, một mình Nhật Duy phải cáng đáng hết... ba tên còn lại. Nhìn  cậu vừa tấn công, vừa phòng bị... nhanh đến nỗi chóng mặt, Phương chợt thấy mình may mắn...  Nếu không có cậu ấy thì.... Tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên đúng lúc Nhật Duy cảm thấy đuối sức. Bọn du côn hơi hoảng,  và ngay lập tức tên đại ca bị một cú đá mạnh của Nhật Duy vào bụng. Hắn chệnh choạng ngã, khi  dậy được cũng là lúc cảnh sát ập vào. Tống tên cuối cùng vào xe, chú cảnh sát mỉm cười chào hai đứa, rồi cũng lên xe. Con hẻm yên tình  trở lại. Tố Phương ngồi bệt xuống đường, thở mệt nhọc. Nhật Duy nhìn cô chăm chăm, rồi yên lặng  quay đi. _ Đưa cánh tay đây nào... Nhật Duy nhìn xuống tay mình... máu thấm qua chiếc áo trắng...đỏ thẫm một vùng. Cậu không  thấy đau nên ngạc nhiên không biết bị thương từ lúc nào. _ Tớ xin lỗi ! _ Tố Phương nói nhè nhẹ , cô rút một chiếc mùi xoa trong túi ra, luồn khéo léo qua  cánh tay bị thương của Nhật Duy _ Về nhà cậu phải xem xét lại cẩn thận nha... Không biết vết  thương có bị sao không nữa ! _ Đừng lo! _ Nhật DUy mỉm cười _ Cùng là dân nhà võ mà không biết sao? Bị thương là chuyện  bình thường thôi mà. Buộc nhẹ hai đầu khăn, Tố Phương ngước nhìn Nhật Duy, không thấy cậu nhăn mặt nên yên tâm  hơn. Cô nhìn lại con hẻm, vẫn vắng lặng như nó vốn có. Vậy sao Nhật Duy xuất hiện đúng lúc? 11 _ Tình cờ đi qua thôi ! _ Nhật Duy nói như thể hiểu được cô nghĩ gì _ Tớ thấy cậu ở quán cóc, vẻ  mặt cậu lúc đó đáng sợ lắm. Tớ biết chắc có chuyện rồi, nên đi theo cho chắc ăn... _ Thế sao cậu không cứu tớ ngay lúc đầu? Nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngạc nhiên của Phương, Nhật Duy cười nhẹ : _ Bởi vì cậu không bao giờ biết sợ, cũng chẳng biết nghe lời ai... Một bài học cũng có khi không  đủ... _ Đồ ác man! _Tố Phương kêu lên, cô gục mặt vào cánh tay Duy, tự nhiên òa lên khóc _ Có biết tớ  sợ đến thế nào không hả? Cậu đáng ghét lắm.... Nhật Duy bối rối. Không ngờ Tố Phương lại khóc... Không bao giờ cậu muốn làm tổn thương ai  cả ,,, đặc biệt là Tố Phương... Vụng về vuốt nhẹ tóc bạn, Nhật Duy thì thầm như một kẻ đang mắc  lỗi lắm : _ Tớ xin lỗi.... Không bao giờ có chuyện xảy ra như thế nữa đâu. Tố Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười qua làn nước mắt. Hình ảnh đó đẹp đến nỗi làm trái tim Nhật  Duy run nhẹ...Chuyện gì kỳ lạ thể nhỉ? Gạt nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên má, Tố Phương đứng dậy. Nhật DUy cũng đứng lên,  tay cầm luôn chiếc túi sách của Phương. Lại gần chiếc xe của Duy, Phương ngạc nhiên : _ Xe mới à? _ Không hẳn ! _ Duy mỉm cười _ Cái xe kia là của thằng bạn, tội nghiệp, nó khóc quá trời đấy ! Phương biết Nhật Duy nhắc đến vụ tông xe, nhưng cô chỉ cười: _ Ừm... Cậu đưa tớ về nhé? _ Nhưng đi ăn trước đã, ok? _ Ok. Thấy Phương cười vui, Nhật Duy cũng vui lây. Cậu chở Phương dưới cái nắng vàng mùa thu dịu  dàng, dười hàng hoa sữa xanh nhàn nhạt. Tiếng Tố phương đều đều vang lên từ phía sau... Tất cả  dịu dàng, tinh khiết đến nỗi Nhật Duy không muốn thở mạnh. Quả thật cậu sợ tan vỡ những cảm  xúc mới mẻ này... Xe dừng lại ở cuối con đường, nơi có một cửa hàng ăn nho nhỏ được sơn màu hồng nhẹ nhàng. Tố  Phương thích không khí quán ngay lập tức khi bước vào. Trong quán rất ít khách. Họ ăn nhỏ nhẹ  trong tiếng đàn ghi ta độc tốc nhẹ nhàng. Tố Phương bất giác nhón nhẹ chân vào một bàn sát cửa  sổ, nơi có một chiếc rèm trắng vả vài cành hoa ti gôn rủ xuống tự nhiên. Nhật Duy lại quầy hàng,  cười tươi với người đàn ông đã đứng sẵn ở đó. _ Cậu Nhật Duy ! Hôm nay lại không ăn cơm nhà à? Như thường lệ hả? Nhật Duy lắc đầu ; _ Không ạ ,Cháu đi cùng bạn _ Vừa nói cậu vừa nghiêng người để ông chủ nhìn thấy. Ông ta cười đầy ẩn ý. Nhật Duy làm lơ, nói tiếp : ­ Bác cho hai suất đặc biệt nhé? _ Được thôi ! Chà, bất ngờ quá cậu Nhật Duy... Nhật Duy phì cười, rời khỏi quầy hàng. Tố Phương đang ngắm nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mắt  cô mơ màng như thể đang chìm vào một cõi mộng riêng tư. Không muốn phá vỡ không khí ấy,  Nhật Duy nhẹ nhàng kéo ghế, nhưng Phương đã quay vào, mỉm cười : _ Tớ đang nghĩ đến mẹ ! _ Mẹ cậu bị thương phải không? _ Ừm... May mà không sao! _ Nhìn cậu buồn... thật sự tớ không đành ! _ Nhật Duy dịu dàng nhìn vào mắt Phương _ Cậu hợp  với niềm vui hơn là nỗi buồn đó ! Hơi cười, Tố Phương nhớ về thời gian trước. Đúng là chỉ có niềm vui.... 12 _ Cách đây 5 năm, bố mẹ ly dị, một cú đánh hoàn toàn vào trái tim tớ. Niềm vui tuổi thơ cũng chấm  dứt theo. Không muốn mẹ buồn, tớ tự tạo ra niềm vui bằng cách quậy phá, ngang bướng, bất cần...  Có thể không con gái lắm, nhưng còn đỡ hơn... Bác chủ quán mang đồ ăn ra, mỉm cười khi nhìn Tố Phương. _ Cháu xinh thật đấy ! _ Cảm ơn bác !_ Phương nói thật lòng. _ Những món này... mong cháu thích. _ Sao bác lại ưu đãi cháu quá vậy? _ Vì cháu làm cho cậu Nhật Duy vui ! Ông nói nhẹ nhàng rồi đi ra, không quên nháy mắt một cái với Nhật Duy. Cậu hơi đỏ mặt, nhún  vai : _ Bác ấy trước kia là đầu bếp nhà tớ. Nhưng bây giờ thì đã có một cơ ngơi riêng, bác ấy nấu ăn  ngon lắm đấy... Cậu ăn xem ! Nhìn những món ăn bày trên bàn, Phương nghe đói bụng. Cô không khách sáo , cầm thìa lên ngay.  Nhật Duy mỉm cười. Đúng là cậu đang rất vui. Từ khi biết suy nghĩ đến giờ, chưa lúc nào cậu thấy  mình vui thật sự. Mọi cái đều gượng gạo, chừng mực đến cứng nhắc. Không ai như Tố Phương, tự  nhiên khóc, tự nhiên cười, tự nhiên thể hiện quan điểm của mình như thể không muốn thua thiệt ai.  Sống một cách nồng nhiệt như thế, Nhật Duy chưa từng thấy bao giờ. Cậu gần như bị cuốn hút,  không thể rời mắt khỏi Tố Phương..." Chắc hẳn đã có chuyện xảy ra đối với mình rồi !" Nhật Duy  thầm nghĩ... _ Mấy ngày qua bố toàn bắt tớ ăn nào là cơm khê, cơm nhão, nào là thịt kho mặn, cá cũng mặn  nốt... Tớ thì ghét mặn , chua , đắng... Bây giờ thì thấy những cái này như là... của ngon vật là vây ! _ Thế thì ăn đi , nhiều vào ! _ Cậu không chê con gái ăn nhiều chứ? _ Tố Phương hỏi như trêu chọc _ Nhìn cậu chắc nghiêm  túc lắm. _ Không liên quan gì đến chuyện con gái ăn nhiều hay ít cả _ Nhật Duy hơi lắc đầu. Cầm ngay một chiếc đùi gà vàng giòn, Tố Phương gặm một miếng to. Cô cười rồi nuốt mạnh.  KHông cầu kỳ, cô tạo cho người đối diện cảm giác vui vẻ, không phải phòng bị. Một người như Tố  Phương sẽ chẳng làm ai đau làm ai tổn thương bao giờ... Rời khỏi cửa hàng, Tố Phương vươn vai và thở khì một tiếng. Cô nhìn lom lom vào gương mặt Nhật  Duy, rồi nhìn xuống cánh tay vẫn còn đang buộc chiếc khăn tay nhỏ. Nhật Duy thản nhiên nhìn lại  và chờ đợi Tố Phương lên tiếng. _ Cậu không sao thật chứ? _ Ừ. _ Vậy thì tốt rồi... Cậu đưa tớ về bệnh viện được không? Hơi cười, Nhật Duy ngồi hẳn lên xe. Cậu nheo mắt và kêu lên như than : _ Số tôi coi như... khổ rồi... Đề nghị vậy thì đá cũng phải chịu nữa là... Leo lên xe, Tố Phương cười giòn đắc ý. Cô không ngờ mình có thể chơi nhanh với Nhật Duy như  thế. Bạn bè cô không phải là mẫu người nghiêm túc như Duy. Nhưng cậu lại mang tới cảm giác  bình yên đến lạ kỳ... Giống như một người anh, cũng giống như một người bạn... và giống như một  điều gì đó khác nữa... không định hình nổi...Đợi khi nào mẹ tỉnh, cô sẽ nói với mẹ về cảm giác  này... cảm giác muốn đi chơi mãi với một người con trai quen biết chưa đầy một tuần. Chẳng biết  có ai như thế không nhỉ? Sáng hôm sau, Tố Phương lại đến muộn và như thường lệ, lớp lại mất điểm thi đua. Phương Doanh  13 quay sang Nhật Duy, mặt đỏ gay gắt vì... phấn kích : _ Cậu xem thế nào... trong ba ngày bị trừ ba điểm... Còn ra thể thống gì nữa? _ Mới đầu năm, cũng nên thông cảm chứ? _ Cậu còn bênh nữa à? Nhật Duy nhún vai : _ Tớ không bênh. Nhưng thiết nghĩ rằng bên cạnh quy tắc thì cũng có ngoại lệ. Mà muốn chỉnh đốn  một con người không phải dễ đâu, nhất là đối với một người như Tố Phương... Phương Doanh liếc Nhật Duy một cái sắc lẻm, rồi cô nguẩy đầu quay sang Xuân Thi. Cô nàng mơn  trớn bạn ngay lập tức : _ Cậu là lớp phó học tập mà. Nó nghịch như vậy chắc bài tập cũng chưa hoàn thành đâu. Cậu cứ  kiểm tra và đánh điểm nó về việc đó. _ Ờ nhỉ? _ Phương Doanh sáng mắt _ Nhiều lúc cậu cũng thông minh đấy. Xuân Thi liếc mắt, nhưng rồi cũng mỉm cười bỏ qua. Cô thân vơi Phương Doanh từ bé, hiểu Phương  Doanh như hiểu chính mình và sẵn sàng bỏ qua những lời nói đáng lẽ nên giận của Phương  Doanh.Hơn nữa cô cũng đang... khoái vì nghĩ được kế hạ Tố Phương... Nghĩ đến con bé ấy là bực  mình lên rồi... Vừa lúc đó Tố Phương lò dò vào lớp với khuôn mặt vui như mở hội. Cô vẫy tay ; _ Chào cả lớp ! _ Vui vì lớp được vinh hạnh trừ 1 điểm đây mà ! _ Phương Doanh mỉa mai ngay. Tố Phương cười trả lại. Tự nhiên hôm nay cô thấy Phương Doanh cau có cũng có cái hay hay. Có  lẽ sống để ganh tỵ là lẽ sống của nó, là bạn thì nên tôn trọng ! Nghĩ vậy nên Tố Phương bỏ qua tất  cả sự xích mích mấy ngày qua, cô bước vào chỗ ngồi, ngắm nhìn Nhật Duy không giấu diếm. Nhật  Duy cười ; _ Mẹ cậu chắc đã tỉnh? _ Ừ. Tối qua mình ở bên mẹ, sáng nay mới về nhà... Đến muộn có tý xíu thôi mà. Từ mai không thế  nữa đâu. _ Đừng hứa! _ Nhật Duy kêu lên _ Để lời hứa bay mất là người không tốt đâu Phương... Tố Phương lại gật đầu. Nói chung hôm nay cô dễ tính, cô sẵn sàng bỏ qua tất cả kể cả những lời  dạy dỗ kiểu như thế...Phương Doanh thì bĩu môi, lẩm bẩm vài câu, rồi ngồi ngay ngắn lại khi nghe  thấy tiếng trống báo vào tiết. Thầy giáo dạy Anh văn bước vào, hoàn toan mang một phong cách mới, làm cả lớp choáng gần  hết. Phong cách trẻ trung đên bất ngờ cùng với nụ cười... quyến rũ làm... những trái tim nhỏ bé của  các cô bé 16 ngân lên.Nhưng ngay lập tức, phong cách ấy bị... sụp đổ khi thấy lao tới chỗ Tố  Phương, reo lên mừng rỡ như đứa trẻ nhận được quà... _ Tố Phương, cuối cùng thì anh cũng được làm thầy của em... Tuyệt không chứ? Tố Phương thở hắt ra : _ Vâng, chúc mừng anh... Nhưng phong cách này thì dạy dỗ ai? Thầy giáo giật mình, nhìn cả lớp. Hầu hết đều đang tròn mắt ngạc nhiên. Thầy giáo trẻ hắng  giọng : _ À... chào các em. Tôi là giáo viên anh văn mới ,tên là Bình. Cứ gọi thầy Bình cho trẻ... Cả lớp cười. Đúng là trẻ thật ! Phong cach quyến rũ chết người bị đẩy lùi đi một cách không thương  tiếc. Nhưng được cái thầy nói tiếng anh hay như đang hát... Cách giảng cũng cuốn hút và sôi động.  Và vì thế, một số cô bé lại quay trở lại với ý nghĩ ban đầu là lấy thầy làm thần tượng...thì cũng tạm  được... Tiết văn thì hoàn toàn ngược lại, chán ngắt đúng như Tố Phương nghĩ về môn văn. Cô giáo dạy  14 văn ngoài ba mươi, xinh đẹp và hiền dịu. Cách cô truyền đạt kiến thức cũng rất nhẹ nhàng. Tố  Phương buồn ngủ đến ríu cả mắt, cô gục xuống bàn và ngay lập tức là tiếng hỏi thăm của cô giáo : _ Tố Phương? _ Dạ ! _ Tố Phương uể oải ngồi dậy, đầu nghẹo sang một bên. Cô giáo có vẻ như đang giận, đôi mắt cô buồn thăm thẳm. Tố Phương hơi ngạc nhiên, tự hỏi mình  có làm điều gì khiến đôi mắt ấy như đang có nước? Mà có lẽ cô nhạy cảm quá chăng? _ Này... _ Gì? _ Nhật Duy hơi nghiêng sang. _ Hình như tớ làm cô ấy buồn... Chỉ có hơi buồn ngủ thôi mà... Đầy đứa ngủ gục có sao đâu? Nhật Duy chép miệng: _ Cũng không biết, nhưng cậu nên tập trung vào. Tố Phương phẩy tay : _ Văn chán chết... Nhật Duy thôi không bình luận nữa, cậu quay lên, bắt gặp cái nhìn của cô giáo. Cô đang nhìn Tố  Phương và bối rối khi gặp ánh mắt dò hỏi của Nhật Duy. Có gì đó... chắc chắn là có thì cô mới biết  tên và quan tâm đến Tố Phương đến vậy... Không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra với Tố Phương  đây? Cậu lo lắng nhìn sang, Tố Phương đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ... Hình như cô cũng biết cô  giáo văn để ý đến mình, nhưng lờ đi... Sau hai tháng, lớp 10 toán bị cuối sổ liên tiếp hai lần, tên Tố Phương vang danh khắp trường vì tật  đi muộn và ham hố đánh lộn. Nhật Duy dĩ nhiên không thể thờ ơ hơn được. Cậu góp ý nhẹ nhàng : _ Cậu không tự dậy được thì hãy dùng đồng hồ báo thức ! _ Không thích, kêu to nhức đầu lắm. _ Nhưng không thể muộn mãi được. Tớ thì không sao nhưng bao nhiêu người cố gắng như thế  mà... Tố Phương nhún vai : _ Không liên quan gì tớ ! _ Hãy sửa đi ! _ Nhật Duy gằn từng tiếng một _ Tính ích kỷ của cậu đấy, nếu cứ như thế này thì  không bao giờ lớn được đâu... _ Mặc xác tớ ! ­ Tố Phương cũng gắt lên _ Cậu không phải là bố của của tớ nghe chưa... _ Nếu có con gái như cậu thì thật bất hạnh cho tớ đấy... Gần như không còn gì để nói nữa... Tố Phương căm phẫn, nguẩy đầu đi chỗ khác. Một bầu không  khí lạnh bao trùm giữa hai người.Phương Doanh và Xuân Thi thì khoái trí ra mặt. Đã hai tháng qua,  Nhật Duy quá ưu ái nó, bây giờ thì thế... ai mà không hả dạ cho được. Không biết ra sao nữa, có  kịch hay để xem rồi ! Tố Phương chỉ đợi có tiếng trống ra về là vắt chân lên cổ chạy. Cô bước ra ngoài cố ý vung chiếc  túi sách của mình vào Nhật Duy khiến cậu suýt ngã nhào xuống sàn nhà. Phương Doanh bĩu môi : _ Thật chẳng ra làm sao cả ! Tố Phương lừ mắt nhìn lại, rồi như đã làm Phương Doanh sợ hãi co mình lại, cô quay người chạy  nhanh ra cửa. Nhìn thấy Bảo Quốc, khuôn mặt nặng như chì của cô tươi rói lên. Bảo Quốc cũng  hớn hở ; _ Nè, bòn thằng Cương hẹn chúng ta hai giờ chiều nay đến quán bi a để đấu lại đấy.Chúng nó bảo  là đã sáng chế ra được cách đánh mới... Tố Phương khinh khỉnh : _ Lũ chúng nó tìm ra được mánh chơi mới thì có. Chiều nay nhé? Thế QUốc Bảo có đi không? _ Không... Nó phải đi họp. Làm lớp trưởng khổ thế đấy ! 15 _ Hứ... nhưng nó không oai như... ai đó ! Nhật Duy vừa bước ra cửa và nhận được ngay cái liếc xéo của Phương. Loáng thoáng nghe được  chuyện hẹn hò của cô, Duy hơn băn khoăn nhưng ngay sau đó gạt phắt đi vì bực mình. Thảo nào  chiều này cũng bị bí thư chi đoàn khiển trách... Chưa bao giờ cậu rơi vào tình thế này cả... chỉ tại  cái tính vô tổ chức của Tố Phương... Lẽ ra không được nhân nhượng như thế suốt hai tháng qua ! ==================================================  Quả như Nhật Duy suy nghĩ, buổi chiều tại cuộc họp của cán bộ lớp, anh bí thư đã khiển trách Nhật  DUy nặng nề trước bao nhiêu lớp trưởng khác. Nào là quản lý lớp kém để lớp luôn ở hạng bét, nào  là chỉ một thành viên trong lớp mà không... trị nổi. Rất nhiều đến nỗi Nhật Duy không kịp nghe, đầu  óc lơ mơ hẳn đi... Sau khi uống một ngụm nước lấy giọng, anh ta nói tiếp : _ Có phải cái cô Tố Phương gây náo loạn đó không? Cậu cứ thẳng tay trừng trị không phải nể nang  gì... Chẳng lẽ bố làm hiệu phó mà con có thể quậy tung thế sao? Mỹ Phương uất ức bênh bạn : _ Nhưng Tố Phương đâu có nhờ tiếng bố mà thầy nói thế? _ Đúng đó, em thấy Tố Phương tuy nghịch nhưng rất tốt... Luôn bênh các bạn bị bắt nạt trong  trường _ QUốc Bảo lên tiếng. Anh bí thư nhíu mày : _ Các cô các cậu còn bênh cho cô ta được à? Loại học sinh ấy mà hiệu trưởng không đuổi học là  may mắn lắm rồi... Nhật Duy toan phản đối thì có tiếng hắng giọng ngoài cửa ; _ Ai nhắc gì tôi đó? Cả phòng họp quay ra, thầy hiệu trưởng lững thững đi vào, mọi người đứng dậy chào còn anh bí thư  thì nịnh nọt : _ Ý của em là thầy sẽ phạt Tố Phương nếu thầy muốn... Thầy hiệu trưởng cười nhẹ : _ Anh mới về nên không biết... chứ hiệu phó là em trai ruột tôi và Tố Phương là cháu tôi... Đâu đó vang lên tiếng cười khẽ khi thấy mặt anh bí thư đỏ rực lên vì ngượng và vì xấu hổ. Nhật Duy  ngó nhìn nơi khác, lặng thinh nhưng trên môi điểm một nụ cười. _ Tôi thấy cuộc họp này cũng khá lâu rồi mà chỉ nghe thấy tiếng anh nói, bèn xuống xem sao. Quả  thực Tố Phương đã làm liên lụy đến Nhật Duy... Thầy thay Tố Phương xin lỗi em... Nhật Duy đứng dậy, xua tay : _ Thưa thầy, lỗi cũng tại em mà. Em đã dung túng cho tính tự do của Tố Phương đi quá trớn... _ Tố Phương là thế mà !_ Thầy mỉm cười, nhìn Nhật Duy trìu mến _ Tố cũng có nghĩa là đẹp mà  cũng có nghĩa là bão tố phong ba. Ngay cả thầy con fkhoong bảo được nó nữa là... Nhật Duy, Mỹ  Phương, thầy biết hai em là bạn thân của Tố Phương, hãy bỏ qua những tật xấu của nó nhé... giúp  nó vượt qua được rào cản tâm lý mà nó đang phải chịu...Được không? Nhật Duy và Mỹ Phương cùng gật đầu. Thầy có vẻ hài lòng, hơi phẩy tay : _ Tôi nghĩ... cuộc họp đến đây tạm dừng là được rồi ! Thế là cuộc họp kết thúc, mọi người lục đục ra về.Nhật Duy , Mỹ Phương và QUốc BẢo tụm lại với  nhau ở quán nước... để tìm giải pháp giúp Tố Phương bớt ngang ngạnh.Nhưng chưa ngồi ấm chỗ  thì Bảo QUốc chạy xộc vào, nói hổn hển ; _ Trời ơi... Mau lên đi, Tố Phương đã gây chuyện lớn rồi ! Cả bọn đứng lên, hốt hoảng : ­ Chuyện gì?  _ Cậu ấy đánh nhau với tui thằng Cường ở quan bi a... Không để Bảo Quốc nói hết câu, Nhật Duy đứng lên và lao ra khỏi quán. Cả ba đứa cũng tất tả lao  16 theo... Sau một trận... quần nhau đã đời, cả lũ rút lui trong danh dự, nghĩa là vét sạch túi tiền để đền bù  thiệt hại cho chủ quán và ra khỏi quán với vài vết tích...anh hùng. Tụi thằng Cương thì không đi  đứng đoàng hoàng như vậy... vài đứa dìu thằng đại ca chạy trối chết khỏi quán , vừa chạy vừa thề  không bao giờ chơi bi a với con gái nữa... Tố Phương theo cả bọn về nhà Mỹ Phương. Vừa đi vừa ấm ức vì bị lừa tiền... Cô cay cú đến mức  nói rả rích trên suốt đoạn đường đi... Mỹ Phương lắc đầu.Bị thương như vậy mà vẫn không chừa...  cái tính ấy, đố mà lớn được ! Nhà Mỹ Phương đẹp lộng lẫy trên con phố nhỏ, thưa thớt xe cộ. Bảo Quốc suýt xoa khen như thể  chưa được nhìn thấy cái gì đẹp như thế ! Cậu quêbn cả đau, đi lùng xục khắp nhà đề ngắm nghía...  và học tập kinh nghiệm cho sau này.Mỹ Phương tất tả tìm hộp cứu thương. Vết thương của Quốc  Bảo là nặng nhất vì bị chiếc ghế có đinh nhọn đập vào tay , sau đó là Nhật Duy bị rách một đường  ở chân, Bảo Quốc bên má phải, Tố Phương bị trầy da ở trán. Mỹ Phương băng bó cho Quốc Bảo  xong rồi đến Nhật Duy. Tố Phương nhẹ nên đảm nhiệm việc băng bó cho Bảo Quốc, cậu ta la oai  oái vì bị Tố Phương làm mạnh vào chỗ đau. Tố Phương bực mình kêu lên : _ Mặc xác cậu! Chờ Mỹ Phương băng cho ấy ! _ Còn hơn bị cậu tra tấn ! Tố Phương bỏ xuống bếp lùng thức ăn. Vết trầy trên trán làm cô bị rát và đau. Cô dùng tay dí vào  vết thương, rồi kêu lên: _ Oái ! Đau quá đi mất! _ Phải dùng cái này mới hết đau này ! Tố Phương quay lại, bắt gặp nụ cười hiền của Nhật Duy, trên tay cậu là chiếc khăn giấy và hộp cứu  thương. Tố Phương hơi hếch mặt lên : _ Tớ không cần ! Bỏ qua cơn giận dỗi đó, Nhật Duy đứng trước mặt Tố Phương, dịu dàng nhìn chăm bẵm vào vết  thương: _ Để tớ băng lại cho không nhiễm trùng ! ố Phương xoay người đi. Đặt hộp cứu thương xuống bàn, cậu xoay người cô lại, ân cần : _ Cậu vẫn giận tớ à? _ Không. _ Vậy sao không nhìn tớ? _ Không thích nhìn kẻ xấu xí. Giấu nụ cười trên môi, Nhật Duy mạnh bạo nắm lấy hay bàn tay đang để hờ trên chân Tố Phương,  cậu bóp nhè nhẹ : _ Không thích nhìn thì thôi, nhưng đừng lảng tránh tớ... Tớ thích nói chuyện với cậu lắm đấy... Bây  giờ để tớ lau sạch vết thương cho nhé? Nhẹ thôi, không đau đâu. Tố Phương định phản đối nhưng lại thôi. Cô biết mình chẳng có thể từ chối được cái gì trước đôi  mắt sâu thăm thẳm của Nhật Duy... Nhật Duy mỉm cười, cậu lau nhẹ vết thương , rồi xoa một chút thuốc mỡ lên chỗ đau một cách từ  tốn, vừa làm vừa thổi nhẹ như sợ làm Tố Phương đau. Băng xong vết thương một cách ngay ngắn,  Nhật Duy hơi lùi lại, ngắm nghía công trình của mình một cách tự hào... _ Cậu thấy thế nào? _ Chẳng thế nào cả !_ Tố Phương cau có. Nhật Duy cúi xuống thật thấp, hỏi nhỏ : _ Vẫn còn giận? 17 _ Cậu là người biết cách mỉa mai người khác đấy... Nhật Duy kéo một chiếc ghế lại gần Tố Phương, cậu năn nỉ ; _ Tha lỗi cho tớ... được không? Tố Phương nhíu mày : _ Sao cậu lại ngồi đây? _ Tớ sẽ ngồi đây nếu như cậu không tha lỗi cho tớ ! Tố Phương cáu tiết, đá mạnh vào chân của Duy, không may vào đúng chỗ bị thương. Cậu kêu lên  thảng thốt : ­ Ối ! Cậu làm đau chân tớ ! Tố Phương hốt hoảng cúi xuống : _ Xin lỗi ! Cậu đau lắm hả... Nếu nó lại chảy máu... tớ sẽ đi tìm Mỹ Phương... Tố Phương rời ghế, định chạy đi thì bị Nhật Duy kéo tay lại, cậu mỉm cười : _ KHông sao ! Tớ sẽ khỏi đau nếu như cậu tha thứ cho tớ... Gỡ tay Nhật Duy ra, Tố Phương gật nhẹ đầu : _ Được rồi... nhưng lần sau đừng mắng tớ nghe chưa... Ai cũng được nhưng cậu thì không... Lần  sau tớ sẽ tớ sớm hơn. _ Cậu mà đến sớm thì đâu còn là Tố Phương ! Tố Phương chỉ cười. Cô nhìn ra phía cửa, ba bạn đang vào với nụ cười trên môi. Tố Phương kêu lên  : _ Cô chủ, có gì cho chúng tớ ăn khổng _ Có ! _ Mỹ Phương nheo mắt _ Nhưng cậu bị phạt vì gây ra tai nạn này. Tố Phương phán đổi kịch liệt : _ Cả Bảo Quốc nữa chứ? _ Này... này... Bảo Quốc la lên. Cả hai lại cãi nhau chí choé. Mỹ Phương dọn ra bàn một đĩa bánh tự làm. Những  chiếc bánh vàng ươm, ngon mắt đến mức cả lũ phải xực ngay lập tức. _ Cậu làm à? _ Không... Mình làm không đẹp như thế này... Bảo Quốc khen : _ Biết làm là tốt rồi, còn hơn ối kẻ chẳng biết tý gì... Bảo Quốc ném cái nhìn thách thức về phía Tố Phương. Tố Phương im lặng... ăn, không phản ứng. _ Tố Phương à, cậu cũng nên tập làm mọi thứ đi _ Mỹ Phương dịu dàng khuyên bạn _ Ngay cả đến  rửa bát cũng làm vỡ nữa là sao? Ba thằng con trai đồng loạt kêu lên : _ Tiểu thư đến vậy sao? Tố Phương tiếp tục cho miếng bánh vào miệng, vừa nhai vừa hỏi lại: _ Thì sao? _ Thì mai sau cậu sẽ không lấy được chồng chứ sao? _ Nhật Duy điềm đạm nói _ Chẳng có ông  chồng nào thích vợ mình làm vỡ bát đĩa cả... _ Tớ cũng... cóc cần những ông chồng như thế. Tớ sẽ lấy một ông chống thích vợ đánh bóng  chuyền. Cả bọn gật gù vì biết Tố Phương chơi bóng chuyền rất giỏi.Mỹ Phương kêu lên : _ Trong ba cậu, ai là người thích có cô vợ chỉ suốt ngày chơi bóng chuyền còn... nấu cơm thì mù tịt  nào? Không có ai phản ứng, tất cả ngó lơ đi chỗ khác. Tố Phương cười : _ Làm như người ta ham lắm đấy ! Nhật Duy ngó xuống đồng hồ. Cũng khá muộn và cậu nhớ đến cái hẹn ở nhà. Cả lũ cũng đứng lên,  18 hấp tấp về vì đã quá trễ. Chia tay nhau vội vàng, mấy đưa ùa ra những con đường khác nhau. Mỹ  Phương hơi cười. Nhóm bạn lúc nào cũng ồn ào, vui vẻ đến lạ kỳ... Về đến nhà, Nhật Duy đã thấy trong sân một chiếc xe ô tô màu đen bóng láng. Một cô bé mái tóc  xoăn tự nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh đang đi đi lại lại trước hiên nhà. Nhật Duy lên tiếng : _ Thục Uyên ! Cô bé quay ra, mắt lấp lánh : _ A... anh Nhật Duy... Cô bé lao xuống, ôm chấm lấy Nhật Duy để tỏ lòng sung sướng. Nhật DUy lắp bắp : _ Ơ... bỏ anh ra... người anh đang bẩn mà ! Cô bé nũng nịu : _ Ứ đâu ! Em bắt đền anh... Sao anh không ở nhà đón em? Nhật Duy hơi cười. Cậu ngắm nhìn cô bé đang đeo người trên cổ mình, ngạc nhiên vì cô bé đã lớn  hơn rất nhiều so với vài năm trước đây. Thục Uyên là một cô bé người Trung lai Việt. Mẹ cô bé là  bạn thân mẹ cậu , nên hai đứa chơi thân với nhau từ hồi còn bé xíu.Thục Uyên năm nay học lớp 9 ,  được cưng như trứng mỏng. Lẽ ra cậu cùng cả nhà ra sân bay đón gia đình Thục Uyên nhưng sự  việc của Tố Phương làm cậu quên béng mất... Gỡ tay Thục Uyên ra khỏi cổ mình, Nhật Duy mỉm cười : _ Mình vào nhà thôi ! Thục Uyên ngắm nhìn Nhật Duy từ đầu xuống chân, ngạc nhiên : _ Mà sao anh bẩn thế nhỉ? Nhật Duy hơi lắc đầu, cậu từ từ nhấc chân lên từng bậc thang, cố không động đến vết thương.  Nhưng đến nửa chừng, cậu phải ngồi xuống, nói nhẹ : _ Chà... đau thật ! Thục Uyên tròn mắt : _ Anh đau ở đâu? _ Không sao ! _ Lắc nhẹ đầu, Nhật Duy mỉm cười _ Một vết xước nhẹ thôi mà. Thục Uyên nhìn xuống chân Nhật DUy, cô kêu len thất thanh khi thấy máu thấm đãm gấu quần bò  của Duy. _ Máu. _ Sao lại chảy nữa nhỉ? Thục Uyên gọi lớn : _ Mọi người ơi ! Mau ra đây đi, anh Duy bị thương rồi. Nhật Duy hơi lắc đầu. Mọi người ra và giúp Nhật Duy vào nhà. Mẹ cậu, vừa ngạc nhiên vừa lo  lắng : _ Sao con không giữ gìn gì hết vậy hả? Lại đánh nhau nữa ư? _ Sao? _ Thục Uyên kêu lên _ Từ hồi nào đến giờ anh có đánh nhau bao giờ đâu? Không trả lời, Nhật Duy hơi nhích người trên giường. Kỳ lạ là cái chân vẫn còn đau nhức... Chỉ một  vết thương nhỏ thôi sao lại đau đến vậy? Đang băn khoăn thì Thục Uyên bước vào với đĩa hoa quả  trên tay. Cô bé duyên dáng trong bộ váy hoa màu trắng tinh khiết. Đặt đĩa hoa quả lên bàn, Thục  Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống giường , cô nói : _ Hai bác lo cho anh lắm đấy... Bác bảo lần trước anh bị thương ở tay, lần này lại ở chân. Kẻ nào  làm anh bị thương vậy? Nhật Duy mỉm cươi, trong đầu nghĩ ngay đến Tố Phương. Nếu như nói là vì một cô gái thì chắc  Thục Uyên sẽ cười sặc lên mất. Có bao giờ cậu quan tâm đến ai đâu? _ Không ai làm cả !_ Nhật Duy nhẹ nhàng _ Có phải mẹ em về rồi không? _ Vâng, mẹ bảo tháng sau đến đón. Anh Duy phải đưa em đi chơi nhiều nghe chưa? 19 Nhật Duy gật đầu. Cậu không có anh em gì nên coi Thục Uyên như em gái. Cậu thích sự nhẹ  nhàng, đáng yêu của cô bé này... Đáng yêu đến mức người ta không thể nào từ chối được bất kể  một yêu cầu gì... Nhật Duy khẽ nhắm mắt lại , cậu nghĩ đến chuyện sẽ đưa cô đi chơi trong những  ngày tới, cũng đã lâu hai anh em không gần nhau rồi... Chắc vui vẻ lắm đây! _________________________ Riêng về phần Tố Phương, cô gặp một tình huống chẳng mấy vui vẻ gì. Vị khách đặc biệt mà bố cô  mời lại là cô giáo dạy văn xinh đẹp. Tố Phương hơi ớn vì sợ cô phàn nàn về chuyện học văn ở lớp  của cô ... nên cô tỏ ra dễ thương khi mỉm cười chào cô như thân thiết. Cả bố cô và cô giáo đều  quan tâm đến vết thương trên trán , nhưng khi cô trả lời không sao thì họ lại quay sang nói tiếp câu  chuyện của mình. Bữa cơm chán ngắt dù các món ăn khá ngon, chắc hẳn cô Nguyên đã đến sớm  để chuẩn bị... Phương còn chưa hết ngạc nhiên về khám phá mới mẻ này thì bố cô hắng giọng : _ Ăn xong... bố có chuyện muốn nói với con... _ Vâng ! _ Tố Phương uể oải trả lời. Cô lén nhìn cô giáo mà lòng ngao ngán, không biết cô Nguyên  đã " tố " những gì rồi nhỉ? Bữa cơm cuối cùng cũng xong, Tố Phương theo bố vào trong phòng khách, còn cô Nguyên thì dọn  dẹp bàn ăn và ra sau. Hai bố con ngồi đối diện nhau, Phương nhận ra vẻ căng thẳng kỳ lạ của  bố...và khi cô Nguyên đi ra, cô ngồi xuống cạnh bố, đôi mắt long lanh sáng nhưng vẫn có vẻ gì bối  rối ngượng ngập. Tố Phương kêu lên trước : _ Nếu là chuyện học văn thì con xin lỗi bố, con không thể học nỗi môn văn chán ngắt đó. Ông Minh hơi cau mày một chút, rồi nói : _ Không, bố nói chuyện khác cơ. Chắc chắn con sẽ vui lắm! Tố Phương tròn mắt, nhưng vẫn ngồi im. Bố cô nhìn sang cô Nguyên, ánh mắt nồng nàn, rồi nói  nhẹ : _ Bố và cô Nguyên sẽ kết hôn. Con sẽ có thêm một mẹ nữa... Như một nhát dao cắm phập vào tim Phương... Tan nát cả giấc mơ hạnh phúc về một ngôi nhà có  ba người... Cô thấy loang loáng đâu đó đôi mắt buồn thăm thẳm của mẹ , mẹ không khóc được...  và như thế, mẹ càng khổ biết bao... _ Phương... bố biết là con cũng khó chấp nhận, nhưng cô Nguyên rất tốt, cô sẽ lo lắng cho con... _ Con không cần ! _ Phương hất mặt lên, giọng nghẹn lại _ Cả đời này con chỉ có một mẹ thôi. Dường như đoán được phản ứng của Phương, ông Minh không hề bối rối. Ông nắm chặt tay cô  Nguyên như khuyên cô nhẫn nại. Rồi ông ôn tồn nói : _ Bố biết mẹ con luôn luôn là người mẹ tốt, yêu thương con rất mực. Nhưng mẹ con đi công tác  luôn, không thể có nhiều điều kiện để quan tâm tới con. Cô Nguyên thương con lắm, cô ấy sẽ... _ Thương con hay thương bố? _ Phương nhếch môi, đứng bật dậy _ Con không bao giờ chấp nhận  đâu... Có khi... chính cô ta là nguyên nhân khiến bố mẹ ly dị phải không? Cô cũng kiên nhẫn đấy  nhỉ? Cô Nguyên sững người, mặt tái đi. Ông Minh vụt đứng dậy, quát ầm lên : _ Con không được láo như thế... _ Nếu không có thì không việc gì phải sợ... " Bốp!"... too_sad.gif Không khí như ngạt thở sau cái tát mà vì nóng giận ông MInh đã đánh con. Tố Phương căm phẫn  nhìn cô Nguyên, cô nghiến răng kêu lên : _ Nếu cô đã như thế... Tôi sẽ đi để cô được thoải mái trong ngôi nhà này... Coi như cô đã chiến  thắng rồi đấy ! Bước nhanh về phía cầu thang, Phương bỏ lại sự bất lực của bố và đôi mắt sũng nước của cô  20
DMCA.com Protection Status Copyright by webtailieu.net