CHỤP CHÂN DUNG
(Phần 1)
1.Khái niệm về ảnh chân dung
Cũng như các ngành văn học và nghệ thuật khác, ngành nhiếp ảnh đặc biệt quan
tâm đến việc miêu tả con người, bằng ảnh, thông qua cái máy ảnh kết hợp với việc
điểu khiển ánh sáng và sử dụng hoá chất ảnh.
Nhiếp ảnh là một nghệ thuật có tác dụng qua lại rất mật thiết giữa nội dung và
hình thức, giữa tư tưởng và kỹ xảo. Trong nhiếp ảnh, ảnh chân dung là thể loại có sức
thuyết phục đặc biệt, quan trọng bậc nhất của ảnh báo chí cũng như ảnh nghệ thuật,
nên đòi rất nhiều công phu.
Nếu chụp ảnh chân dung chỉ là ghi lại hình ảnh một cách vô thưởng vô phạt, cốt
làm sao ảnh cho sáng sủa, rõ nét, kể cũng chẳng có gì là khó vì chỉ cần hướng dẫn
cách sử dụng máy và một số quy tắc sử dụng ánh sáng, đặt chỉ số ống kính, chỉ cần
dăm phút thôi là ai cũng có thể chụp được. Nhất là ngày nay, những máy hiện đại, mọi
dữ liệu đã được tính trước. Nhà nhiếp ảnh chỉ việc bấm máylà xong.
Một bức ảnh chân dung nghệ thuật vừa lột tả được cái vẻ bề ngoài của bộ mặt,
vừa biểu hiện được thế giới nội tâm (tức tâm tư tình cảm của người được chụp) là một
việc rất khó khăn, và càng khó khăn hơn nữa đối với nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam là
phải thể hiện được hình ảnh của con người theo tâm hồn và phong cách Việt Nam
đương đại.
Nghệ thuật và Kỹ thuật nếu không điêu luyện thì khi chụp không diễn tả được
mục đích, không làm nổi bật được cái chính giữa, các mảng, chi tiết, rối ren lộn xộn,
khó làm xúc động người xem, không mang đến cho người xem một tác động về tâm tư
tình cảm và ý suy nghĩ, trong đó kể cả sự cảm thông với trạng thái người cầm máy
nữa. Chụp ảnh chân dung là đi vào một trong những lĩnh vực khó nhất của nghệ thuật
miêu tả, trong đó, tài năng của người cầm máy được thử thách rất học búa, khiến nhiều
tay nghề đã từng phải “nếm” những thất bại chua cay. Đã có không ít tay nghề đeo
đẳng ống kính từ buổi thiếu thời đến độ tóc đã hoa râm mà vẫn chưa chụp được bức
chân dung nào có giá trị. Tuy nhiên, vẫn có người chỉ mới bước vào nghề với thời gian
rất ngắn đã có nhiều bức ảnh đạt đến mức độ khiến mọi người phải khao khát.
Tóm lại, trong cái thể loại nhiếp ảnh, không có phương pháp biểu hiện nào hấp
dẫn có ý nghĩa mạnh mẽ bằng phương pháp biểu hiện con người. Muốn nhận rõ sự
phong phú và nhạy bén, phát hiện ra cái đẹp điển hình của con người ngày nay, phải tự
nâng cao vốn sống, trình độ nhận thức, không chỉ ỷ lại, tự hào về kỹ thuật, mà điều
quan trọng là nhờ lòng tin và niềm say mê hứng thú, mới đạt được những hình ảnh
chân thật và nên thơ.
2.Thế nào là một bức chân dung giống ?
Tuy ảnh là một công cụ khoa học,nhưng vì khi chụp và làm ảnh còn có nhiều
nguyên nhân khác tác động vào, khiến kiểu ảnh khó thuần nhất, thậm chí còn sai lệch
khác hẳng đối tượng, nên đã nảy ra vấn để giống và không giống, nhất là trong lĩnh
vực ảnh chân dung. Những nguyên nhà là trình độ kỹ thuật của con người và chất
lượng của phương tiện sử dụng.
Tuy hai nguyên nhân kể trên có thể khắc phục được để sao chép ra những bức
ảnh y hệt nguyên hình cảnh vật hoặc con người đã xuất hiện trước ống kính, nhưng đối
với ảnh nghệ thuật, quan niệm về cái giống khác hẳn với sự rập khuôn máy móc.
Từ khi nhiếp ảnh thâm nhập cuộc sống và đã trở thành công cụ phục vụ đắc lực
cho mọi lĩnh vực trong xã hội, ảnh được hình thành ra nhiều thể loại theo mỗi yêu cầu
và tác dụng khác nhau.
Đối với các loại ảnh phục vụ cho việc nghiên cứu, ghi chép tư liệu thì cái giống
của ảnh hoàn toàn đơn giản, không được thêm bớt, sáng tạo, nhưng đối với ảnh nghệ
thuật có tác dụng cải tạo, khích lệ cuộc sống bằng cách phản ánh cho con người nhận
thấy mọi vẻ đẹp của cuộc sống, nhất là những cái hay cái đẹp của con người - chủ
nhân của sự sống - bởi vậy, người chụp ảnh nghệ thuật phải biết chọn, gạn lọc những
đường nét điển hình, đặc sắc nhất trong từng vẻ đẹp và kết hợp vào đó là nhiệt tình
sáng tạo cho nó có vẻ đẹp hấp dẫn hơn, miễn sao không bịa đặt giả tạo làm biến đổi
hình thái hiện thực.
Giống và không giống đối với ảnh chân dung, chủ yếu là tập trung vào khuôn
mặt con người hiện ra trong ảnh, mà đường nét tiêu biểu dễ xác nhận là đôi mắt, cái
miệng và một số chi tiết nằm trong hình thể của bộ mặt; và dù nhà nhiếp ảnh có sáng
tạo, miêu tả theo kiểu cách nào thì những nét cơ bản của gương mặt, cái miệng, cặp
mắt vẫn khiến người xem ảnh dễ dàng nhận ra vẻ mặt quen thuộc như thực tế, không
thể lầm người này với người khác, đó là một bức chân dung giống, mặc dù sự thật hình
ảnh đã hiện ra duyên dáng hơn hẳn con người bằng da bằng thịt! Giống như thế có
phải là sai sự thật không? Vì sao vậy?
Nghệ thuật tạo hình trong nhiếp ảnh cho phép ta giấu bớt những đường nét
không mấy đẹp đẽ vào bóng tối và nâng vẻ đẹp lên mức độ hoàn mỹ cần thiết, nhưng
không cho phép bất cứ thủ pháp nào làm thay đổi hiện thực khách quan của hình ảnh.
Không phải vì điểm tô thêm đẹp mà cố tình làm sai cả vẻ tự nhiên. Trừ những
trường hợp đặc biệt cần sử dụng kỹ xảo Lg ghép để phục vụ cho mục đích nào đó, ảnh
vẫn là một nghệ thuật phản ánh hiện thực cụ thể, không thể áp dụng bất cứ hư cấu nào
theo kiểu hội hoạ. Đối với ảnh tin tức báo chí tuyệt nhiên không được Lg ghép cảnh
vật này sang cảnh vật khác.
Có thể dùng cách chiếu sáng làm nổi bật nét tươi vui ánh lên trong khoé mắt và
mọng lên những vành môi, duyên dáng thướt tha thêm nơi mái tóc, nhưng nếu sửa
chữa thêm từ ảnh dịu hiền thành sắc sảo, cặp môi dày hoá mỏng, mái tóc chất phác
thành yểu điệu lẳng lơ... là lạm dụng và như vậy làm ảnh mất giống, sẽ trở thành vô
giá trị.
3. Ăn ảnh là gì?
Như trên ta đã xác định rõ là bất kể đối tượng nào được ống kính thu hình đều
mong ảnh đẹp, và ngay chính bản thân những người dùng máy ảnh cũng chẳng ai lại
muốn tác phẩm của mình bị đối tượng không ưng ý hoặc người xem chê bai. Nhưng
bước vào thể hiện loại ảnh chân dung thường dễ xảy ra hiện tượng như sau:
Có những đối tượng nhìn ngắm ở thân hình và khuôn mặt chẳng thấy nổi bật vẻ
gì là đẹp, mà được ống kính thu hình ở bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, điều
kiện nào đều thấy ảnh rất đẹp, không những ảnh rất giống từ đặc điểm hình thể đến
phong cách mà còn thể hiện đầy đủ cả nội tâm, có khi lại đẹp hơn, chân thực vì nó
mang tính chất điển hình.
Nhưng ngược lại, có những đối tượng thuộc vào loại đẹp cả người lẫn nét,
khuôn mặt và thân hình cân đối, nổi bật nhiều đặc điểm, ưa nhìn mà chụp ra ảnh thì lại
chẳng thấy một nét nào hấp dẫn khiến các tay cầm máy rất vững cũng thấy khó khăn,
công phu xoay sở đủ cách may ra mới thể hiện được kiểu ảnh ưng ý.
Kể cả trong giới nhiếp ảnh và đông đảo quần chúng yêu thích ảnh đều khẳng
định hiện tượng này là do vấn đề "ăn ảnh" rồi dựa vào những hiện tượng đã xảy ra để
suy diễn thành nhiều quan niệm như:
- Người nào có vẻ ưa nhìn, có thân hình cân đối, nét mặt xinh xắn, phong
cách hài hoà là ăn ảnh.
- Hoặc ai dễ bộc lộ tình cảm như diễn viên đều rất ăn ảnh v.v...
Những hiện tượng người này ăn ảnh hơn người kia không phải là không có.Các
nhà nhiếp ảnh lão thành cũng phải thừa nhận có những đối tượng rất khó thể hiện chân
dung, và từ thực nghiệm người ta đã phát hiện ra rằng những nhân vật được liệt vào
loại không ăn ảnh không phải vì màu da, nét mặt họ kỵ ống kính mà thường do hai
nguyên nhân thuộc về trạng thái như:
- Không giữ được nét tự nhiên khi ống kính máy ảnh chĩa vào, chính vì sự gò
ép làm cho tình cảm của họ khó bộc lộ ra đúng như lúc bình thường.
- Loại người rất ít bộc lộ tình cảm ra nét mặt, hoặc mỗi khi bộc lộ cũng chỉ
trong khoảnh khắc là tắt ngấm ngay.
Do đó nếu không để cho họ được thoải mái tự nhiên, hoặc không tranh thủ bấm
máy kịp thời, đúng lúc thì dù tốn đến bao nhiêu phim vẫn chỉ được những kiểu ảnh
cứng đơ, ngây ngô như tượng gỗ, làm sao mà miêu tả được vẻ đáng yêu của họ để bức
ảnh trở thành tác phẩm chân dung.
Muốn thể hiện ảnh chân dung đạt yêu cầu với đối tượng này, nhà nhiếp ảnh
phải tốn công phu đi sâu tìm hiểu rõ trạng thái diễn biến tình cảm đặc biệt của họ, kết
hợp thủ pháp chuyên môn với việc tạo điều kiện cho phù hợp, và việc quan trọng trong
thể chểnh mảng là phải tìm mọi cách bám riết, rình cơ hội thuận lợi để kịp thời "chộp"
gọn mới đảm bảo thành công. Khó khăn trong thủ pháp này là những khoảnh khắc
thuận lợi cho ta bấm máy đâu phải lúc nào cũng đầy đủ các điều kiện tạo hình, bố cục
sẵn sàng theo ý muốn của đề tài. Việc "ăn ảnh" hay không chính là như vậy nhưng nói
như vậy không có nghĩa bó tay. Với nhiệt tình vì nghệ thuật, nếu chúng ta chịu khó tìm
hiểu tâm lý con người, giữ được quyết tâm bền bỉ kiên nhẫn, khéo léo kết hợp thủ pháp
chuyên môn với việc bấm máy kịp thời, thì dẫu gặp đối tượng "khó ăn ảnh" đến mấy
vẫn có thể thực hiện theo ý định.
4.Thể hiện nội tâm trong ảnh chân dung nghệ thuật.
Muốn hình ảnh con người thật giống hoặc trẻ ra, mọng và tươi thắm lên không
phải là khó đối với người có trình độ kỹ thuật nhiếp ảnh thành thạo. Nhưng chỉ lột tả
được đầy đủ cái vẻ giống bề ngoài của con người chưa phải là thể hiện một bức chân
dung hoàn chỉnh, vì nghệ thuật không phải là sự sao chép đơn thuần, mà chính là sự
chuyển hoá từ người mẫu thành hình tượng nghệ thuật, tức là dùng hình thức để diễn
tả nội dung, mục đích của tác phẩm trong đó nhà nhiếp ảnh bộc lộ tâm tình và bản lĩnh
của mình.
Nhiệm vụ chính của ảnh chân dung thực đối với hoạ sĩ cũng như đối với nghệ sĩ
nhiếp ảnh là biểu hiện cho được không chỉ giống ở bề ngoài mà còn phải khám phá
cho được cái thế giới bên trong của con người bằng phương tiện tạo hình
Muốn như vậy trước hết nhà nhiếp ảnh chân dung phải làm quen với nhân vật
định thể hiện, tìm hiểu tâm tư họ, hoà mình với họ, yêu mến họ, kiên nhẫn chờ đợi thời
cơ, và nhạy cảm kịp thời phát hiện những nét độc đáo có thể chỉ thoáng qua một lần
trên bộ mặt đối tượng để "chộp gọn" lấy bằng trình độ kỹ thuật chính xác. Ngoài ra lại
cần biết khêu gợi kích động để biểu lộ những tình cảm thầm kín của đối tượng khi cần
thiết, khiến cho nó bộc lộ ra một cách tự nhiên, chân thật. Đó là trách nhiệm của nhà
nhiếp ảnh nghệ thuật đối với nhân vật, ví như nhà thơ tiếp xúc, gần gũi quần chúng để
gợi cảm, tìm hiểu, cô đúc, chuẩn bị cho đề tài sáng tác. Còn chính bản thân tác giả của
tác phẩm ảnh chân dung cũng không nên bắt ống kính phải thu hình một cách gượng
ép, chụp bằng được phải tự tạo lấy niềm hứng thú để phát huy sáng tạo và khi đã xúc
cảm phải dồn hết tâm tình, tài năng vào việc thể hiện một cách nhiệt tình như nhà thơ
đã lựa chọn được tiêu đề cần tranh thủ mọi cảm xúc dồn ra ngòi bút. Có như vậy mới
kịp thời giành được khoảnh khắc quý báu và mới thể hiện được tác phẩm thực tế, chân
thật, ảnh là một nghệ thuật miêu tả trực diện và chính xác nhất.
Trong việc miêu tả con người ảnh chân dung phải biểu hiện được cá tính, nhân
cách, diễn đạt được thế giới nội tâm của nhân vật mới đạt yêu cầu của nghệ thuật. Đó
là đòi hỏi của nghệ thuật nhiếp ảnh trong xu thế vươn lên ngang tầm với các ngành
nghệ thuật khác.
Chụp chân dung mà biểu lộ được thế giới nội tâm của đối tượng tức là đã trang
bị thêm phần hồn cho bức ảnh. Một bức ảnh có hồn nghĩa là từ những đường nét của
người trong ảnh nổi bật sức sống chân thật, khiến khi người ngắm ảnh có cảm giác như
người trong ảnh đang tỏ thái độ, tâm sự với ta, gợi cho ta thấy như đang tiếp xúc với
người bằng da bằng thịt, đòi ta phải lắng nghe tâm tình của họ. Đây là vấn đề đòi hỏi
đến cảm xúc, kết hợp với tài hoa của tác giả.
Trong ảnh chân dung cũng như trong hình thể con người, đôi mắt, cái
miệng và hai bàn tay là những bộ phận quan trọng nhất để bộc lộ thái độ và tình
cảm. Đó là các trọng điểm cần tập trung miêu tả.
4.1.Về đôi mắt
Ảnh chân dung có giống, có đẹp, đạt yêu cầu nghệ thuật hay không là do các
đường nét thể hiện trên khuôn mặt quyết định và trong toàn bộ gương mặt, đôi mắt là
mực thước tiêu biểu nhất của tâm hồn.
Qua đôi mắt người ta dễ dàng phát hiện rõ tâm tư, tình cảm, hiểu được từng
niềm vui ánh lên tươi tắn, nỗi buồn rầu đau khổ trong vành mi trĩu nặng xỉu xuống,
hoặc sự căm thù giận dữ làm giãn đồng tử, chau lông mày.
Cũng từ đôi mắt dễ nhận rõ sự thương yêu trìu mến của người mẹ, thái độ
nghiêm khắc của người cha, lòng quyết tâm của người chiến sĩ, vẻ phấn chấn hồ hởi
sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khát vọng, hoài bão, sự cầu cứu, van lơn... Tất cả mọi
điều thầm kín nhất đều rực lên hoặc đọng lại trong khoé mắt.
Nhà nhiếp ảnh phải biết phân biệt cho rành rõ, tạo hình thích hợp, nhạy bén với
những vẻ phát lộ tiêu biểu từ tâm trạng nhân vật mới bấm máy đúng khoảnh khắc ánh
lên từ đôi mắt.
Có người thường tránh không để đối tượng nhìn thẳng vào ống kính máy
ảnh bất kỳ ở kiểu cách nào. Tất nhiên là có những kiểu ảnh không thể đòi hỏi đối
tượng nhìn vào ống kính được, nhưng nếu mọi trường hợp đều áp dụng như vậy là rập
khuôn máy móc, dễ làm cho sự biểu lộ đôi mắt bị hạn chế, thậm chí có khi còn giảm
thiểu nhiều tác dụng hoặc phản lại ý đồ miêu tả của người chụp.
Chụp người đang hoạt động dĩ nhiên là tầm mắt bắt buộc phải hướng vào
phía có sự việc liên quan, nhưng chụp người đang ở trạng thái tĩnh, không có bối cảnh
nào cần thiết phải cho đối tượng hướng về đó, sao lại không thể cho đôi mắt họ nhìn
thẳng vào ống kính, để mắt người trong ảnh bắt gặp ánh mắt người xem ảnh, có dễ gây
ra sự lôi cuốn thu hút hơn không ? Chính nhờ ánh mắt gặp nhau dễ tạo ra sự hấp dẫn,
giao lưu tình cảm giữa người trong ảnh với người xem. Ngay bản thân chúng ta, vì thử
khi nhận được một bức chân dung của người thân yêu lâu ngày xa vắng mà nhìn thấy
mắt trong ảnh chiếu thẳng vào ta, đố ai không ít nhiều xúc động, và như cảm thấy
người thân đang gửi ánh mắt vào trong ảnh những nỗi niềm tuỳ theo liên tưởng ở mỗi
lúc ta ngắm nhìn.
Đôi mắt thật sự là sâu sắc, thật là cởi mở, thật là nồng cháy, diệu kỳ. Bức chân
dung có hồn hay không phần lớn là do sự diễn tả về đôi mắt.
4.2.Về cặp môi
Sau cặp mắt phải nói đến cái miệng, mà chính là vành môi. Tình cảm do cặp
môi biểu hiện ''ăn khớp đồng bộ'' với đôi mắt. Hai bộ phận phối hợp hữu cơ với nhau.
Mắt nổi giận ắt miệng chúm lại hay vành môi mím lại. Mắt dịu dàng trìu mến thì vành
môi giãn dài ra làm môi căng dài sang hai bên, mắt buồn thảm thì cặp môi chỉ chực
méo xệch, mắt dịu dàng ưng thuận thì môi như muốn hé mở, mắt ngơ ngác kinh ngạc
thì miệng dễ mở rộng thành há hốc v.v...
Có những cặp môi thể hiện rất rõ tâm tính con người như: nũng nịu, nồng cháy
trên nét mặt, chúm chím như nụ hoa chớm nở và chín mọng ngọt ngào ở miệng ấu thơ,
hay đồng bộ cùng khoé mắt đưa tình; chề bỉu cong cớn của kẻ đanh đá dành hanh; bĩu
ra khinh bỉ của kẻ tự cao tự đại, coi thường người khác...
Có khi chỉ cần đặc tả từ vành mũi trở xuống hết cái cằm, xem ảnh cũng có thể
hình dung được phần nào tính nết người trong ảnh nếu tác giả khó lột tả đường nét.
4.3.Về đôi bàn tay
Khi đôi mắt cái miệng được coi như cặp bài trùng, gắn với nhau như hình với
bóng? Thì kẻ thứ 3: hai bàn tay được coi là yếu tố phụ - nhưng chính chúng cũng góp
một phần đáng kể làm cho bức ảnh chân dung thêm sinh động và hấp dẫn, tuy là yếu tố
phụ nhưng chớ coi thường. Phải nghiên cứu hình dáng, tư thế, màu sắc và vị trí cho
chúng, đừng để chúng làm ảnh hưởng hoặc át mất tình cảm của nét mặt, nhưng cũng
đừng làm cho chúng thành ngượng nghịu hoặc thừa không biết giấu đi đâu.
Đến đây chắc nhiều Bác tự đặt câu hỏi: Cái gì mình ấn tượng nhất, thường là
thứ mình ngắm nhìn đầu tiên, và đó mới là cái ấn tượng nhất của bức ảnh chứ? Các
cuộc thăm dò, điều tra trên thế giới đều cho cùng một kết luận là đàn ông chúng ta khi
gặp một người phụ nữ, bộ phận mà chúng ta ngắm nhìn đầu tiên và để ý nhất là đôi
mắt (theo trường phái cổ điển) và một thứ khác (theo trường phái hiện đại) không phải
là miệng hay tay. Là cái gì thì mỗi Bác tự có kết quả nhé, đây chỉ là sự gợi ý mà thôi...
Trong các nguyên nhân về sự thất bại của ảnh chân dung, một phần cũng do hai
bàn tay vô vị, cứng đơ như gỗ, như kẻ mất hồn.
Nhà đạo đức học Montaigne người Pháp rất nổi tiếng về tài viết tiểu luận đã tả
đôi tay rằng: ''ở đôi tay ư ? Chúng van xin, hứa hẹn, kêu gọi, xua đuổi, doạ nạt, thách
thức, nịnh hót, chế giễu...''
Việt Nam ta có câu: ''Khôn ngoan hiện ra nét mặt, què quặt hiện ra chân tay".
Nghĩa què quặt ở đây là nói bóng về sự vụng về. Nội tâm của con người, nhiều khi ánh
mắt, cặp môi thể hiện ra chưa đủ, mà còn nhờ thêm sự bộc lộ của đôi tay mới diễn đạt
đủ ý tứ của thái độ và tâm trạng: ngón tay cái ưỡn cong vươn lên rõ ràng là một dấu
hiệu giao ước bảo đảm; ngón tay trỏ chĩa thẳng yàơ đối phương là cả một hành động
khinh miệt, vạch mặt chỉ tên, hoặc gí sát trán ai là hiện tượng chua ngoa sấn sổ. Khi
đắn đo tính toán, lao lung suy nghĩ ta thường gõ đầu hai ngón tay; khi tức giận thế nào
cũng nắm chặt, nổi gân guốc và khi cảm động thế nào bàn tay cũng thấy run run...
Một số nhà nhiếp ảnh nổi tiếng đã dành thì giờ để ghi lại các dáng điệu, tư thế
thân thường, tháo vát và gợi cảm của đôi tay trong các công việc hàng ngày của đời
sống nhân dân. Nhiều khi xem điện ảnh hoặc xem biểu diễn sân khấu chúng ta có dịp
được chứng kiến những điều mà đôi tay có thể nói thay lời được, mặc dầu đôi khi có
vẻ cường điệu; nhưng ''không ai có thể cấm sự cường điệu theo hướng của sự chân
thật''
Cũng như bất cử người nghệ sĩ nào, nhà hội hoạ không thể chỉ vẽ một cách bình
thường cái dáng dấp bên ngoài của đối tượng mà còn phải phản ánh cho được mối
quan hệ của mình với nhân vật ấy, nếu không như vậy thì những sáng tác của họ làm
sao thuyết phục nổi quần chúng ngoài tấm vải thô được bôi màu trên giá vẽ!
Người nghệ sĩ chụp ảnh chân dung hoàn toàn không phải chỉ giới thiệu cái vật
chất bên ngoài của nhân vật mà trước hết cần giải thích cho được cái thế giới nội tâm
của họ. Trong lúc tái hiện hình dáng một con người cụ thể bằng những phương tiện kỹ
thuật nhiếp ảnh, nhà nhiếp ảnh chân dung nghệ thuật còn phải biểu hiện cả sự hiểu biết
của mình về tính cách của con người mình chụp, hay nói cách khác người nghệ sĩ
nhiếp ảnh không thể là hoạ sĩ dửng dưng.
Chụp riêng bộ ảnh về đôi bàn tay đối với người yêu thích nhiếp ảnh cũng là một
đề tài hấp dẫn, chẳng hạn với những nghề như thêu, tuồng, chèo...